Vào một ngày đầu tháng Bảy, buổi chiếu thử của bộ phim chuyển thể live action từ Phong Cảnh Màu Bạc của Nayuta Kani đã diễn ra. Bộ phim quy tụ nhiều cái tên đình đám, với đạo diễn có tên tuổi, từng giành được các giải thưởng quốc tế nổi tiếng, cùng sự góp mặt của nam diễn viên phái thực lực được ca ngợi là tài năng số một trong dàn diễn viên đồng lứa. Mức độ chất lượng đó cũng kéo dài xuyên suốt danh sách nhân viên thực hiện bộ phim; đây là một trong những dự án có mức độ đầu tư và quy mô lớn nhất Nhật Bản trong những năm gần đây.
Nayuta đã mời Itsuki, Haruto, và Miyako đến xem tại hàng ghế dành cho bạn bè và gia đình, và cả ba người đều đồng ý – bộ phim đã thể hiện xuất sắc bầu không khí độc đáo của nguyên tác.
“Nayuuuu! Tuyệt thật đó! Thật sự quá tuyệt luôn!”
Nước mắt ngân ngấn trong mắt Miyako khi cô cất lên những lời khen ngợi dành cho bộ phim tại quán cà phê mà cả nhóm đã chọn sau buổi chiếu thử.
“Weh heh heh… Dưới tư cách là creator, cũng có đôi chỗ em không chắc chắn lắm…nhưng em nghĩ giờ em có thể an lòng mà nói rằng họ đã rất chăm chút cho bộ phim.” Nayuta không có cảm giác hài lòng với tất cả mọi thứ, nhưng một nụ cười an tâm đã xuất hiện trên gương mặt cô.
“Có nhiều chuyển thể live action,” Haruto nói, “té ra chỉ là mấy thứ cosplay không thật sự lột tả được cốt lõi, nhưng Phong Cảnh Màu Bạc thì rất tuyệt vời. Đúng là từ đầu nguyên tác đã rất phù hợp với live action, nhưng họ thật sự đã làm rất tốt khi nắm bắt được bản chất của các nhân vật – không chỉ đơn giản là sao chép ngoại hình và trang phục. Các nhân viên thực sự hiểu rõ cuốn sách, và họ cũng đã tối ưu hóa nó cho bộ phim.” Cậu gật đầu với chính mình. “…Có lẽ một tác phẩm hay thì sẽ thu hút được những người giỏi giang nhỉ? Kiểu như, khi một series nhận được sự tôn trọng từ dàn nhân sự… Như vậy sẽ tạo nên sức mạnh.”
Itsuki cân nhắc kỹ lưỡng chuyện này. “…Giờ tôi còn cách xa em ấy hơn bao giờ hết,” cậu thốt lên.
“Hửm? Nhưng anime của cậu…” Haruto đã dừng lại trước khi kịp nói nhiều hơn.
Cho đến nay cậu chỉ mới xem Tập 1, nhưng anime Toàn Thư của Itsuki thực sự ở mức khá ổn. Chắc chắn là khác xa với Vô Giới Hiệp Sĩ của chính cậu. Nhưng như vậy chẳng thể an ủi Itsuki chút nào cả. Bảo rằng những dự án chuyển thể luôn có tỷ lệ thất bại ở một mức nào đó, hay thật ngu ngốc khi so sánh hai dự án khác nhau với hai nguồn ngân sách cách biệt, tất cả những lời ấy chẳng thể lọt nổi vào tai người sáng tạo nguyên tác. Đây là vấn đề cảm nhận – và nếu creator đã cảm thấy suy sụp, thì tất cả những lời bào chữa dù hợp lý lẽ trên cũng không thể nào che lấp đi nỗi buồn.
****
Vài ngày nữa lại trôi qua, cuối cùng Tập 1 của Toàn Thư Về Em Gái Tôi cũng đã ra mắt trên màn ảnh vào khung giờ chiếu muộn. Itsuki đã cùng Kenjiro Toki ẩn náu tại căn hộ của cậu, chăm chú vào màn hình máy tính lẫn điện thoại để kiểm tra phản hồi của người xem. Kết quả là:
“Bám sát với nguyên tác đấy.”
“Sexy!”
“Phim vui thật. Tôi rất mong chờ Tập 2.”
“Đối với một bộ anime kinh phí thấp, tôi thấy họ đã nỗ lực rất nhiều.”
“Tôi chưa đọc qua nguyên tác, nhưng cũng hay ho đấy chứ.”
…Nhìn chung đều là những ấn tượng khá tích cực.
Sau khi tập một kết thúc và những phản hồi “thời gian thực” chìm xuống, cả hai mới đồng thời để lộ tiếng thở dài nhẹ nhõm.
“…Haizz, đến giờ vẫn tốt nhỉ?”
“Ừm…”
Itsuki gật đầu với Toki. Đã xem trước bản mẫu với tư cách là creator giúp cậu biết rằng mọi thứ vẫn đang ổn, nhưng cho đến khi phim lên sóng và nhìn thấy phản ứng của người xem, cậu thật sự không thể thư giãn nổi.
“Hy vọng rằng chúng ta có thể thu hút thêm fan từ anime đến mua sách,” Toki nói, tay vẫn giữ điện thoại. “Giờ tôi vẫn chưa thấy bất cứ thay đổi nào trong thứ hạng của cậu trên Amazon cả.”
Đúng vậy, đánh giá của người xem anime rất quan trọng, nhưng đối với một nhà xuất bản sách, câu hỏi lớn nhất vẫn là anime có thể nâng cao độ nổi tiếng của nguyên tác đến mức nào. Rõ ràng là một anime được đánh giá tốt thường sẽ dẫn đến doanh số bán sách được cải thiện, nhưng đôi lúc vẫn có những anime bị ghẻ lạnh bởi fan của sách gốc, nhưng rồi doanh số vẫn bùng nổ. Hoặc ngược lại – một series được các fan lâu năm và đông đảo cộng đồng ủng hộ, nhưng hầu như không có gì nổi trội trong số lượng sách bán ra. Một lượng lớn những yếu tố phức tạp bên cạnh chất lượng của anime cũng ảnh hưởng đến hiệu suất này – ngày lên sóng, thời lượng, quảng cáo, kênh phát sóng, xu hướng thị trường, kinh tế, ảnh hưởng của những anime khác trong cùng mùa, sự khác biệt giữa cộng đồng “người đọc” và “người xem”, và vân vân. Không ai có thể đảm bảo rằng chuyển thể anime sẽ giúp nguyên tác trở nên nổi tiếng hơn.
Ngay lúc này, chẳng thể nói rằng liệu nó có thể làm tăng mức độ nổi tiếng của Toàn Thư hay không. Nhưng có một điều đã rõ ràng.
“…Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tạo nên một tập cuối hấp dẫn nhất có thể.”
Toki nở một nụ cười mãn nguyện với Itsuki. “Thấy chưa? Cậu đã hiểu chuyện rồi đấy.”
“Hmph. Tất nhiên là tôi biết mà.”
“Chà, nói một cách chính xác, là tạo nên tập cuối hấp dẫn và có thể xuất bản nhất có thể.”
“Ừ-ừm…”
Tập thứ bảy của Toàn Thư Về Em Gái Tôi được dự kiến sẽ lên kệ vào tháng Mười, ngay sau khi series anime kết thúc lịch phát sóng trên TV. Tập 6 đã ra mắt vào tháng trước, đây là quy luật chung của ngành – cần phải xuất bản một tập mới ngay trước khi anime ra mắt, và thêm một tập mới trong lúc anime đang phát sóng hoặc ngay sau khi vừa kết thúc. Còn một thứ nữa rất quan trọng cần có để giữ nhiệt – chính là một tập mới của chuyển thể manga, hoặc bất kỳ loại sách có liên quan nào đó được phát hành.
Không có gì đảm bảo rằng anime sẽ giúp nâng cao danh tiếng của sách, nhưng nếu không có gì để bán ở các cửa hiệu, có nghĩa là bạn đang tự đưa mình đến với thất bại. Do đó, đối với một nhà xuất bản, tất cả những gì họ có thể làm là phát hành những cuốn sách, mở rộng sự hiện diện của họ ở các cửa hàng, và đẩy mạnh toàn lực cho series, cố gắng thu hút thị hiếu càng nhiều càng tốt.
“…Mà Tập 7 tiến triển sao rồi?”
“À, ừm, tất nhiên là đang rất tốt rồi,” Itsuki nói, có hơi lắp bắp.
“Thế à? Vậy thì tốt.”
Toki không cố gắng hỏi thêm gì nữa trước khi ra về.
****
Vài ngày sau, và cụ thể là buổi tối ngày 10 tháng Bảy. Itsuki đang ở trong căn hộ của mình, cùng ăn tối với Nayuta. Giữa hai người là một bàn ăn thịnh soạn gồm lasagna hải sản, bánh nướng nhân thịt, tôm chiên, salad Caesar, và lẩu thập cẩm. Aoba là người đã nấu bữa tối hôm nay, nhưng cô đã rời đi sau khi Itsuki ăn xong và trước khi Nayuta tới – chỉ cần nhìn qua là biết cô muốn để cặp đôi có thời gian riêng tư.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Nayuta.
“Nya ha ha! Trông ngon thật đấy. Ao cũng ghê thật.”
“Ừm,” Itsuki nói nới Nayuta đang mỉm cười, “chỗ này có hơi xa hoa hơn bình thường…nhưng em có chắc là em không phiền khi làm chuyện này ở nhà anh không?”
Cậu đã đề nghị nên đặt bàn tại một nhà hàng cao cấp nào đó, nhưng Nayuta lại muốn cùng nhau ăn tối ở đây.
“Tất nhiên là không rồi, Itsuki. Giờ hãy cùng nâng ly chúc mừng nào.” Nayuta đưa cốc về phía Itsuki.
“Được thôi.”
Cậu từ từ rót bia vào đó. Giờ Nayuta đã hai mươi tuổi, và theo luật pháp Nhật Bản, cô đã có thể uống rượu bia hợp pháp kể từ ngày hôm nay. Loại bia hôm nay là Hoegaarden Forbidden Fruit, có phần nhãn được mô phỏng theo The Fall of Man của Rubens – gồm hình ảnh Adam và Eva khỏa thân nhấm nháp bia. Chính Nayuta đã tự tay chọn nó từ trong tủ lạnh – “Tại em thấy cái nhãn có vẻ sexy,” cô đã nói vậy.
“Nào,” Itsuki cất giọng trong lúc rót bia vào ly của mình, “chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn anh.”
Cả hai cụng ly với nhau và uống một ngụm nhỏ. Loại bia Hoegaarden Original White có cùng nguồn gốc với loại bia này là một cái tên lớn Nhật Bản, nhưng không giống với hương trái cây và cảm giác sảng khoái của White, Forbidden Fruit sở hữu vị ngọt đậm và cay nồng – rất ngon, nhưng không phải thứ dành cho người mới bắt đầu uống bia.
“Hwaahh… Cả miệng với mũi em cứ như bị cháy ấy! Cháy quá đi!” Nayuta dùng tay để mô tả cảm giác đó, mỉm cười vui vẻ. “Vậy ra đây chính là bia à?”
Cô đảo đảo phần chất lỏng trong cốc, nhìn chằm chằm vào nó.
“Anh biết không,” cô nói, giọng đong đầy cảm xúc, “em đã luôn mơ đến việc được cùng anh uống bia như thế này đấy.”
Vì không đủ tuổi nên mỗi lần tụ tập cùng Miyako, Haruto, và những người khác, thứ cô thường uống là những loại nước ngọt. Món root beer Nayuta vô tình khám phá ra đã thay đổi cuộc đời cô, nhưng cô vẫn có cảm giác bị cho ra rìa vì không thể cùng họ uống đồ uống có cồn.
“Giờ em thật sự cảm thấy bản thân như một người phụ nữ trưởng thành ấy. Chúng ta có thể thử đủ loại đồ uống khác nhau, Itsuki.”
“Ư-ừm… Em nói phải.”
Nụ cười chân thành từ tận đáy lòng ấy khiến Itsuki đỏ mặt, cậu nhấp thêm một ngụm nữa để đánh lạc hướng bản thân.
Aoba đã dùng toàn bộ kỹ năng của mình để làm ra tất cả những món ăn này, và cả hai đã thưởng thức chúng cùng nhiều loại bia khác nhau. Nayuta dường như rất thích những loại như Forbidden Fruit – những loại nặng đô và có vị ngọt thay vì vị chua và sảng khoái. Những loại bia như vậy thường có hàm lượng ABV cao, và Itsuki, uống cùng nhịp độ với Nayuta, đã sớm ngà ngà say – nhưng Nayuta lại không có vẻ gì là hề hấn, ngoại trừ mặt cô có hơi đỏ.
Chẳng mấy chốc, Itsuki đã chạm đến giới hạn, bật ra sau và nằm xuống sàn.
“Mmmmmmgh…”
“A-anh…”
Lại gần Itsuki – người đang rên rỉ trong đôi mắt nhắm nghiền – Nayuta khẽ quỳ xuống và đặt đầu cậu lên đùi cô. “Anh ổn chứ, Itsuki?”
“Mmm, anh ổnnn…”
“…Chắc là tửu lượng của em khá tốt nhỉ? Dù sao bố em cũng là người Nga mà, nên em nghĩ cái này cũng liên quan đến di truyền…”
“Hnhh… Đất mẹ…vạn tuế…”
Nayuta bật cười trước trò đùa của cậu. “Nya ha ha… Em nghĩ chắc chúng ta phải gác lại màn tình thương mến thương trên giường sang hôm khác rồi nhỉ…?”
“…Anh xin lỗi…Kanikou…”
“Thôi nào, đừng có bận tâm chuyện đó chứ. Lần tới em nhất định làm bù cho đủ mà.”
Nhưng rõ ràng thứ Itsuki đáp lại không phải là những gì Nayuta vừa nói. “…………Anh xin lỗi…” Giọng cậu trầm thấp, như người mê sảng đang nói mớ. “………Anh xin lỗi vì đã bất tài đến vậy… Anh lại tiếp tục để em phải đợi……”
“…!”
Đôi đồng tử của Nayuta nở ra thật to. Nước mắt bắt đầu ứa lên.
“Itsuki…!”
“……Nhưng ngày nào đó… Anh hứa… Anh nhất định sẽ…”
Cô nở một nụ cười dịu dàng với cậu, nói với cậu những lời dịu dàng. “…Ổn cả mà. Bây giờ em đã hạnh phúc lắm rồi. Chỉ cần là anh, em đều có thể chờ mà.”
Itsuki bắt đầu ngáy nhẹ. Nhưng Nayuta vẫn ngồi yên đó, âu yếm ngắm nhìn khuôn mặt cậu.