Một buổi tối cuối tháng Bảy, Haruto Fuwa đang có mặt tại phòng ban biên tập của GF Bunko để trao đổi với Kawabe, biên tập viên của cậu.
“Được rồi. Vậy chúng ta sẽ đặt deadline vào cuối tháng Tám.”
“Okay.”
Cuộc họp đã diễn ra suôn sẻ, và cả hai nhanh chóng bắt đầu bàn luận đến những chuyện khác – về anime Toàn Thư đang phát sóng, về những series khác trong mùa, về những tựa manga và light novel mới ra mắt đã gây được tiếng vang, và sau đó là về sáu tác giả mới – những người đã debut từ cuộc thi Tác Giả Mới GF Bunko lần thứ 15.
Tác giả đầu tiên được nhắc đến trong cuộc nói chuyện không ai khác chính là Soma Misaka, người đã nhận đơn sa thải của công ty và cũng là câu chuyện không mấy hay ho để các nhân viên khác nhắc đến. Tuy không rõ chi tiết ra sao, nhưng Haruto cũng biết chuyện.
“…Tôi không hiểu sao lại ra nông nỗi vậy nữa. Dù sao chúng ta cũng khó khăn lắm mới có thể tìm ra tài năng mới mà…”
Tuy nhiên, sau khi được Kawabe kể rõ sự tình, Haruto cảm thấy câu chuyện thật quá sức chịu đựng. Với tư cách một nhà văn, cậu biết Soma có lỗi – nhưng nếu phải chọn, cậu vẫn muốn đứng về phía cậu ấy. Những chuyện thế này thỉnh thoảng vẫn xảy ra, các nhà văn mang suy nghĩ thù địch với biên tập viên của mình và cứ kéo dài như thế cho đến một trong hai bên phải chấm dứt mọi thứ. Mỗi khi chuyện như vậy xảy ra, Haruto không khỏi suy nghĩ đến bản thân, Chuyện không thể nào khác đi sao?
“Thì, rõ ràng chính Misaka là người yêu cầu cắt đứt hợp đồng nếu không được làm việc với biên tập viên mới mà…”
“Tôi vẫn ước gì họ có thể cùng ngồi xuống nói chuyện rõ ràng hơn. Thằng bé vẫn còn là học sinh cao trung. Có lẽ là cậu ấy chỉ mất bình tĩnh rồi không thể đưa qua quyết định sáng suốt thôi.”
“Nhưng nếu muốn tiếp tục làm việc dưới tư cách một dân chuyên,” Kawabe thẳng thừng phản bác, “thì tuổi tác chẳng liên quan gì cả. Tôi chỉ có thể nói rằng cậu ấy không đủ giá trị để có thể bỏ qua vấn đề do chính cậu ấy gây ra.”
“Chính các anh đã giúp cậu ấy debut mà, rồi giờ đây là cách anh nói về cậu ấy hả? …Ahh, tôi nên dừng lại ở đây thôi.”
Haruto nén cơn giận xuống. Kawabe không phải biên tập viên của Soma, và người ra quyết định cắt đứt mối quan hệ với Soma cũng là Godo, tổng biên tập. Không có lý gì để phải nổi nóng với Kawabe.
“Chà, Fuwa này, nếu Misaka có được một cái đầu lạnh như cậu thì không chừng đã chẳng có chuyện đáng tiếc gì xảy ra, cậu hiểu không…?”
Kawabe trông có chút sầu não khi nói vậy. Haruto chỉ mỉm cười. Nhưng một nhà văn lại không cần thứ đó sao? Sự thô lỗ đủ để phun ra tất cả những điều muốn nói ấy? Ý nghĩ này đã chạy xẹt qua tâm trí Haruto khi cậu xem anime Toàn Thư của Itsuki.
“Còn những tác giả mới khác sao rồi?” cậu thay đổi chủ đề.
“Ừm, tác phẩm có doanh số tốt nhất đến nay là Luật sư Karuma.”
“Ahh, phải rồi, tôi nhớ thứ hạng của bộ đó trên bảng xếp hạng cũng tốt đấy chứ.”
“Đúng đấy. Thực ra bọn tôi cũng đã sẵn sàng hướng đến phiên bản manga rồi. Tuy chưa có điều gì được xác nhận chính thức, nhưng nghe đâu sắp nhận được đề nghị chuyển thể anime nữa kìa.”
“Whoa, thật hả?! Nhưng chỉ mới phát hành có hai tập thôi mà… Không giấu gì anh, tôi cũng phải thừa nhận là nó hay thật đấy. Khác hẳn bài dự thi lúc đầu.”
Luật sư Karuma, viết bởi Tadashi Kamo, đã từng mang cái tên Thử Nghiệm Bất Hợp Pháp khi mới thắng giải. Cả nhân vật, bối cảnh, lẫn mạch truyện cơ bản đều thật sự hấp dẫn, nhưng văn phong lại khá thô, nên tác phẩm chỉ giành được giải Lựa Chọn Đặc Biệt của Ban Giám Khảo thay vì một giải thưởng xuất sắc hơn. Như đã nói, văn phong thô cứng có thể được mài dũa dễ dàng. Haruto đã tự mình đọc ấn bản Tập 1; tất cả những sai sót ở bản thảo đã được chỉnh sửa, và không thể phủ nhận nó đã trở thành một kiệt tác xuất sắc – quá đỗi bất ngờ là những gì cậu cảm thấy khi ấy.
Thậm chí ở những thương hiệu khác, việc một bản thảo nhận giải Lựa Chọn Đặc Biệt của Ban Giám Khảo, hoặc Huy Chương Bạc, hoặc Đề Cử Danh Dự, hay bất kỳ giải không quá danh giá nào khác trong cuộc thi sáng tác lại thu được doanh số lớn hơn cả Giải Đặc Biệt, Huy Chương Vàng và vân vân là điều vô cùng hiếm thấy. Haruto cho rằng một hòn đá càng kém bóng bẩy, thì càng có nhiều chỗ để nó cải thiện và phát triển.
“Ừm, biên tập viên của Karuma đã đổ cả tấn công sức vào nó đấy… Kiểu như, cậu ấy liên hệ với những luật sư và thẩm phán hàng thật giá thật để xin ý kiến và phản hồi, cậu ấy còn gửi đủ thể loại tiểu thuyết cổ điển thuộc trường phái “xử án” cho Kamo, chưa kể những nỗ lực hết mình với quá trình biên tập nữa. Tôi cũng phải cảm thán bản thân Kamo vì đã đáp lại toàn bộ mọi thứ và vượt qua, nhưng tôi phải nói rằng bảy mươi phần trăm sự thành công của Karuma là đến từ biên tập viên.”
“Kinh thật đấy…”
Haruto ngưỡng mộ điều đó, dù tất cả cảm xúc của cậu trước chuyện này không hẳn đều là vui vẻ. Mọi nhà văn đều đi lên từ khi họ nhận giải. Đôi lúc, bạn thấy những kẻ thất nghiệp một bước trở thành nhà văn bán chạy nhất nhờ vào sự hỗ trợ hết mình của biên tập viên. Cũng có lúc, bạn bắt gặp một học sinh cao trung bị chính thương hiệu của mình sa thải vì xung đột với biên tập viên. Một ngành công nghiệp dường như quá đỗi may rủi, quá đỗi vô lý.
“Xếp sau Karuma, tựa bán ra với doanh số lớn thứ hai là Những Kỷ Niệm của Bầu Trời, nhưng nghe đầu tác giả đang bắt tay vào viết một cuốn sách hoàn toàn mới thay vì tiếp tục câu chuyện cũ.”
Đây là chuyện Haruto đã được nghe ở chỗ Itsuki. Aoba rõ ràng đã rất thích Itsuki, thậm chí còn gọi cậu ấy là “anh hai.” Haruto chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Lại một lần nữa, quá đỗi vô lý.
“Tập đầu tiên của Nữ Thần Cần Bị Đánh! cũng bán ra khá tốt nhờ có minh họa của Puriketsu, nhưng doanh số đã giảm dần ở Tập 2. Tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể phát hành tới Tập 5, nhưng mà…”
“À… Thị trường khá khó khăn với light novel lấy chủ đề ‘đánh mông’ như thế nhỉ?”
“Thật sự thì không chỉ mỗi light novel theo dòng đó thôi đâu… Tôi cũng khá thích series đó đấy…”
“Tôi cũng vậy.”
Cho dù không có hứng thú với fetish kiểu đó đi nữa, thì niềm đam mê sôi dục tác giả dành cho thú vui “đánh mông” vẫn thể hiện rõ ràng đến mức gần như là đáng sợ. Nhưng chỉ những độc giả tiếp cận một thể loại mà họ không quan tâm vì tò mò trước sự mới lạ hoặc đơn giản là sự điên rồ của tác phẩm – nói cách khác chính là những người thuộc phái “creator” như nhà văn hoặc biên tập viên, cùng với một lượng nhỏ độc giả “cùng hệ tư tưởng” mới có thể thấm được cuốn sách này. Còn với đại đa số người đọc khác, việc không khơi gợi được hứng thú với cốt truyện chính là một điểm trừ rất lớn – và thật không may cho Nữ Thần Cần Bị Đánh!, chẳng có nhiều chi tiết để bù đắp cho điểm trừ đó, ngoài art của Puriketsu.
“Cậu đã xem review trên Amazon về Nữ Thần chưa Fuwa?”
“Chưa.”
“Kiểu như…ừm, đáng sợ. Toàn những ‘con chiên sùng đạo’ ở khắp mọi miền đất nước viết đánh giá cực kỳ ngoạn mục. Có quá nhiều đam mê.”
“…Nghe cũng nhồn nhột đấy.”
“Ừm. Minh họa không phải thứ duy nhất giúp series đi đến được Tập 5. Sự thật là do những fan hâm mộ quá cuồng nhiệt, chúng ta không thể đơn giản mà đánh mất họ được.”
Haruto nhớ lại Tận Thế Em Gái, tiểu thuyết debut của Itsuki. Hầu hết độc giả đều không thể hiểu cuốn sách đó nói gì, nhưng nó vẫn nhận được sự ủng hộ gần như là không thể lường trước từ đội ngũ những người có cùng chí hướng. Đây là điều thường thấy ở một cuốn tiểu thuyết – cuốn tiểu thuyết càng “lạ lùng”, càng ít nhận được sự ủng hộ chính thống, lại càng khiến chính tác giả của nó suy sụp. Tuy nhiên, nếu một tác giả cố gắng quá mức để thu hút cộng đồng, thì kết quả thường sẽ là một câu chuyện tầm thường, không thu hút được trái tim bất kỳ ai.
Cân bằng giữa phong cách cá nhân và sức hấp dẫn cộng đồng là một vấn đề đau đầu với tất cả nhà văn, và Haruto vẫn chưa tìm ra câu trả lời thích hợp cho điều này. Có thể Nữ Thần Cần Bị Đánh! sẽ bán được nhiều thêm nếu nội dung của nó nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng liệu lúc đó lượng fan hâm mộ cuồng nhiệt của fetish “đánh mông” có còn được như bây giờ? Cậu chẳng thể khẳng định. Nhưng ngay cả khi một tác giả không thể làm ra một siêu phẩm thì việc có cho mình một lượng fan ổn định vẫn sẽ giúp người đó đạt được một mức doanh thu có thể tính toán trước mỗi khi phát hành một cuốn sách mới – một lợi ích thiết thực đối với dân chuyên. Nếu suy nghĩ về lâu về dài, việc điều chỉnh tác phẩm theo xu thế để bán được càng nhiều bản in càng tốt không phải lúc nào cũng là một chiến lược tối ưu.
Vậy Makoto Yanagase sẽ tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, hay sẽ chuyển sang mục tiêu thu hút nhiều độc giả hơn? Một khi Nữ Thần hoàn tất, đồng nghiệp của cậu sẽ đi về đâu? Haruto thật lòng quan tâm đến những vấn đề ấy.
“Và hơn thế nữa… là Tsurugi: Thanh Kiếm của Sengoku sẽ dừng chân tại Tập 3. Phản hồi của người đọc thật sự rất tốt…nhưng khởi đầu không được ổn lắm, doanh thu của Tập 1 khá thấp và chúng tôi cũng không thể gỡ lai được.”
“Thế à…?”
Không cần biết một series light novel hay đến đâu, nếu ngay từ bề ngoài đã không thu hút được người đọc, thì chúng vẫn có thể bị hủy bỏ trước khi kịp có cơ hội tỏa sáng. Đúng vậy, đây cũng là một điều rất thường thấy.
“Và hơn nữa, bất ngờ lớn nhất chính là Khi thức dậy, Tôi trở thành Ma Vương, quán quân cuộc thi của chúng ta. Hôm nay vừa có quyết định hủy bỏ ở Tập 4.”
“…!”
Tiết lộ của Kawabe khiến Haruto choáng váng.
Khi thức dậy, Tôi trở thành Ma Vương ở Dị Giới, và thế là Tôi Bắt Đầu Lập Harem, tác phẩm giành được giải đặc biệt tại Cuộc thi Tác Giả Mới GF Bunko lần thứ 15, chỉ vừa mới xuất bản Tập 3 vào vài ngày trước. Những số liệu ít ỏi thu được từ vài ngày đó chắc hẳn là tất cả những gì họ cần để quyết định không tiếp tục series.
Haruto biết doanh số bán ra đã khá chậm từ Tập 1…nhưng thành thật mà nói (dù không phải tác phẩm của mình), đây là một cú sốc lớn với cậu. Dù sao đi nữa, Ui Aioi, tác giả của series, người đã được truyền cảm hứng từ những lời trách mắng của Haruto từ khi còn ngồi ghế giảng đường và rồi bước đi trên con đường chuyên nghiệp – và chính đó đã mang lại cho cô một giải thưởng lớn đầu tiên. Từ những căn nguyên như vậy, Haruto mang một nỗi quan tâm đặc biệt với tác phẩm của Ui. Cậu biết việc viết lách quan trọng với Ui đến nhường nào, vì chính cô đã tự mình nói cậu nghe.
Cậu thậm chí còn bắt gặp cảnh cô cố gắng mai phục ở hiệu sách, chỉ để xem Tập 1 có ổn thỏa lên kệ vào ngày ra mắt hay không. Ký ức về những giọt nước mắt vui sướng của cô khi lần đầu tiên thấy ai đó mua cuốn sách do chính cô viết ra đến giờ vẫn còn mới mẻ trong tâm trí Haruto. Cậu có thể cảm thấy thứ gì đó nặng trĩu đè nén nơi lồng ngực.
****
Sau khi đã bàn chuyện xong với Kawabe và rời khỏi phòng biên tập, Haruto ấn thang máy xuống sảnh Nhà xuất bản Gift. Ở đó, cậu nhìn thấy Ui Aioi đang một mình đứng tựa lưng vào bức tường cạnh lối vào. Mắt hai người chạm nhau.
“Aioi?” Haruto lại gần cô, cô cúi đầu chào cậu.
“Công việc vẫn tốt chứ, Haruto?”
“Ừ-ừm…”
Cậu chẳng biết phải làm sao trước nụ cười thân thiện của Ui. Rốt cuộc thì hai mắt cô đỏ ngầu, cậu biết chắc rằng cô vừa mới khóc cách đây không lâu.
“Hôm nay em có cuộc họp với biên tập viên,” cô nói, “em cũng nghe nói là anh đang ở gần đây, nên em muốn đợi anh.”
“À…” Tất nhiên là cậu biết, cậu biết nội dung của cuộc họp đó.
“Anh có muốn đi đâu đó ăn tối không?” cô hỏi, cố gắng giữ vững nụ cười trên môi.
“Tất nhiên,” Haruto đáp, ra lệnh cho bản thân phải nói năng bình thường. Cậu đã tính ghé qua chỗ Itsuki trên đường về nhà, nhưng chắc phải để lần sau. Hai người cùng nhau rời khỏi Nhà xuất bản Gift và cất bước xuống phố.
****
“Mọi người đã quyết định hủy bỏ series của em vào tập tiếp theo.”
Cả hai im lặng sánh bước một hồi lâu, cho đến khi mặt trời vừa lặn, Ui cuối cùng cũng mở lời.
“…Ừm. Lúc nãy biên tập viên cũng có nói anh biết rồi.”
“Thế à…?” Ui mỉm cười, khuôn mặt tựa như lại sắp bật khóc. “Em gần như đã viết xong Tập 4 rồi…nhưng chắc là em phải viết lại kha khá để đưa ra một cái kết vậy.”
“…”
“Ít nhất thì họ cũng để em viết tập cuối mà,” là những lời Haruto suýt nữa đã nói ra nếu cậu không ngăn bản thân lại kịp lúc.
Nếu một series bị hủy bỏ vì lý do doanh thu không đạt mức, thì chuyện series đó kết thúc với cốt truyện dang dở mà không có thêm bất cứ tập nào ra mắt là điều không quá hiếm gặp. Nếu được phép viết cái kết, cho dù không hoàn hảo đến đâu, thì tác giả đã là một trong số những người may mắn rồi.
Những lời “Trong cái rủi cũng có cái may” chẳng thể an ủi được cô ngay lúc này.
“Anh không biết cảm giác khi series bị hủy khó khăn đến mức nào nữa…”
“…Vâng.”
Ui nở một nụ cười cứng đờ trước lời đồng tình của cậu. “…Series debut của anh được chuyển thể thành anime mà, đúng không?”
“…”
Cô nói đúng. Haruto chưa từng trải nghiệm chuyện series của chính cậu bị hủy bỏ. Cậu không thể hiểu được cảm giác ấy đau đến mức nào.
“Ừm, anh chưa từng bị hủy bỏ series nào cả…”
Cậu dừng lại một thoáng.
“…Nhưng ngay cả anh cũng biết được cảm giác đau buồn khi đã thật sự cố gắng rất nhiều vì một thứ gì đó và rồi thất bại.”
Câu từ tuôn ra một cách tự nhiên – những câu từ đã từng một lần cứu vớt Haruto. Khi anime Vô Giới Hiệp Sĩ thể hiện sự tệ hại và nhận lấy gạch đá, xé nát trái tim cậu, một Miyako nước mắt lưng tròng đã nói những điều ấy với cậu. Chúng đã cứu rỗi cậu. Đó là lý do giúp cậu có thể đứng đây ngày hôm nay.
“…!”
Và những lời từng một lần cứu vớt Haruto đó dường như đã mang lại ảnh hưởng tương tự lên Ui. Cô thút thít, rồi những giọt nước mắt cũng bắt đầu rơi, cô khóc, bỏ mặc những người xung quanh.
“Ngh…erhh… Mmgh…! Aah…! Aaahhh!!”
“…”
Phản ứng của người đi đường khiến Haruto thấy ngượng, nhưng cậu vẫn đứng yên đó đợi Ui khóc xong.
“…Em đã cố gắng nhiều lắm mà. Từ hồi còn ở trường dạy viết, em đã luôn nhìn về phía trước, không ngừng viết tiểu thuyết, đọc tiểu thuyết, học hỏi từ tiểu thuyết, nộp bản thảo đến không biết bao cuộc thi và rồi bị từ chối… Trái tim em gần như đã tan vỡ rất nhiều lần rồi…nhưng em vẫn làm mọi thứ có thể để đạt đến vị trí mà anh đang đứng.”
“…Ừm. Anh biết. Em đã làm rất tốt.”
“Nhưng…” Nước mắt bắt đầu trở lại nơi đôi mắt cô. “…Em đã cố gắng rất nhiều. Em đánh cược mọi thứ để đi đến nơi này, nhưng đây nào phải là đích cơ chứ… Có quá nhiều người tài năng hơn em, và thậm chí đã nỗ lực rất nhiều, họ vẫn không biết bản thân họ có thể sống sót hay không… Cứ như em đang ở giữa sa mạc vậy…cứ đi mãi, tìm kiếm một ốc đảo mà chẳng biết nó ở đâu…và rồi gục ngã…”
“Sa mạc ư…?”
Cách ví von của cô thật sự phù hợp. Nếu bạn không có kiến thức, kỹ năng, và tài năng đặc biệt, bạn sẽ lạc đường – và thậm chí dù sở hữu những thứ kể trên đi nữa, không gì đảm bảo bạn có thể sống sót. Có lẽ sẽ có một ốc đảo ở đâu đó; cũng có lẽ là không. Và nếu bạn đã đến được ốc đảo mang tên chuyển thể anime, có thể bạn sẽ nhận ra nó chỉ là một ảo ảnh nào đó. Và có thể bạn sẽ may mắn tìm được một ốc đảo thật sự, cùng với kho báu chôn giấu đủ để đưa cuộc đời bạn bước sang con đường bằng phẳng. Nhưng nếu bạn ngừng đi, bạn sẽ sớm chìm vào quên lãng, dấu chân của bạn sẽ biến mất cho đến khi chúng như thể chưa từng tồn tại.
“…Em nói đúng. Ngành công nghiệp này đúng là một sa mạc.”
Haruto nghĩ đến hình ảnh những con người đã ra đi và cả những người vẫn đang ở lại chiến đấu bằng tất cả sức lực. Cậu gật đầu, khẳng định những cảm xúc của bản thân là chính xác.
Sau đó, Ui đột ngột dựa và người cậu.
“Ah, Aioi?!”
Cảm giác mềm mại trên người Ui khiến Haruto hoảng loạn. Nhưng Ui chỉ nhìn cậu với đôi mắt rưng rưng, giọng thì thầm yếu ớt.
“Haruto… Em không cố thêm được nữa rồi…” Cô nhắm nghiền mắt lại.
“…!”
Ngay cả một tên trai tân như Haruto cũng biết cô đang tìm kiếm điều gì. Hai mắt cậu dán mặt chặt vào đôi môi mềm mại của cô. Dù đã bị che lấp đi bởi lớp quần áo, cậu vẫn có thể nhìn ra toàn bộ sự hấp dẫn của cô. Lý trí của cậu nhanh chóng tan biến. Hơn nữa, cả hai đang ở ngay giữa trung tâm một thành phố lớn. Chỉ cần rẻ vào một con hẻm nằm trong góc là cả hai sẽ tìm thấy rất nhiều khách sạn tình yêu – nơi cậu có thể giúp cô trấn an.
Nhưng Haruto kiên quyết chống lại ý muốn xuôi theo bản năng của một người đàn ông và đẩy Ui ra bằng cả hai tay.
“Ui này…” Cậu khẽ cười mơ hồ với một Ui mang vẻ đau buồn. “…Anh biết mọi thứ với em bây giờ đang rất mệt mỏi.”
“Vâng… Em cảm giác như đầu óc mình đang bị xé toạc ra từng mảnh vậy.”
“Anh biết, em nghĩ rằng em không thể tiếp tục được nữa. Em muốn buông xuôi và giải thoát cho bản thân.”
“…Vậy…”
Haruto nhìn thẳng vào đôi mắt khao khát của cô.
“Nhưng em phải đi tiếp.”
Khuôn mặt Ui đanh lại vì lời cậu nói.
“Em… Em yêu anh, Haruto!”
Đây là lần đầu tiên cô nói chúng ra thành lời với Haruto một cách rõ ràng đến vậy, khiến trái tim cậu quay cuồng. Nhưng cậu cố gắng kiểm soát biểu cảm trên gương mặt mình, từ chối để bất cứ cảm xúc nào lọt ra.
“Cảm ơn em. Nhưng bây giờ đâu phải lúc để nói chuyện đó, đúng không?”
“…!”
“Thứ em cần ngay lúc này không phải một người đàn ông xoa dịu nỗi đau của em. Đúng vậy, điều em cần làm đó là chỉnh sửa lại Tập 4 bằng mọi thứ em có, để có thể viết nên một cái kết hoàn chỉnh nhất.”
“Nhưng mà… Dù có là lời anh nói đi nữa…!”
Ui rõ ràng đã chịu quá nhiều đau khổ, lồng ngực Haruto quặn lên theo từng lời cô nói ra.
“Còn nhớ lần đầu tiên thấy ai đó mua sách của em không? Cảm giác lúc đó ra sao?”
“Ah…” Hai mắt Ui mở to.
Haruto mỉm cười ấm áp. “Ngành công nghiệp này có lẽ giống như một sa mạc ngột ngạt, nhưng nếu em tiếp tục bước đi, em chắc chắn cũng sẽ gặp được niềm vui. Những lúc hạnh phúc. Và ngày nào đó, em có thể tìm thấy hạnh phúc đủ để biến mọi nỗ lực trước đây trở nên xứng đáng.”
“…Anh đã từng trải qua chuyện đó chưa, Haruto? Thứ…hạnh phúc khiến mọi thứ anh bỏ ra đều xứng đáng?”
Haruto gật đầu trước câu hỏi nhiệt thành. “Rồi.”
“…Là khi nào vậy?”
Cậu đưa một ngón tay lên chóp mũi, có chút xấu hổ. “Là vào cuối năm ngoái…hồi Comiket Mùa Đông, tại gian hàng của GF Bunko. Miyako đã cosplay một thành viên của Hiệp Sĩ Đoàn Avalon trong lúc hỗ trợ điều hành gian hàng. Khi nhìn thấy cô ấy…cảm giác của anh kiểu kiểu vậy.”
Ui đơ người nhìn cậu. “Là sao chứ…?”
Haruto căng thẳng cười khúc khích. “…Chà, biết nói sao chứ? Đó là sự thật đó. Vô Giới Hiệp Sĩ cũng đã mang lại cho anh khá nhiều ký ức tồi tệ, anime đứng đầu trong số đó…nhưng ở ngay thời khắc ấy, anh cảm thấy mọi thứ đều thật xứng đáng. Anh thật sự đã nghĩ những điều ấy từ tận đáy lòng, rằng, ‘Thật mừng vì mình đã viết chúng; thật mừng vì mình đã trở thành một nhà văn.’”
Cô tiếp tục giương mắt nhìn cậu, không biết phải phản ứng ra sao. Sau đó cô hỏi, “…Anh có nghĩ em sẽ có một khoảnh khắc như vậy không?”
“Anh chắc chắn. Nếu em tiếp tục bước đi và không từ bỏ, em nhất định sẽ có nó.”
Dù không có cơ sở chắc chắn, nhưng Haruto vẫn khẳng định.
“Vâng…”
Ui khẽ thở ra một hơi, theo sau là một nụ cười trông như sắp pha lẫn với nước mắt.
“Em tin anh, Haruto, hơn bất kỳ ai trên thế giới này… Và nếu anh đã nói vậy, thì đó chắc chắn là sự thật. Chắc là…em sẽ cố gắng thêm ít lâu.”
“Tốt lắm… Anh tin em.”
Cô cúi đầu chào, sau đó bước về phía nhà ga. Haruto đứng yên đó, trông theo bóng lưng cô dần xa cho tới khi hoàn toàn biến mất.
****
Để lại Haruto sau lưng và về nhà, Ui bước vào phòng tắm, lột bỏ lớp trang điểm cùng son môi. Bản thể giản đơn của cô, với những vết tàn nhang trên mặt, nhìn lại chính cô trong gương. Buông xõa mái tóc và thay sang chiếc áo sweater màu xám, cô tháo cả kính áp tròng ra và mang lên một đôi kính gọng đen trông khá lôi thôi.
“…Được rồi.”
Cô trông như một cô gái khác hẳn so với vài phút trước, nhưng lúc này Ui trông thật bằng lòng với bản thân. Cách này giúp cô bình tĩnh hơn. Từ giờ trở đi, cô không muốn ép buộc bản thân phải tiếp tục lộng lẫy nữa; cô không cần phải làm vậy nữa. Cậu đã nói rằng khi trông thấy người con gái cậu yêu cosplay nhân vật do chính cậu viết đã khiến mọi khó khăn trở nên xứng đáng. Vậy thì còn lý do nào để phải cố tỏ ra hấp dẫn trước mặt cậu nữa không?
“…Haruto, anh là đồ ngốc.”
Series của cô đã bị hủy bỏ và cô cũng vừa thất tình, nhưng trái tim Ui vẫn cảm nhận được sự trong trẻo và sảng khoái. Cặp kính gọng lớn cùng chiếc sweater ngả màu giấy báo thẫm đẫm mồ hôi từ những năm tháng cô còn ngồi trên ghế nhà trường giờ đây chính là chiến bào của cô.
Rời khỏi phòng tắm, Ui đối diện bàn làm việc, khởi động laptop và mở file bản thảo.
Ui Aioi, tiểu thuyết gia, đã quay lại sa mạc.
-----------
Hí anh em, tuần vừa rồi deadline dí dữ qua, nay mới up được chương mới, hehe