Một buổi chiều cuối tháng Mười Một, sau cái ngày Itsuki tiết lộ cho Chihiro biết mối quan hệ mới của mình, cậu đã nhận được một tin nhắn từ Nayuta báo rằng cô đã được xuất viện. Itsuki đã đề nghị đến để phụ giúp, nhưng Nayuta lại từ chối, với lý do là đã có bố cô lo. Kế đó, Nayuta cũng chuyển ra khỏi căn phòng khách sạn mà nhà xuất bản đã thuê cho cô với lý do “tập trung vào tiểu thuyết” từ hồi cuối tháng Ba này và chuyển về Kanagawa để dành thời gian ở bên gia đình.
Itsuki không thấy bất ngờ lắm trước quyết định này. Cậu biết Nayuta vẫn thường đi chuyến tàu vài giờ liền để về nhà vài lần một tuần, nhưng bây giờ thì cô đang sống ở khách sạn, hầu như không ăn uống đầy đủ, không đủ khả năng chăm sóc bản thân, đến mức phải nhập viện. Không bậc cha mẹ nào lại muốn gửi con mình về lại môi trường đó một lần nữa.
[Căn hộ của anh ở xa quá. Em thấy cô đơn இдஇ]
…Dễ thương ghê.
Itsuki theo phản xạ gõ “Anh cũng vậy” vào điện thoại nhưng rồi lại xóa đi viết lại trước khi gửi. Cậu thấy có hơi xấu hổ vì chuyện đó.
[Trước khi ở khách sạn em vẫn thường xuyên đến chỗ anh mà. Không xa lắm đâu!]
Nayuta đáp lại dường như ngay lập tức.
[Anh nói phải (≧▽≦)
Nhưng giờ em có thể ở lại bao lâu tùy thích mà không phải lo trễ chuyến tàu cuối nữa rồi. Có lẽ vẫn tốt hơn nếu không sống trong khoảng cách có thể đi bộ được ლ(´ڡ`ლ)]
Cụm từ “ở lại” khiến mặt Itsuki nóng lên.
Tất nhiên trước kia Nayuta đã từng ở lại đây, nhưng cậu luôn giữ thái độ nghiêm túc vào lúc đó, tập trung hoàn toàn vào công việc của mình hoặc cố ép bản thân đi ngủ thay vì phải đối phó với cô. Tuy nhiên, giờ cả hai đã là một đôi. Không còn lý do gì để giữ khoảng cách nữa. Họ có thể ôm, có thể hôn, có thể đụng chạm nhau, có thể cùng chung chăn gối. Hay thậm chí là tiến xa hơn nữa nếu muốn…chắc vậy.
Lần tiếp theo Nayuta ở lại chỗ của mình…chuyện gì sẽ xảy đến đây?
Một mớ hỗn tạp trộn lẫn lo lắng và mong chờ đẩy nhanh nhịp tim của Itsuki. Dòng tư duy sáng suốt của cậu giờ đã lạc vào cõi sương mờ áo nhuốm đậm màu hồng. Cậu muốn sớm gặp Nayuta. Cậu muốn hỏi khi nào cô sẽ đến. Cậu biết bản thân còn nhiều việc phải làm – viết Toàn Thư Về Em Gái Tôi và Trận Chiến Em Gái, động não nghĩ ra series mới – nhưng tâm trí cậu bây giờ chỉ toàn hình bóng Nayuta mà thôi.
Vậy ra có bạn gái…hạnh phúc đến mức này ư?
Nhưng trong lúc Itsuki để cảm cảm giác hạnh phúc ấy nhấn chìm bản thân, âm thanh của tiếng chuông cửa đã kéo cậu trở lại thực tại. Với chút xấu hổ vì đầu óc trên mây của bản thân, Itsuki nhanh chóng đứng dậy và tiến về hướng cửa chính.
“…Chào…Itsuki…”
Đằng sau cánh cửa chính là Haruto Fuwa, với một ánh mắt trống rỗng như người mất hồn.
****
Trước đó, Haruto đã biết chuyện giữa Itsuki và Nayuta trong lúc trò chuyện qua điện thoại với biên tập viên Kawabe của mình. Chủ đề này xuất hiện sau khi hai người hoàn tất cuộc họp liên quan đến tiểu thuyết, câu chuyện bắt đầu đại loại từ câu hỏi vô tư của Kawabe, “Này, cậu đã biết chuyện Kani và Hashima bắt đầu hẹn hò chưa?”
“Anh đùa à?” Haruto đáp, lúc đầu vẫn chưa chấp nhận được được thông tin này nhưng đây rõ ràng là sự thật.
“Thì, sếp với Yamagata đã tận mắt chứng kiến mà. Chẳng khác gì cao trào của một bộ phim tình cảm luôn. Thật buồn cười khi nghĩ đến những gì đã thực sự xảy ra nhỉ?”
“…Oh. Vậy… Thật luôn…?”
…Đến khi cuộc gọi kết thúc, Haruto ngay lập tức lao ra khỏi căn nhà của gia đình ở Chiba và phóng thẳng đến căn hộ của Itsuki.
****
Giờ cậu và Itsuki đang ngồi đối diện nhau, tại chiếc bàn kotatsu. Haruto, vừa mới lấy lại nhịp thở bằng một ít trà đá trong tủ lạnh, im lặng ghim mắt vào người đồng nghiệp của mình. Itsuki tránh khỏi ánh mắt của Haruto, có chút khó xử.
“………”
“………”
“……………”
“……………Gì thế?! Cậu muốn nói gì đó đúng không?!”
Itsuki là người đầu tiên chịu thua sự im lặng.
Haruto trả lời lại bằng một câu hỏi vô cảm: “Có thật là giờ cậu với Nayu đang hẹn hò không?”
“À…ừm,” Itsuki đáp, có chút rén trước câu hỏi quá mức thẳng thừng.
“Thế à,” Haruto thầm đáp lại trước khi lần nữa chìm vào im lặng, không ngừng dò xét nét mặt Itsuki.
“Ngh…”
…Giờ tôi vẫn chưa là gì cả, nhưng khi tôi trở thành nhân vật chính, thậm chí đạt đến trình độ ngang với Kanikou… tôi sẽ lập tức bày tỏ tình cảm của mình với em ấy, nói rằng tôi yêu em ấy. Và tôi cũng biết rằng mọi chuyện thật bất công với Kanikou, nhưng tôi muốn em ấy chờ đến lúc đó.
Haruto nhớ lại những lời Itsuki đã nói với cậu dạo trước, lúc Haruto ra sức thúc đẩy Itsuki thôi cố chấp mà đồng ý việc Nayuta làm bạn gái mình. Và khi Haruto đáp lại, “Ra vậy,” cậu đã hoàn toàn thành tâm.
Vào thời điểm đó, cuộc trò chuyện mang cảm giác gì đó vô cùng nhiệt huyết và sâu sắc, một khoảnh khắc riêng tư, nơi hai con người xem nhau như đối thủ, đang cùng phấn đầu vì cùng một tham vọng, chia sẻ tâm tư với nhau. Nhưng rồi quanh đi quẩn lại, Itsuki đã ngay lập tức đến với Nayuta. Nếu vai trò hai bên đổi ngược cho nhau, có lẽ Itsuki sẽ làm ầm lên với Haruto rằng cậu đang làm cái quái gì thế.
“…Hừ.” Haruto khẽ thở ra một hơi, rồi lại quay sang nhìn Itsuki.
“……………Ughhhhh, được rồi đấy!” Itsuki tăng giọng. “Nếu có gì phàn nàn thì cậu cứ nói ra đi! Làm ơn đấy!”
“Phàn nàn ư?” Haruto thờ ơ trả lời. “Không, không có phàn nàn gì đâu, thật đấy. Chỉ là…kiểu như…tôi đang nghĩ tới một câu chuyện của Hermann Hesse thôi, và tôi đã hiểu cảm giác của Emi khi cậu ta nói rằng ‘Giờ ta đã hiểu được con người của ngươi rồi.’”
“Rõ ràng là đang ám chỉ tôi còn gì?!” Itsuki hét lên.
Có lẽ đây chính là một trong những điều tệ hại nhất mà một người có thể nói với bạn của mình. Đơn giản là không đáng để vui mừng, không đáng để tức giận với người anh em này - không còn chút giá trị về mặt cảm xúc nào trong mối quan hệ giữa hai người nữa.
“Um… Cậu thực sự thấy vậy à….? Cậu đang thất vọng…? Nếu mà cậu phản ứng kiểu như, ‘Cậu đang làm cái quái gì vậy, Itsuki?’ thì, ừm, chắc là tôi sẽ dễ hiểu ý cậu hơn…nhưng mà…thì, tôi không nghĩ tôi hoàn toàn có lỗi đâu…” Itsuki nhún vai, bỡ ngỡ trước phản ứng của Haruto.
Haruto lại lần nữa dành cho cậu một cái nhìn lạnh lẽo, rồi sau đó:
“… … … … …Pfft!”
Cậu bật cười khúc khích.
“Ể?”
Itsuki mở to mắt bối rối, trơ ra trước nụ cười của Haruto. “Không làm cậu căng thẳng nữa, Itsuki. Không cần phải mang cảm giác tội lỗi kiểu đó với tôi đâu. Cuối cùng cậu cũng có được cô bạn gái mà cậu thật sự thích mà. Cứ hạnh phúc đi!”
“Um…được rồi…”
Itsuki cau mày khi mãi mới nhận ra mình đang bị chế giễu. Nhưng cậu vẫn cảm thấy mình nợ Haruto một điều gì đó.
“…Thì,” Haruto tiếp tục, “cậu vẫn chưa từ bỏ ý định trở thành một nhà văn sánh ngang với Nayu, đúng không? Hay là việc được nhận chuyển thể anime đã đủ để thỏa mãn cậu rồi?”
“Tất nhiên là không rồi!” Itsuki đáp lời ngay. “Anime lần này chỉ là một cột mốc trong quá trình thôi! Và đúng là tôi đã có được anime trước, nhưng tôi vẫn còn một chặng đường rất xa phía trước để đuổi kịp Kanikou!”
Haruto mỉm cười trước lời tuyên bố hết mực trung thực đó. “Vậy tôi còn gì để than phiền chứ. Tận hưởng niềm vui đi! Nayu xứng đáng với điều đó.”
“Ừ-ừm…”
Itsuki hơi đỏ mặt gật đầu, vẫn còn chút bất an.
“…Haruto, có chắc là cậu không tức giận hay thất vọng gì với tôi không?”
Haruto đáp lại bằng nụ cười sảng khoái quen thuộc của mình. “Thật. Không có gì cả.”
“…Oh. Chà, vậy thì tốt.” Itsuki thở phào. “Vậy chúng ta vẫn như xưa nhỉ?”
“Ờm.”
Itsuki mỉm cười, niềm vui xuất hiện trên khuôn mặt. “Vậy là cậu vẫn ngầu ngay cả khi tôi mất đời trai trước cậu, đúng không? Chúng ta vẫn có thể cùng nhau uống bia và chơi game như mọi khi nhỉ?”
“……Um, ơ, mmhmmm.”
Nụ cười của Haruto bỗng chốc đông cứng lại, tất cả những gì cậu kịp làm chỉ là một cái gật đầu.