Một ngày đầu tháng Mười Hai, Haruto ghé qua trụ sở Nhà xuất bản Gift để họp bàn công việc cùng với biên tập viên và chạm mặt nhà văn kỳ cựu Makina Kaizu ngay trước cửa thang máy.
“Chào cậu, Fuwa,” Kaizu nói, nghe vẫn ảm đạm như thường lệ. “Lại họp biên tập nữa hả?”
Haruto gật đầu với Kaizu. “Ừm. Anh cũng vậy à?”
“Tôi cũng vậy. Mới xong rồi, nên giờ tôi định đi về.”
“À, ra vậy. Chúc anh không quá bận rộn nhé.”
Haruto toan gật đầu rời đi nhưng lại bị Kaizu chặn lại. “Oh, mà này, Fuwa…”
“Vâng?”
“Tôi nghe nói Hashima và Kani đã bắt đầu hẹn hò. Tuổi trẻ đúng là tuyệt thật nhỉ…?”
Nhân tiện đây, biên tập viên của Kaizu chính là tổng biên tập của GF Bunko – Satoshi Godo, người đã mục sở thị màn chim chuột ở bệnh viện.
“Ha ha… Chắc vậy.”
Haruto nở một nụ cười mơ hồ, trong lúc tự hỏi rằng câu chuyện này đã lan xa đến đâu rồi. Còn phần mình, Kaizu trưng ra một nụ cười nham nhở.
“Còn chuyện của cậu sao rồi, Fuwa?”
“Chuyện gì của tôi cơ?”
“Cậu biết mà, cái cô tác giả mới với bộ ngực khủng đấy.”
“…Nói thật thì tôi không biết phải làm gì với em ấy nữa,” cậu nói với nụ cười đau khổ.
Tác giả mới đó chính là Ui Aioi, người đã giành giải đặc biệt tại Cuộc Thi Tác Giả Mới thường niên lần thứ 15 của GF Bunko. Cô từng theo học tại một ngôi trường dành cho tiểu thuyết gia tiềm năng, Haruto từng tới đó thuyết trình với tư cách là khách mời, tại đó cả hai đã xảy ra cãi vã ngay giữa lớp học và chính sự kiện này đã làm thay đổi hoàn toàn cách tiếp cận của cô về lĩnh vực viết lách – và kể từ đó, cô đã say mê Haruto. Trong khi Haruto chắc chắn không bận tâm gì đến sự tôn trọng cô dành cho cậu dưới tư cách một tác giả, hay thậm chí là tư cách một giáo viên, Ui rõ ràng vẫn đang cố gắng xây dựng một cây cầu bắt từ mối quan hệ đó sang một mối quan hệ khác không-mấy-trong-sáng.
“Từ dạo đó em ấy có vài lần mời tôi đi ăn…và tôi vẫn đang tìm cách để né tránh.”
“Ooh, như vậy là không được đâu nhé. Nếu không có hứng thú thì cậu nên từ chối thẳng thừng đi. Sau đó tôi sẽ có thể vào sân và chinh phục vẻ đẹp nóng bỏng cùng tâm hồn căng tròn đó của cô ấy.”
“Anh đang bất lịch sự quá đấy,” Haruto phàn nàn. “Nhưng mà ấy, kiểu như, tôi biết thẳng thắng đối diện và từ chối là việc tôi nên làm…nhưng mà cứ khi nào ở cạnh nhau, tôi lại bắt đầu suy nghĩ lại.”
“…Chà, ngực to đến vậy mà…”
“Ừ,” Haruto nghiêm nghị gật đầu. “Nếu chúng tôi gặp riêng nhau và em ấy tiếp cận tôi bằng thứ vũ khí trước ngực đó thì dù đã có người con gái khác trong tâm trí, tôi cũng sẽ phải gục thôi.”
Haruto thực sự không có niềm tin nào quá cao dành cho khả năng chống lại cám dỗ của mình. Mức độ đúng đắn của sự thật này còn tăng lên gấp đôi sau khi người bạn Itsuki Hashima của cậu có bạn gái. Tuy chưa từng nghe chính chủ thừa nhận, nhưng cậu khá chắc là Nayuta và Itsuki đã bước lên nấc thang người lớn vào cái đêm tổ chức tiệc mừng. Itsuki vừa là bạn, vừa là đối thủ của cậu, còn mang dáng vẻ gì đó của một cậu em trai, nên thật lòng việc để Itsuki dẫn trước trong cuộc đua giữa hai người là một chuyện đáng lo ngại.
Miyako rõ ràng cũng đã từ chối Haruto. Không có nguyên do gì để phải chung tình cả - cậu biết tất cả đều chỉ vì mưu lợi của bản thân.
Cậu đã bị thu hút bởi bộ ngực của Ui, và cả vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô nữa, đồng thời việc những lời Haruto nói với cô ngày trước lại chính là nguyên nhân thúc đẩy cô bước trên con đường chuyên nghiệp cũng đã vẽ nên trong cô một ấn tượng tích cực về cậu. Nếu Ui cứ cố gắng hơn nữa thì với tình hình hiện tại, khả năng rất cao là cô sẽ có thể đẩy cậu vào mối quan hệ cô muốn.
“Ahhh, đúng vậy, tôi hoàn toàn hiểu mà,” Kaizu nói, thành thật đồng ý. “Đàn ông là vậy mà. Nhưng cậu đâu thể chạy trốn mãi được đâu, đúng không? Dưới tư cách một người đàn ông và dưới tư cách một tác giả em ấy ngưỡng mộ.”
“Ừm,” Haruto nói, khẽ lắc nhẹ đầu mình.
“Chà, vậy sao thi thoảng không mời em ấy đi cà phê nhỉ? Không chỉ hai người, kiểu như một cuộc tụ tập xã giao giữa các tác giả ấy. Tôi cũng có thể tham gia, cậu biết là tôi không ngại việc nói chuyện với em ấy lẫn bộ ngực lớn của em ấy mà.”
…Trong tất cả mọi cách thì không ngờ đây lại là cách Kaizu chọn để giúp đỡ Haruto, chán chả muốn nói.
“Vậy là giống như tập hợp nhiều tác giả với nhau ấy hả?”
Đôi mắt Kaizu hướng vào khoảng không vô định. “Giáng sinh đang tới rồi…và tôi ghét cảnh cô độc…”
Haruto thở dài. “Được rồi…chắc là sẽ rủ được kha khá người đây. Để tôi thử xem…”
“Hoàn hảo. Hee hee hee… Bữa tụ tập đầu tiên sau nhiều năm liền… Tôi sẽ khô máu với nó!”
Trước khuôn mặt u ám và tiếng cười khúc khích bị kìm nén của Kaizu, Haruto không thể không bật cười.
****
Ngay sau khi hoàn thành cuộc họp tại phòng biên tập, Haruto gửi tin nhắn cho Ui về việc tổ chức một buổi gặp mặt với Kaizu và vài nhà văn khác. Cậu không phải đợi quá lâu trước khi tin nhắn phản hồi được gửi đến.
[Em cũng muốn tham gia ạ! Aoba Kasamatsu, một trong hai người đoạt giải nhất, cũng sống ở Tokyo. Em sẽ mời em ấy tham gia cùng.]
Cô không khăng khăng muốn ở một mình với Haruto. Điều này giúp cậu thấy nhẹ nhõm.
[Tuyệt. Cảm ơn em! Vậy anh sẽ mời Itsuki Hashima và Nayuta Kani.]
Haruto xuôi theo dòng chảy mà nhanh chóng gửi tin nhắn cho Itsuki. Và thêm lần nữa, tin nhắn trả lời đến rất nhanh.
[Kanikou không muốn đi, nên xin kiếu nhé.]
…Rõ ràng là cả hai đang ở cùng nhau. Sẽ có chút kỳ quặc nếu có một cặp đôi chính thức xuất hiện tại một cuộc gặp thế này, nên không có gì phải lo cả.
Tuy nhiên, cậu vẫn muốn giữ cân bằng giữa hai giới. Việc để Miyako và Ui ở chung một chỗ nghe cứ như quả bom đang chực nổ ấy, thế là Haruto lại phải gạch thêm tên một người ra khỏi danh sách. Còn ai để mà mời không nhỉ…?
Cậu vừa nghĩ ngợi vừa rảo bước ra khỏi tòa nhà của nhà xuất bản, và bắt gặp một khuôn mặt thân quen.
“Chào anh, Fuwa,” Chihiro Hashima lên tiếng, hối hả bước tới chỗ cậu.
“Chào em, Chihiro. Đang đến chỗ Itsuki hả?”
“Dạ không, hôm nay anh ấy ra ngoài rồi, nên em chỉ đến làm cơm rồi về thôi ạ.”
“À, ra vậy.”
Haruto nghĩ ngợi một lúc. Đây là một chàng trai, năm hai cao trung; dễ dàng hòa hợp với mọi người; quan tâm đến những người xung quanh; một cậu nhóc đẹp trai, mà đúng hơn là mang vẻ đẹp của cả hai giới tính. Và cậu cũng có một người anh là tác giả, nên việc bắt kịp những câu chuyện liên quan đến ngành xuất bản là có thể. Sự xuất hiện của một người chưa đủ tuổi như cậu cũng sẽ góp phần giữ cho Ui không làm gì đó quá đà, huống chi đây cũng chỉ là một bữa tối vui vẻ, không phải kéo dài quá lâu.
“Anh Fuwa?” Chihiro thắc mắc hỏi.
“…Chihiro,” Haruto nửa cầu xin, “Chủ Nhật này em có rảnh không?”
****
Buổi tối ngày Chủ Nhật đã đến, Haruto giờ đã có mặt tại một quán bar kiểu Ý; với cách bày trí thông minh mà không quá sang trọng, giá cả ở đây cũng vô cùng hợp lý nữa. Nơi đây rất nổi tiếng với phái nữ, nhất là dành cho những bữa tụ tập hội chị em, nhưng giờ vẫn đang là thời điểm cửa hàng mới mở cửa nên cũng chưa quá đông đúc.
Tính cả Haruto thì hiện đang có sáu người ngồi vây quanh bàn – ba nam và ba nữ, ngồi lần lượt đối diện nhau. Cánh mày râu gồm có Haruto Fuwa, Makina Kaizu và Chihiro Hashima; phía phụ nữ gồm Ui Aioi, Aoba Kasamatsu và…Ashley Ono.
Chihiro đã kể Ashley nghe chuyện cậu sẽ đi chơi với Haruto và vài người khác, và cô đã khăng khăng đòi tham gia. Haruto không hề muốn sự tồn tại của một người giống Ashley ở bữa gặp mặt, nhưng cậu chẳng còn quen ai để thay vào vị trí đó nữa, và cả việc có mặt một kế toán thuế để nói chuyện với những nhà văn mới cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho họ, nên cậu không còn lý do nào để từ chối Ashley nữa. Tất nhiên, nếu cậu lăn tăn trước những lời Ashley đã rỉ vào tai cậu khi liên lạc “Haruto Fuwa, tiểu thuyết gia đẹp trai có chuyển thể anime… Tôi tham gia được chứ…”, thì mọi chuyện đã không lạc quan như vậy.
Tính từ đầu bàn bên kia, đội hình được bày bố với Chihiro đối diện Ashley, Kaizu đối diện Aoba và Haruto đối diện Ui. Về trang phục, Chihiro đang mặc chiếc quần jean đi kèm áo hoodie, Haruto khoác áo jacket như mọi khi. Ashley diện chiếc đầm đỏ quen thuộc. Kaizu hôm nay chơi hẳn một chiếc áo jacket phẳng phiu và hấp dẫn, ngon lành hơn hẳn đống bùi nhùi nhăn nhúm chính anh đã mặc hồi lễ trao giải. Aoba vận chân váy kẻ sọc caro cùng áo sweater cổ lọ. Và tuy chiếc áo đan len của Ui không xẻ ngực táo bạo như chiếc váy dạ tiệc lần trước, nó vẫn ôm trọn từng đường cong quyến rũ trên người cô, khiến cô tỏa ra một nguồn năng lượng rất chi là gợi tình.
“Um, được rồi, chúng ta gọi nước thôi nhỉ?” Haruto đề nghị sau khi tất cả đã giới thiệu bản thân.
“Trà ô long,” Kaizu quyết định ngay lập tức.
“Um, em cũng muốn uống trà ô long,” Chihiro nói.
“Hmm,” Ashley trầm ngâm suy xét thực đơn, “cho tôi phần sangrias đặc biệt, loại đỏ.”
Ui cũng nhìn vào menu, sau đó nói với Haruto. “Anh muốn uống gì vậy, Fuwa?”
“Chắc là bia.”
Cậu có cân nhắc đến rượu vang, dù sao đây cũng là cửa hàng Ý mà, nhưng vì không hiểu quá nhiều về chúng nên cậu nghĩ bắt đầu bằng bia vẫn an toàn hơn.
“Vậy cho em phần giống anh nhé,” Ui mỉm cười nói. “Em thì sao, Kasamatsu?”
“…Nước ép việt quất,” Aoba đáp, không buồn giấu đi tâm trạng chán chường của mình. Cô đã rất căng thẳng và phấn khích khi mới tới đây, nhưng cô đã bắt đầu hành xử như hiện tại kể từ lúc biết Nayuta Kani không tham gia.
Họ gọi một nhân viên tới để gọi món, cùng với một ít ô liu ướp đá, prosciutto và vài món ăn nhẹ khác.
“…Có chuyện gì sao, Kasamatsu?” Haruto vừa mỉm cười vừa mở lời.
“…Em tới vì nghe tin chị Kani sẽ cùng tham dự. Nhưng hóa ra lại là cú lừa.”
Aoba lia mắt thẳng về phía Ui. Cô là fan cuồng Nayuta Kani, và bất kỳ ai khi đọc tác phẩm đoạt giải của cô, Những Kỷ Niệm của Bầu Trời, cũng đều có thể nhận ra rằng nó bị ảnh hưởng rất nhiều từ tiểu thuyết của Nayuta.
“Chị chỉ nói là anh Fuwa tính mời Kani thôi mà. Chị đâu có bảo chắc chắn cô ấy sẽ đến đâu,” Ui ngượng ngùng đáp.
“Anh có mời rồi,” Haruto nói, “nhưng con bé bảo bận đi hẹn hò với bạn trai.”
Mặc dù vẫn còn vẻ hậm hực nhưng Aoba lại nhướng mày lên mấy cái với vẻ thích thú. “Bạn – bạn trai của chị ấy? Vậy là Nayuta Kani cũng có một đời sống riêng tư đầy viên mãn nhỉ.”
“Ừm. Mà thật ra thì chàng trai đó chính là anh trai của Chihiro đang ngồi đây này.”
“Hả?!” Aoba quay ngoắt sang Chihiro, soi xét cẩn thận khuôn mặt cậu. “…Nếu là anh trai của cậu ta thì chắc hẳn cũng đẹp trai lắm đây. Quả nhiên là chị Kani…”
Haruto bất giác bật cười trước sự đau khổ của Chihiro.
“Thực tế thì anh nghĩ em gặp cậu ta rồi đó. Itsuki có bảo em từng trao đổi vài câu với cậu ấy hồi lễ trao giải.”
Aoba đưa mắt khó hiểu. “Hể?”
“Cậu ấy debut cùng lúc với anh đấy. Tên là Itsuki Hashima, cái người đã thắng được con robot hút bụi trong trò xổ số ấy?”
“Ahh!”
Não cô cuối cùng cũng đã nhảy số. Khi Itsuki bước lên sân khấu để nhận phần quà của mình, cậu đã có một bài phát biểu nhỏ về cách cậu sẽ “tạo nên một kỷ nguyên hoàn toàn mới.” Sau bữa tiệc, Aoba đã đến trước mặt cậu chỉ để nói rằng “Chính em sẽ là người tạo nên kỷ nguyên mới đó” và sau đó bỏ đi.
“Anh ta cùng với chị Kani…?” cô hỏi, trông có vẻ lạc lõng.
“Lúc đó thì vẫn chưa,” Haruto thêm vào khi cậu thấy Aoba đang nhợt nhạt ra mặt. “Nhưng bây giờ thì, ừm.”
“Không…không thể tin được mình lại nói vậy với bạn trai của chị Kani…”
“Mình không nghĩ anh ấy để bụng đâu,” Chihiro xen vào.
“Th-thật không?” Aoba đáp, ôm lấy hy vọng.
“Ừ, đúng đấy. Cùng lắm thì cậu ta cũng chỉ thấy thú vị thôi. Mà tất nhiên, anh dám cá là Nayu sẽ xù lông lên nếu nghe em nói xấu cậu ta đấy. Itsuki khá đặc biệt đối với Nayu, cả tác phẩm của cậu ấy nữa.” Haruto cười với Aoba, một nụ cười không hoàn toàn hiền dịu.
“V-vậy ạ? Em không nghĩ anh ấy là kiểu tác giả mà đến một người như chị Kani cũng phải mến mộ đấy… Chắc là em phải bắt đầu đọc thôi…”
Haruto không thể không cười thầm với bản thân. Việc Nayuta yêu thích tác phẩm của Itsuki đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của Aoba về cậu ấy.
Nước uống đã đến, và bữa tiệc bắt đầu đi vào phần chính.
“Được rồi, cạn ly nào!”
Sáu người cụng ly với nhau. Ashley uống từ tốn, thỉnh thoảng lại đụng tay vào ô liu; Chihiro nhấm nháp ly trà ô long của mình, không ngừng giữ ý tứ với những người xung quanh; Aoba tự mình bĩu môi gì đó trong khi thưởng thức phần pasta chiên sợi trên bàn; còn Ui chỉ nhìn chằm chằm vào Haruto với vẻ khao khát.
Chẳng ai nói với ai câu nào cả.
Khi nghe tin Ui sẽ đến buổi gặp mặt, Kaizu đã rất nhiệt tình, còn bảo “Đừng lo, Fuwa, tôi sẽ tận dụng cơ hội này để nắm trọn Aioi trong lòng bàn tay!” và mấy thứ linh tinh khác nữa, nhưng kể từ lúc đến đây, Kaizu lại im như thóc.
Haruto liếc sang phía Kaizu khi anh ấy im lặng ngồi uống trà. Cậu hiểu rồi. Khi nhắc đến những buổi gặp mặt thế này, Kaizu thuộc kiểu chỉ được cái gáy to. Thậm chí là hồi ở đại học, kiểu người như Kaizu sẽ luôn tham gia mấy thứ này mỗi khi được bạn bè rủ để đủ quân số. Trước cuộc hẹn, họ sẽ bô bô với đám bạn của mình rằng bản thân sẽ dẫn được một em về nhà – nhưng ngay khi thật sự đối diện với người khác giới, họ lại hóa thành những chú cún con nhút nhát.
Haruto sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều nếu họ chỉ ngồi đó, ăn uống, không làm gì quá khích, rồi sau đó về nhà. Thật ra thì như vậy cũng tốt cho cậu. Nhưng vẫn cần một khoảng thời gian nữa để mọi người thoải mái hơn và cải thiện tình hình hiện tại. Đây là một bữa tiệc xã giao, và cậu muốn mọi người đều có thể vui vẻ tận hưởng.
“Mà quá trình biên tập lại của hai đứa thế nào rồi?” cậu nói với Ui và Aoba, cố tỏ ra vui vẻ.
Tại thời điểm này, những nhà văn mới sẽ làm việc với biên tập viên của mình để hiệu chỉnh lại tác phẩm dự thi rồi sau đó mới xuất bản.
“Em với biên tập viên đã hoàn tất Tập 1 rồi,” Ui nói, “giờ em đang viết Tập 2. Dự kiến là Tháng một này sẽ ra mắt.”
Cách những tiểu thuyết thắng giải tại cuộc thi tác giả mới được xuất bản vô cùng đa dạng, tùy thuộc vào từng công ty. Nhiều thương hiệu sẽ xuất bản tất cả cùng một lúc, từ đó tạo nên sự kiện “Chuyên Mục Tân Binh” hằng năm, trong khi những nơi khác sẽ xuất bản dần theo lịch trình cố định, ngay khi tiểu thuyết đó đã sẵn sàng. GF Bunko nằm ở trường hợp sau, nên những cuốn sách dù ra đời tại cùng một cuộc thi vẫn có thể cách nhau đến một năm để được lên kệ. Ví dụ như tập truyện đầu tiên của Haruto đã được xuất bản trước Itsuki ba tháng.
“Tháng Một à? Nghe suôn sẻ đấy chứ. Dù sao thì em cũng thắng giải đặc biệt mà, nên ngay từ đầu mọi thứ cũng đã khá hoàn chỉnh rồi nhỉ.”
Ui e thẹn gật đầu. “Cảm ơn anh nhiều lắm. Chỉ nghĩ đến việc được đứng chung trên một sân khấu với anh Fuwa thôi đã khiến em phải căng thẳng cả người rồi.”
“Ah, ai trước khi debut cũng như vậy thôi. Đúng không Kaizu?”
“Đúng, đúng… Khoảng một tháng trước khi cuốn sách đầu tiên của tôi được xuất bản ấy, tôi căng thẳng đến mức suýt nữa thì loét dạ dày luôn kìa. Đã có lúc tôi phải nghiêm túc cân nhắc đến việc yêu cầu họ hủy bỏ toàn bộ,” Kaizu dừng lại một chút, hồi tưởng lại chính mình sau đó mỉm cười. “Nhưng có một người đã debut cùng lúc với tôi, cô ta hành xử như thể chẳng có gì to tát cả. Như thể cô ta rất nóng lòng muốn sách của mình được đến tay người đọc vậy.”
Là một trong số những người thắng giải tại Cuộc Thi Tác Giả Mới lần thứ nhất, bên cạnh Makina Kaizu còn có ba người nữa. Bây giờ, sau hơn một thập kỷ trôi qua, Kaizu là người duy nhất còn tồn tại trong ngành công nghiệp này.
“Tất cả mọi người đều vậy ạ?” Ui hỏi, có chút yên tâm.
“Chà,” Haruto nói, “đến giờ anh vẫn thấy căng thẳng mỗi khi tập mới phát hành mà.”
“Tôi cũng vậy,” Kaizu thêm vào. “Với tốc độ này thì tôi nghĩ tôi chẳng bao giờ quen với chuyện đó được đâu.”
“Ôi…” Ui chẳng thể yên tâm được thêm nữa.
“…Có phải là do anh không tự tin vào tác phẩm của mình?” Từng câu từng chữ của Aoba đi kèm với sự khó chịu.
“Có vẻ em không hề hấn gì với chuyện này nhỉ?” Haruto nói mới một nụ cười.
“Tất nhiên là không rồi.”
“Khi nào sách của em được phát hành?” Ui hỏi, nhận lấy một cái nhăn mặt từ Aoba.
“…Bọn tôi đang nhắm tới tháng Ba, tầm đó.”
“‘Nhắm tới’ ư? Vẫn chưa biên tập xong à?”
Aoba hơi đỏ mặt với Haruto. “Thì, không giống với thể loại fantasy dị giới dập khuôn của anh đâu, của tôi khó nhằn hơn nhiều. Hơn nữa, biên tập viên của tôi cứ liên tục đưa ra mấy cái feedback chẳng liên quan gì cả…”
“Biên tập viên nào vậy?” Haruto hỏi.
“Yamagata,” cô khó chịu đáp.
“Ồ, vậy là cùng một người với Nayu… Mà này, em có biết không? Tác phẩm đầu tay của Nayuta Kani, Phong Cảnh Màu Bạc ấy, ngoài lỗi chính tả linh tinh ra thì thứ được xuất bản gần như chính xác với thứ em ấy đã gửi đến cuộc thi đấy. Thậm chí là bản in mẫu của sách cũng hoàn tất trước cả khi lễ trao giải diễn ra cơ.”
Nghe thì có vẻ bình thường, nhưng Haruto đã đảm bảo rằng trong câu nói đó phải mang theo sát thương. Aoba nhạy cảm nhận ra điều đó, khịt mũi.
“…Anh muốn nói gì?”
“À, không có gì,” Haruto đáp, giả ngơ trước cái lườm của Aoba. “Ý anh kiểu như là việc tự tin vào tác phẩm của mình là rất tốt, nhưng không cần phải soi mói tiểu thuyết của người khác và gọi họ là ‘rập khuôn’ đâu, hiểu chưa? Ý anh vậy đấy.”
“……”
Aoba câm nín, bĩu môi và bắt đầu quay lại phần pasta chiên trên bàn. Một sự im lặng khó xử mơ hồ bao phủ không gian, một sự im lặng cứ mãi tiếp diễn ngay cả khi những món chính đã được phục vụ mang ra. Ui là người đầu tiên cố gắng phá vỡ sự căng thẳng.
“Mà nhân tiện thì mọi người thích làm gì mỗi khi không làm việc?”
“Khi ở một mình thì anh thường đọc sách, chơi game, không thì xem anime,” Haruto đáp. “Anh cũng hay tới chỗ Itsuki để chơi board với cậu ấy, có cả Chihiro với vài người nữa.”
Ui nhìn cậu với vẻ kỳ lạ. “Board game…? Kiểu như Cờ tỷ phú, Life hay sao…?”
Haruto bật cười. “Ừm, đó là những board game quốc dân ở Nhật nhỉ…nhưng hầu hết game bọn anh chơi là từ Đức.”
“Đức ư?”
“Đúng vậy. Ở Đức, board game cực kỳ phổ biến luôn đó, có tới hàng triệu trò ra đời ở đó hằng năm. Vài trò thì chỉ là quick game với một hai điều luật đơn giản, nhưng đa số những trò còn lại đều cần phải tốn tới bốn tiếng để phá đảo đấy. Chúng có thể lấy bối cảnh hậu chiến tranh, nông trại, đấu giá hay kiểu xây dựng thị trấn – đủ thể loại cả. Nhiều trò cũng trông rất lạ mắt nữa, hoặc là trò cũ nhưng lại bổ sung hàng tá điều luật mới.”
“Nghe có vẻ thú vị nhỉ. Lần tới em có thể tham gia không?”
“Ồ, được thôi,” Haruto lập tức đáp lại với nụ cười trên môi. Sau đó mặt cậu đanh lại. Cậu vừa tạo ra thêm một cơ hội khác để hai người gặp mặt. “C-còn anh thích làm gì, Kaizu?” cậu hỏi, mong muốn chuyển hướng cuộc trò chuyện.
“Hmm… Chà, ngoài làm việc thì tôi thích chạy bộ hay đi bơi ở phòng gym, chắc vậy…”
“Anh muốn giữ tốt thể trạng?” Ui ấn tượng nói.
Kaizu cười với cô bằng khuôn mặt không-mấy-khỏe-khoắn thường ngày. “Xét cho cùng thì cơ thể của một nhà văn là tài sản lớn nhất của người đó mà… Em cũng nên cẩn thận đi… Không cần biết em tài năng đến mức nào, nếu cơ thể ngã quỵ thì cũng chẳng viết được chữ nào đâu.”
Kaizu nói thẳng về phía Ui và Aoba bằng tông giọng trầm nhất có thể. “Em sẽ chú ý,” Ui gật đầu đáp.
“Uh,” Aoba càu nhàu, trước khi tự mình gật đầu.
“Còn nhóc thì sao, cậu em trai?” Kaizu nói, ném trái bóng sang Chihiro.
“A, uh, em ạ? Thì… Em thích nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa và học hành.”
“Hể…?”
Kaizu có vẻ hơi ngạc nhiên trước điều này. Ui và Aoba trông cũng bị ấn tượng không kém.
“Đúng đấy,” Ashley tự hào xen vào, “Chihiro đây chính là thầy phù thủy với cây chổi lau nhà, và trong khu vực nhà bếp. Nhóc ấy là một người hoàn hảo!”
“Sao nghe cô có vẻ tự hào thế nhỉ?” Kaizu nói, đá mắt sang Ashley.
“Em có đi chơi với bạn bè không?”
“À, em thường chơi game tại nhà của anh Itsuki,” Chihiro trả lời Ui, “thỉnh thoảng em cũng có đi chơi với bạn cùng lớp.”
“Nhóc còn sở thích nào khác không?” Kaizu hỏi.
“…Chà… Lắp ráp mô hình.”
“Kiểu như Gundam ấy hả?”
“Vâng, là Gundam.”
“Thật à? Em thích thứ đó hả Chihiro?”
Haruto đã nắm được chủ đề này. Đến nay cả hai đã cùng tụ tập và chơi game với nhau nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu biết chuyện.
“V-vâng… Em có sở thích này sau khi bắt đầu lắp ráp mấy mô hình mà anh trai để lại trong nhà.”
“Wow. Nói thật thì anh cũng thích mấy thứ đó đấy.”
“Thật ạ?!” Vẻ bối rối trên mặt Chihiro chuyển thành niềm vui.
“Ừm. Chúng rất đẹp mà, chẳng phải sao? Mỗi lần làm là anh quên sạch mấy chuyện khác luôn. Em có tô màu lên đó hay gì khác không?”
“Vâng, có ạ.”
“Whoa, cái đó hơi bị khó nha.”
“Anh cũng vậy hả, Fuwa?”
“Tất nhiên rồi. Có nhiều bộ mô hình đời mới đi sâu vào chi tiết thay vì phần màu sắc, nên người chơi không cần phải tô màu lên nữa, nhưng một khi đã tô, thì nó giống một mô hình Gundam của riêng mình ấy, đúng không? Cảm giác vô cùng khác biệt.”
“Em hiểu mà!” Chihiro gật đầu với Haruto, hai mắt phát sáng. “Việc bỏ qua thiết kế chính thức và tự mình sáng tạo tông màu chủ đạo vô cùng thú vị luôn.”
Kaizu xen vào với một tràng cười lo lắng. “Heh heh heh… Nếu nói về lắp ráp mô hình thì tôi hy vọng các cậu cho phép tên già dơ hơn hai mươi năm kinh nghiệm này tham gia. Hồi mới bắt đầu học cách lên màu, tôi đã lấy những mô hình mà tôi đã hoàn thành ra và phủ lên đó toàn bộ là màu hồng. Giống kiểu làm ra một mô hình Char Aznable Qubeley và một mô hình Char Aznable Wing Gundam ấy.”
“Ha ha! Đúng nhỉ?” Chihiro nói. “Với cả, có đúng là hồi trước phải dùng tới keo dán để lắp ráp mô hình Gundam không ạ?”
“Hửm? À, ừ, cũng không thể hoàn toàn phủ nhận được… nhưng nhóc hỏi vậy nghĩa là nhóc cho rằng ta lắp mấy mô hình hồi xưa, đúng không…? Nhưng không nha. Người ta đã loại bỏ việc dùng keo trong mô hình từ hơn hai mươi năm trước rồi.”
“A! Um, em xin lỗi!”
Chihiro cảm thấy cần phải xin lỗi khi thấy Kaizu có vẻ hơi tụt hứng, nhưng Kaizu chỉ cười trừ.
“…Ừm, không sao đâu. Trong mắt mấy đứa tầm tuổi nhóc thì một người ở độ tuổi cuối ba mươi như ta chắc cũng như hóa thạch rồi ấy mà. Nhân tiện thì gần đây nhóc đã làm mô hình nào?”
“Vâng, dạo trước em vừa làm xong mô hình Neo Zeong.”
“Phụtt!”
Haruto phá lên cười, trong khi Kaizu trông có vẻ cũng rất bất ngờ. “…Ta chưa từng gặp ai làm cái đó đấy,” Kaizu nói.
“…Tôi cũng vậy. Tôi từng thấy Dendro ở nhà bạn mình một lần, nhưng cái này thì…”
Neo Zeong là một trong những mô hình lớn nhất thuộc dòng mô hình tỷ lệ 1:144 trên thị trường, cao gần một mét khi hoàn thành. Cùng với việc thiếu hụt không gian trong hầu hết các hộ gia đình ở Nhật Bản khiến mô hình này trở nên xa vời khỏi tầm với của hầu hết những người trong nước.
“Vâng, anh Itsuki đã tặng nó hồi sinh nhật em.”
“Tặng Neo Zeong như một món quà sinh là đã đủ quái dị rồi đấy, nhưng mà… À, em có tấm hình nào không?” Haruto giờ đã có chút thích thú.
“Có ạ.”
“Anh xem được chứ?”
“Vâng ạ.” Chihiro gật đầu, lấy điện thoại mình ra và tìm kiếm trong thư mục hình ảnh. “Đây ạ,” cậu vừa nói vừa đưa nó cho Haruto, Kaizu cũng nghiêng người qua nhìn.
“Whoa…!”
“Hmm…?!”
Bức ảnh hiển thị trên màn hình khiến cả hai nín thở. Họ đều đã thấy qua bản mẫu hoàn chỉnh của Neo Zeong trên mạng, nhưng cái này…
“Cái này… Nó quá mức lấp lánh rồi.”
“Ừm. Cái sự trang trí này…”
Mô hình trong bức ảnh của Chihiro được trang trí bởi thạch anh nhân tạo từ đầu đến chân, khiến nó tỏa sáng theo đúng nghĩa đen dưới tác dụng của ánh sáng trong nhà. “Nếu chỉ lắp như bình thường,” cậu giải thích với hai vị khán giả đang sững sờ của mình, “sẽ có rất nhiều khoảng trống giữa các tấm, và trông sẽ bị đơn điệu. Nên em đã đính thêm lên đó vài viên đá trang sức giả mà bạn ở trường cho em. Việc lắp ráp thực sự rất vui, nhưng từ chuyện đó đến chuyện thử lên màu và trang trí từng chút một đã ngốn mất hơn một tháng mới hoàn thành đấy ạ.”
Nếu có cách nào đó để có thể trông vừa ngại ngùng vừa tự hào hết nấc cùng một lúc, thì Chihiro đang sử chính cách đó.
“Huh… GunPla thời nay thay đổi nhiều thật đấy,” Kaizu lẩm bẩm, cảm thấy choáng ngợp. Haruto cũng sốc không kém.
“…Thì đấy, chẳng phải mấy người chuyên lắp ráp vẫn luôn bảo rằng ‘khi nhắc đến GunPla thì không có giới hạn nào đối với trí tưởng tượng’ sao.”
“Tôi chưa từng thấy thứ nào như này cả… Không biết nữa. Neo Zeong ‘Nữ Tính’ chăng?”
“Ừm, tôi cũng từng thấy người ta trang trí mô hình theo kiểu đó rồi, nhưng Neo Zeong thì đây là lần đầu đấy. Với kích thước và giá thành cỡ đó thì chưa chắc đã mua nổi cái khác nếu lỡ tay làm hỏng đâu… Dù cho có động lực thúc đẩy đến đâu đi nữa, vẫn không có gì đảm bảo mọi thứ sẽ thành công.”
“Ồ, em cũng phong hóa nó luôn à?”
“Whoa, đúng này…!”
“Em không biết là hai người có đang phóng đại quá không nữa”
Chihiro mỉm cười với Kaizu, rõ ràng đã vào guồng. “Chà, em đang thử thể hiện sự bất định của thế giới bằng cách chọn một thứ gì đó đẹp đẽ và cố tình làm hỏng nó một tý. Thấy không? Chỗ này, với chỗ này; đây là hai vị trí em đầu tư nhất đó. Thực ra em đã tách vài viên đá trang trí ra trước khi lắp các miếng riêng lẻ vào với nhau. Thoạt nhìn có vẻ ánh xạ rất lấp lánh, nhưng nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy mức độ hao mòn của nó – đó cũng là chủ đề chính em hướng đến. Chỉ nhìn ảnh thôi thì khó mà nói hết được, nhưng mà phần Sinanju bên trong thậm chí trông còn trầm hơn nữa kìa – em đã dùng màu xám làm màu chính.”
“Wow, đầu tư kỹ thật đấy,” Kaizu nói, gật đầu một cách dứt khoát.
“Em có ảnh của mô hình nào nữa không?”
“Có ạ!”
Gật đầu với Haruto, Chihiro lại lần nữa lướt tìm trong điện thoại mình. Và cứ thế, bữa tiệc cuối cùng cũng nóng lên – ít nhất là với phía đàn ông (mười bảy tuổi, hai ba tuổi và ba bảy tuổi) với những chủ đề bất tận về mô hình Gundam. Trong khi đó, Ui ngượng ngùng mỉm cười, Aoba hời hợt nhìn về phía họ, còn Ashley thưởng thức phần nước uống của mình mà không đoái hoài gì đến những thứ khác.