Đêm giáng sinh, trong lúc hai tiểu thuyết gia Itsuki Hashima và Nayuta Kani đang cùng nhau ân ái mãnh liệt, các nhân viên tại bộ phận GF Bunko trực thuộc cùng nhà xuất bản với họ vẫn đang làm việc chăm chỉ. Thời gian bây giờ đã vượt qua con số mười một giờ khuya, nhưng tất cả biên tập viên – thậm chí những người đã có người yêu hay gia đình đang chờ đợi – đều đã bỏ qua ngày lễ này mà tập trung vào công việc, dáng vẻ hao mòn bao phủ mọi gương mặt. Không tồn tại hai chữ ‘Giáng Sinh’ trong từ điển của một biên tập viên, từ việc chuẩn bị hoàn tất tất cả công việc trước kỳ nghỉ Tết cho đến việc sắp xếp tổ chức sự kiện Comic Market mùa đông sắp tới – thường được gọi với cái tên Comiket – đây chính là khoảng thời gian bận rộn nhất trong năm của họ.
Tại chiếc bàn làm việc bên cạnh Kenjiro Toki, Kirara Yamagata vừa dành nửa giờ đồng hồ để thương lượng với nhà in về việc kéo dài thời hạn. Trong khi đó, ở phía sau Toki, một biên tập viên khác cứ mỗi mười lăm phút lại gọi điện cho họa sĩ minh họa để xin xỏ từng bức ảnh ngay khi hoàn thành. Nhiều biên tập viên khác xung quanh họ cũng đang chật vật trong những vấn đề tương tự, đứng trước ranh giới giữa hoàn thành ngay trước Deadline Thật Sự và bất lực nhìn mọi thứ trôi đi.
May mắn cho Toki, tất cả ấn bản phát hành vào tháng Một mà anh đảm nhận với tư cách biên tập viên đều đã được nộp lên đầy đủ, có nghĩa là hòn than nóng trên tay Toki đã dịu đi so với các biên tập viên khác. Nhưng Toki vẫn còn đâu đó bảy mươi e-mail phải gửi đi trước khi buổi tối hôm nay kết thúc, đây là những thứ gửi cho các nhà văn và những người liên quan đến anime lẫn nhà thầu.
“Phew… Được rồi, chiến tiếp nào.”
Nốc cạn lon nước tăng lực thứ mười lăm trong ngày, Toki tập trung vào loạt công việc trước mắt. Nhưng sau đó:
“Anh Toki, bộ phận quảng cáo muốn anh kiểm tra thứ này. Họ bảo sẽ cần chúng vào ngày mai.”
Trợ lý bán thời gian Miyako Shirakawa tiến đến và đưa cho Toki một chiếc phong bì cỡ lớn. Cô đã làm việc tạm thời tại phòng biên tập này từ giữa tháng Mười Hai, với vai trò hỗ trợ cho sự kiện Comiket.
“À, ừm, để đó cho anh,” Toki đáp, trông mệt mỏi vì gánh thêm việc.
“Trông anh uể oải quá đấy. Cần em pha cà phê không?”
“Không sao,” Toki đáp lại vẻ lo lắng của Miyako. “Cảm ơn em vì hôm nay đã giúp bọn anh, Shirakawa. Hmm… Mà em có chắc việc làm đêm thế này là ổn không đấy?”
Khuôn mặt Miyako thoáng chốc đông cứng lại, nhưng cô nhanh chóng quay lại với nụ cười thường trực. “Tất cả bạn đại học của em – cả những người bạn khác nữa – đều đã có kế hoạch riêng cho đêm nay cả rồi, nên đằng nào em cũng rảnh cả thôi. Kể ra thì làm việc thế này còn giúp em bớt suy nghĩ cơ.”
Toki có thể dễ dàng nhận ra không có chút vui vẻ nào trong nụ cười đó cả. Khi nói “cả những người bạn khác,” ắt hẳn Miyako đang ám chỉ Nayuta Kani. Tuy chưa bao giờ trực tiếp xác nhận, nhưng Toki vẫn mơ hồ nhận ra dường như Miyako có tình cảm với Itsuki Hashima.
“Thế à,” Toki trả lời, không đào sâu vào câu chuyện này nữa. “Mà tàu cũng sắp dừng hoạt động rồi đấy, em nên tranh thủ về sớm đi còn kịp.”
“À, vâng ạ. Anh cố gắng làm việc nhé.”
Lời nói của Miyako pha chút xin lỗi. Nhưng Toki mới là người muốn nói lời xin lỗi ấy, vì đã khiến cô ở lại đến giờ này. Miyako vô cùng nghiêm túc với công việc của mình, cẩn trọng mọi chi tiết, giúp đỡ những người xung quanh, và chưa bao giờ phàn nàn về những công việc được giao dù có cỏn con đến đâu. Việc có Miyako ở bên đã mang lại một bầu không khí thoáng đãng hơn cho toàn thể phòng biên tập, như một làn gió mới giữa chốn địa ngục trần gian này.
Satoshi Godo cũng đã đề nghị cô đến làm việc chính thức tại phòng biên tập, và đi kèm với niềm hy vọng của mọi người cũng là sự lo lắng tương đồng khi để một cô gái như Miyako đảm đương công việc trong môi trường thế này, liệu chuyện đó có ổn không? Số giờ làm việc nhiều đến kỳ lạ (thỉnh thoảng phải vắng nhà mấy ngày liền); đủ mọi thể loại vấn đề không thể ngờ đến liên tục xuất hiện; cả việc đối phó với những nhà văn, họa sĩ minh họa, và tất cả những người có liên quan đến cái nghề này đều vô cùng căng thẳng, sơ sơ chỉ nhiêu vấn đề đó thôi. Thêm nữa, Nhà xuất bản Gift không phải một ông lớn như Shogakukan, nên chuyện lương lậu cũng chẳng thể sánh bằng.
Toki chẳng muốn thản nhiên thừa nhận chuyện ấy chút nào, nhưng nếu có ai đó hỏi liệu môi trường làm việc tại công ty này là tốt đẹp hay khắc nghiệt, thì Toki chắc chắn phải lựa chọn vế sau. Đây quả thực là một công việc đáng giá và nó cũng lại mang lại cho Toki một cảm giác chân thật khi đạt được thành tựu nào đó, nhưng việc anh phải cố gắng thu nạp những khái niệm trừu tượng như “công việc đáng giá” hay “cảm giác đạt được thành tựu” chính bản thân nó đã là một dấu hiệu kinh điển cho thấy nơi đây chẳng mấy lành mạnh.
Đây không phải loại công việc mà Toki có thể giới thiệu cho người khác. Toki thật sự không thể đếm xuể số lần anh ấy nghĩ, Bỏ quách cái công việc tồi tệ này cho rồi! Nhưng bằng cách nào đó, Toki vẫn gắn bó với nó đã gần năm năm – hoặc hơn bảy năm nếu tính cả khoảng thời gian anh ấy làm bán thời gian. Điều này thể hiện hiện rõ tình cảm Toki dành cho công việc của mình, dành cho những sản phẩm mà công ty làm ra, những creator cùng những người anh ấy hợp tác. Và dù tiền lương lẫn phúc lợi đều ổn định hơn so với những gì các nhà văn nhận được, thì trong cách nhìn nhận của Toki, đây vẫn là một ví dụ điển hình về một cái nghề mà người ta không thể bám trụ nếu không yêu thích.
Nếu Miyako trở thành biên tập viên, liệu cô có yêu thích công việc này? Ngay cả Toki cũng không dám chắc rằng bản thân sẽ tiếp tục yêu thích nó. Không đời nào anh ấy có thể nhìn thấy trước tương lai của người khác. Ngay lúc này, tất cả những gì Toki có thể làm là xử lý đống công việc đang bày ra trước mặt.
Thở dài một hơi, Toki mở phong bì Miyako đã mang đến, và lấy ra xấp tài liệu bên trong.