Buổi sáng ngày Mồng 1 tháng Một tại căn hộ của mình, Itsuki Hashima đang thưởng thức những món osechi cổ truyền của Nhật nhân dịp đầu năm. Chúng được chuẩn bị sẵn bởi em trai kế của cậu, Chihiro, người đã chu đáo làm thêm vài món tôm bổ sung để hợp với khẩu vị của cậu – bên cạnh món tôm ướp và nướng truyền thống, Chihiro đã chọn thêm tôm chiên và ebichiri, món tôm ngâm tương ớt.
Món nào cũng xuất sắc cả, Itsuki ăn chúng một cách nhanh chóng, nhưng trong lúc xử lý những món ăn này, một cảm giác tội lỗi ập đến với cậu. Năm nào cũng vậy, Chihiro luôn đề nghị cậu về nhà đểcùng gia đình tổ chức lễ đón Giao Thừa cũng như ở cạnh nhau những ngày kế tiếp, và thêm một lần nữa, cậu lại từ chối lời mời của Chihiro.
So với hồi bố cậu, Keisuke mới cưới mẹ của Chihiro, cảm xúc Itsuki dành cho bố mình đã dịu đi đáng kể - giờ cậu hầu như không còn nổi giận với ông ấy nữa. Tuy nhiên, Itsuki vẫn hiểu rõ mức độ khó xử khi bọn họ cùng ngồi dưới một mái nhà. Itsuki biết bản thân không thể mãi mãi giữ gia đình trong tầm tay– trong cuộc đời này, cậu cũng đã có một người mà cậu muốn ngày nào đó sẽ kết hôn, chỉ một người – nhưng cậu lại chẳng thể thúc đẩy bản thân bước đi đầu tiên. Cậu luôn giữ suy nghĩ Mình sẽ chuẩn bị mọi thứ tốt nhất có thể, mình sẽ chuẩn bị mọi thứ tốt nhất có thể, nhưng mọi chuyện lại chưa từng đi đúng quỹ đạo cậu muốn.
Có vẻ như mình vẫn chỉ là một đứa nhóc nhỉ?
Rủ bỏ ý nghĩ tự giễu, Itsuki tiếp tục công cuộc thưởng thức những món osechi trước mặt. Dù sao Chihiro cũng đã làm chúng cho cậu. Cậu cần phải loại bỏ những ý nghĩ tiêu cực và tận hưởng bữa tiệc này bằng cả tấm lòng.
****
Nayuta Kani đến căn hộ của Itsuki vào khoảng mười giờ sáng. Cô hiện đang là một tác giả vô cùng nổi tiếng làm việc tại cùng một thương hiệu với Itsuki, và cô cũng đã chính thức trở thành người yêu của cậu một tháng trước.
“Chúc mừng năm mới, Itsuki,” cô vừa nói vừa cúi đầu ngượng ngùng.
“Oh, ohhhh…uh…,” Itsuki đáp, choáng váng đến mức bật ra những lời nói bất thường.
Nayuta đang diện một bộ kimono màu hồng với họa tiết là những bông hoa. Bộ trang phục làm cô nổi bật hơn hẳn. Với mái tóc bạch kim và cặp mắt xanh lam, vẻ đẹp của Nayuta trông khác hẳn người phụ nữ Nhật Bản truyền thống, nhưng hóa ra kimono lại hợp với cô đến đáng kinh ngạc. Itsuki say đắm trước sự ngọt ngào chẳng khác nào siro mà bạn gái mình mang lại; cậu thậm chí còn chẳng nói được lời nào.
“Ch-chúc mừng năm mới,” mãi cậu mới xoay xở thốt ra vài lời. “Um, hy vọng năm nay mọi chuyện sẽ thuận lợi.”
Nayuta mỉm cười. “Nya ha ha… Anh thấy bộ kimono này thế nào?”
“…Dễ thương lắm,” Itsuki nói, truyền đạt chính xác những suy nghĩ trong đầu. Nayuta đỏ lựng trước lời khen của cậu.
“…Nghe anh nói vậy làm em thấy xấu hổ thật đấy. Cả cơ thể em bắt đầu nóng ran rồi đây. Em muốn ngay lập tức thoát y!”
“Tính làm gì thế hả, cái đồ ngốc này,” Itsuki rầy cô. “Bây giờ đi được chưa?”
Cậu đã bận sẵn một chiếc áo jacket và quần tây lịch sự, có phần chỉnh tề hơn so với trang phục thường ngày. Thêm một lớp áo khoác ngoài nữa và sánh bước cùng cô đi ra khỏi căn hộ.
****
Cả hai thực ra đang hướng về ngôi đền nằm ngay trước nhà xuất bản Gift, cách tòa chung cư Itsuki đang ở chỉ vài phút đi bộ. Khu vực này nhìn chung là một khu kinh doanh, nơi mà hầu hết cư dân đều đã trở về quê nhà và quây quần cùng gia đình, đồng thời ở gần đây cũng có một ngôi đền lớn và nổi tiếng hơn hẳn, nên chẳng có mấy người lựa chọn nơi này làm điểm đến cho chuyến viếng đền đầu năm. Dù là vậy, vẫn có một hàng dài những vị khách đứng từ chánh đền ra tới lề đường. Itsuki và Nayuta ung dung bước vào vị trí cuối hàng.
“Tiếc ghê, quanh đây không có mấy quầy bán takoyaki với cả kẹo táo nhỉ.”
“Mấy ngôi đền lớn thì chắc có mấy quầy bán đồ ăn đấy,” Itsuki đáp, “và chắc chắn mấy chỗ đó sẽ chật kín người cho xem. Tới những nơi nhỏ nhỏ và thoải mái như thế này vẫn tốt hơn đúng không?”
“Anh nói đúng. Nhưng em cũng thích hẹn hò ở những chỗ mà chúng ta có thể vừa đi dạo vừa thưởng thức các gian hàng khác nhau cơ.”
Trông thấy Nayuta hành xử nhu mì như vậy khiến Itsuki có chút đỏ mặt.
“Đ-được thôi, chúng có thể làm vậy vào lễ hội mùa hè.”
“Vâng. Với lại em rất mong chờ được thấy anh mặc yukata đó. Itsuki.”
“À-ừ…………… Anh sẽ cân nhắc chuyện đó.”
Itsuki tưởng tượng ra cảnh hai người họ cùng nhau tận hưởng lễ hội mùa hè trong một bộ yukata đôi, cùng xem pháo hoa, khiến môi cậu bất giác tạo thành một nụ cười.
“Nếu đã vậy,” Nayuta thì thầm với cậu, “sao chúng ta không kết thúc chuyến viếng đền này và tận hưởng nháy đầu tiên của năm mới?”
“Không!”
Khuôn mặt Itsuki giờ đã hoàn toàn đỏ bừng, còn Nayuta thì lại nhìn cậu một cách ủ dột.
“Hểểểể? Em đã mường tượng đến chuyện ứ ự khi mặc kimono rồi cơ mà… Mặc cái này khó lắm đấy, anh biết không. Lúc sáng em đã nhờ mẹ giúp, nhưng mà…”
“...Vậy làm sao mặc trở lại sau khi em cởi ra hả? Ít nhất là giữ nguyên như vậy cho đến khi về nhà đi.”
“Em không muốn đợi đến tận lúc về nhà đâu. Khó di chuyển trong bộ dạng này lắm…nhưng nếu anh đã muốn nhìn ngắm em mặc kimono như vậy thì em sẽ cố gắng chấp nhận.”
“Bộ kimono đó trông cực kỳ hợp với em. Rất dễ thương,” Itsuki nhanh chóng đớp lời, dù vẫn đỏ mặt.
“Anh nói nghe chẳng thật lòng chút nào hết. Nhưng mà nghe anh nói vậy em cũng vui lắm. Hee hee hee…” Nayuta bày ra chút hờn dỗi rồi lại nhanh chóng mỉm cười.
Cô mỉm cười ngọt ngào, cùng cậu đùa giỡn trong lúc xếp hàng. Chẳng mấy chốc đã đến lượt họ tiến vào điện thờ. Cởi bỏ áo khoác ngoài, Itsuki và Nayuta tiến lại gần tủ thờ và khẽ cúi đầu, đồng thời tung một đồng năm yên vào hòm lễ vật. Nghi lễ mà cậu vừa thực hiện dựa trên một cách chơi chữ của người Nhật giữa các từ đồng âm “năm yên” và “những mối quan hệ [suôn sẻ]” – không chỉ riêng chuyện tình duyên, mà là cả mối quan hệ với những người cậu quen biết, những người cậu làm việc với cậu. Itsuki hiện không cần bất kỳ sự phù hộ về tình yêu nào nữa, nhưng khi nhắc đến chuyện công việc, cậu luôn muốn gặp nhiều thuận lợi hơn.
Nhìn sang bên cạnh, cậu thấy Nayuta đang cầm trong tay đồng năm trăm yên.
“Kanikou, dâng lễ bằng đồng năm trăm yên không tốt đâu.”
“Sao vậy anh?” Nayuta nhướng mày ra chiều khó hiểu.
“Đó là đồng xu có mệnh giá cao nhất trong hệ thống tiền tệ Nhật Bản, việc dâng lễ như vậy mang hàm ý là em sẽ không gặp được bất kỳ điều gì giá trị hơn nhiêu đó trong năm tới.”
Nhờ vào việc tìm hiểu phục vụ cho một cuốn tiểu thuyết dạo trước mà Itsuki đã biết được kha khá thông tin liên quan đến cách ứng xử trong đền thờ. Cậu chẳng phải một người theo đạo, nhưng có thờ có thiêng, có kiêng có lành.
“Ah, em hiểu rồi…”
Nayuta gật đầu đầy thuyết phục, sau đó thảy đồng năm trăm yên vào hòm.
“Em ‘hiểu rồi’ nhưng em vẫn làm?!”
Cô mỉm cười đáp lại Itsuki. “Chà, hạnh phúc của em đã quá nhiều rồi. Đây là cách em gửi lời cảm ơn của mình đến các vị thần đã cho em những thứ vượt qua cả mong đợi của em.”
“Um, ừ…”
Quá dễ thương. Bạn gái mình thật sự dễ thương quá đi!
Trái tim của Itsuki không thể không loạn nhịp trước lời nói của Nayuta. Nếu không phải đang bị mọi người nhìn ngó, cậu sẽ không chần chừ mà ôm cô vào lòng. Thay vào đó, Itsuki cầm lấy sợ dây và rung mạnh chiếc chuông suzu của đền, trấn tĩnh bản thân rồi đưa sợi dây sang Nayuta. Cô cũng giật mạnh một cái, khiến chiếc chuông vang lên thật to.
“Um, tiếp theo làm gì vậy anh?” cô nhẹ nhàng hỏi Itsuki.
“Cúi đầu hai lần, vỗ tay hai cái, chắp tay lại và cầu nguyện, sau đó lại cúi đầu thêm lần nữa.”
Itsuki thực hiện đúng theo lời bản thân vừa nói, cúi đầu thật thấp và vỗ tay hai cái thật rõ. Sau đó cậu nhắm mắt lại, thay vì cầu nguyện với thần linh, cậu đã đưa ra một lời hứa. Giấc mơ này không phải thứ mà người khác có thể thực hiện giúp cậu. Trừ khi cậu tự mình đạt được nó, nếu không mọi thứ đều là vô nghĩa.
…Con sẽ trở thành nhân vật chính lý tưởng vì Nayuta Kani.
…Và con sẽ mang lại hạnh phúc cho em ấy.
Lời thề đã củng cố thêm quyết tâm của Itsuki, cậu mở mắt và lại cúi đầu.
Nhìn sang Nayuta, cậu thấy cô vẫn đang khẩn khiết cầu nguyện trong đôi mắt nhắm nghiền. Sau khoảng hơn hai mươi giây, cuối cùng Nayuta cũng đã cầu nguyện xong và cả hai bước ra khỏi điện thờ.
“…Em có vẻ thích nghi lễ này nhỉ,” Itsuki bình thản nhận xét. “Em đã cầu nguyện gì vậy?”
Nayuta đưa mắt sang một bên, trông có chút ngại ngùng.
“Weh-heh-heh… Anh thật sự muốn biết?”
“…Thì, ừm, anh thấy tò mò, nên là…”
Nayuta ghé đôi môi sát lại gần tai cậu. “…Em ước rằng sẽ cùng anh tạo dựng nên một gia đình hạnh phúc đấy, Itsuki.”
“CÓ NHANH QUÁ KHÔNG HẢ!”
Màu đỏ ngay lập tức chiếm trọn gương mặt Itsuki
****
Đêm đó, Itsuki lại ngồi trước máy tính viết lách như mọi khi.
Tiến độ của cậu không quá chậm, cũng chẳng quá nhanh. Đúng như lời thề lúc ban sáng, động lực làm việc của cậu giờ đang sục sôi. Đây có lẽ là lần đầu tiền cậu làm việc ngay trong dịp Tết thế này dưới tư cách một tác giả chuyên nghiệp. Nhưng có vì lý do nào đi nữa, không cần biết cậu làm gì, cậu vẫn không thể tập trung hoàn toàn vào bản thảo của mình.
Cuối cùng thì ngày tháng này cũng đã tới…
Ngón tay cậu dừng lại trước dòng suy nghĩ.
Tập 5 của Toàn Thư Về Em Gái Tôi, phần mới nhất của series, sẽ được phát hành vào ngày 18 tháng Một, bao gồm bản thường và bản đặc biệt tặng kèm drama CD – và song song với đó chính là lúc chuyển thể anime được công bố. Trang web chính thức sẽ được ra mắt vào cùng ngày phát hành sách, cũng như trailer giới thiệu anime, một ảnh minh họa đặc biệt từ họa sĩ minh họa cho series – Hohiimo, và cuối cùng là một chương manga mới từ Kaiko Mikuniyama – họa sĩ đảm nhận chuyển thể manga. Light novel, anime và manga cùng hợp lực với nhau để đem lại cho phiên bản anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi sự chào đón nồng nhiệt nhất.
Itsuki đã hoàn tất và gửi bản thảo Tập 5 một thời gian trước, nhưng cậu biết rằng nhân viên anime, Hoshiimo và Kaiko đều đang làm việc cật lực để kịp deadline của riêng họ. Đối với một nhà văn, khoảnh khắc này vô cùng tuyệt vời, một thứ mà không phải ai cũng có thể trải nghiệm trong suốt cuộc đời hành nghề của mình, và đại thông báo về anime chính là ngòi nổ báo hiệu cho sự khởi động của tất cả mọi thứ.
Độc giả sẽ nghĩ gì? Và cả những người chưa đọc qua tiểu thuyết của cậu sẽ nghĩ gì? Những nhà văn khác thì sao? Cả những người trong ngành công nghiệp này nữa? Gia đình cậu? Người quen của cậu? Lẫn những bậc thâm niên? Anime này cũng như chỉ là một cột mốc trên chặng đường tiến đến giấc mơ của Itsuki, nhưng khi ngày công bố càng đến gần, cậu lại càng cảm thấy căng thẳng trào dâng. Đối với một tiểu thuyết gia như Itsuki, thông báo ra mắt cũng là một sự kiện hệ trọng không kém ngày tập một được phát sóng trên TV.
“Whew…”
Itsuki khẽ thở ra một hơi, thu nhỏ cửa sổ làm việc, và mở một tab Twitter, định bụng sẽ xem qua gì đó liên quan đến chuyển nhượng thương mại của chính mình để xua tan sự hồi hộp. Cậu gõ “Toàn Thư Về Em Gái Tôi” vào thanh tìm kiếm, với tâm thế rằng chắc cũng chẳng có gì để đọc cho tới khi tập mới ra mắt. Nhưng trái với mong đợi của mình, Itsuki ngay lập tức được chào đón bởi:
“Anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi của Itsuki Hashima đã được xác nhận!” “Anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi của Itsuki Hashima đã được xác nhận!” “Anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi của Itsuki Hashima đã được xác nhận!” “Anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi của Itsuki Hashima đã được xác nhận!” “Anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi của Itsuki Hashima đã được xác nhận!” “Anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi của Itsuki Hashima đã được xác nhận!” “Anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi của Itsuki Hashima đã được xác nhận!”
Hầu như tất cả những bài đăng hiển thị trong mục kết quả đều ghi cùng một dòng chữ: “Anime Toàn Thư Về Em Gái Tôi của Itsuki Hashima đã được xác nhận!”
“Cá…cái quái…?”
Hai mắt Itsuki mở to. Cậu lạc lõng ngồi trước màn hình, chẳng thể thốt lên lời nào. Sau đó:
“CÁI QUÁI GÌ ĐANG XẢY RA THẾ HẢ?!!”
Quên bẵng đi chuyện bây giờ đã là nửa đêm, cậu hét lên với toàn bộ hơi sức có trong lồng ngực.