Có thật sự cần phải nói cho em trai biết việc bản thân đã có người yêu không? Tất nhiên chuyện này còn tùy vào mối quan hệ giữa hai anh em. Nhưng nếu người em trai đó thường xuyên lui đến nhà, còn luôn nhiệt tình phụ giúp việc nấu ăn và dọn dẹp, và thậm chí là biết rõ người yêu của anh trai mình nữa, thì việc không báo tin xem chừng còn khó hơn.
Và thế là không chút chần chừ, ngay bữa tối sau khi giao đề xuất dự án mới cho Toki và phải nhanh chóng xé chúng đi trước mặt biên tập viên của mình, Itsuki và Chihiro hiện đang ngồi ăn tối như mọi khi bên chiếc bàn kotatsu. Itsuki cố gắng nhắc đến chuyện đó một cách tình cờ nhất có thể, tỏ vẻ như đang nói về chuyện của người khác – kiểu như, Này, anh có bạn gái rồi đó.
“Ừm, mà anh nói này, Kanikou và anh giờ đã chính thức thành một đôi rồi.”
“Brff…ffphh…!! Khụ, khụ, khụ…!”
Phản ứng của Chihiro như thể vừa nghe được chuyện gì đó vô cùng kịch tính. Muỗng cơm trứng cuộn cậu vừa đưa vào miệng phần thì bay ra ngoài, phần thì chạy thẳng xuống thực quản, khiến Chihiro ngạt thở. Thêm cả vệt nước sốt cà chảy xuống cằm trông như máu chảy ra từ một dòn chí mạng.
“E-em ổn chứ?!” Itsuki hoảng hốt hỏi.
“V-vâng, Em, khụ, xin lỗi, khăn giấy–”
Chihiro đứng dậy, định đi lấy khăn để lau vết bẩn. Mối bận tâm vẫn còn trên khuôn mặt cậu.
“Hyah!”
…sau đó cậu lại vấp chân của chình mình mà ngã xuống sàn.
“Chihiro?!”
Chẳng có thời gian để Chihiro kịp đưa tay ra đỡ. Cậu tiếp đất bằng mặt, nằm trơ ra đó.
“Um… Có sao không…?”
“E-em không sao,” cậu yếu ớt đáp lại người anh trai đang nghiêm túc lo lắng cho mình. “Ui da…” Chihiro rên rỉ đứng dậy. Đầu mũi cậu đỏ lên vì va chạm, nước mắt rưng rưng. Không nói gì thêm, Chihiro đi về phía nhà bếp, thấm ướt một chiếc khăn và mang nó ra lau bàn, Itsuki chỉ ngồi im mà quan sát trong sự khó xử.
“Phew…”
Sau khi đã dọn dẹp xong, Chihiro mang chiếc khăn lau quay trở lại bếp, rồi lại lần nữa ngồi xuống bàn kotatsu, khẽ mỉm cười với Itsuki.
“Rồi, lúc nãy chúng ta đang nói gì ấy nhỉ, anh hai?”
“Nãy giờ như vậy rồi mà em còn định giả vờ như chưa có gì xảy ra à…? Kiên cường đấy… Mà mũi em vẫn còn đỏ kia kìa.”
Chihiro cau mày, mặt đỏ dần trước lời nói của Itsuki.
“Ngh…”
“Nhưng mà, ừm… Anh không nghĩ chuyện lại bất ngờ đến vậy. Anh xin lỗi.”
“Anh không cần xin lỗi đâu, Itsuki… Nhưng mà thật luôn ạ? Um… Giờ anh đã cùng với chị Kani?”
“Yep. Thật đó.”
“Oh,” Chihiro nhẹ nhàng đáp lại. Itsuki gật đầu với cậu, hoàn toàn không hiểu ra vấn đề ở đây. Tại sao Chihiro lại phản ứng một cách rõ ràng là tiêu cực về chuyện này?
“…Em phản đối chuyện này hả, Chihiro?”
“……Không, không phải phản đối. Dù sao thì đó cũng là lựa chọn của anh mà…”
“…Em không thích Kanikou hả?”
“Không ạ! Em không có ghét gì chị ấy cả! …Um. Có thể là em với chị ấy không phải lúc nào cũng hòa hợp, nhưng mà…”
Phản ứng cẩn trọng này càng khiến Itsuki hoang mang hơn nữa. “…Vậy có chuyện gì sao?” cậu hỏi, mạnh dạn hơn một chút.
Chihiro yên lặng ngồi im một lúc.
“…….Thì,” cuối cùng cậu cũng mở lời, giọng như thì thầm, “nếu anh có bạn gái, khi em đến đây và làm mấy thứ việc nhà… Em sẽ thành kỳ đà cản mũi, không phải sao?”
Itsuki nhìn chằm chằm vào Chihiro, không lường trước tình huống này.
“Hả? Sao em lại thành kỳ đà?”
“Kiểu như… Nếu chị Kani là bạn gái anh, và chị ấy bắt đầu đến đây còn thường xuyên hơn trước… Thì, ừm, mọi chuyện sẽ có thể ngày càng leo thang, và nếu – nếu hai người bắt đầu sống chung gì đó, thì em sẽ hơi cản trở đúng không? Chuyện…anh biết đấy, chuyện anh chị tán tỉnh nhau với mấy chuyện khác nữa…?”
“Tán tỉnh?” Má Itsuki chuyển sang màu đỏ thẫm. Nhưng vấn đề rõ ràng không phải là vì bản thân Nayuta. Chihiro chỉ đang lo lắng về việc Itsuki có người yêu. Suy nghĩ đó khiến Itsuki nhẹ nhõm.
“Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu.”
“…Thật ạ?”
Itsuki nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của người em trai. “Nói thật thì nếu em không tiếp tục đến đây như mọi khi thì đó mới thực sự là vấn đề đấy.”
“Hể?”
“…Không phải anh tự hào gì, nhưng anh không có cái khả năng tự sống độc lập đâu.”
“Oh…um…vâng, chắc vậy…”
“Cho nên… ý anh là, thử tưởng tượng hai người bọn anh sống cùng nhau đi. Bọn anh sẽ phải ăn thức ăn ngoài cửa hàng tiện lợi ba bữa một ngày, tốc độ bẩn ở đây nhanh lên gấp đôi, chẳng mấy chốc cả anh và Kanikou sẽ phải sống trong rác thải và chướng khí mất!”
“Trông anh có vẻ tự hào lắm đấy, em không chắc là anh nên như vậy đâu,” Chihiro với vẻ lo lắng xen vào. “Nhưng mà…chuyện em tiếp tục đến đây như bình thường có thật sự ổn không?”
“Em đến càng nhiều thì càng tốt ấy chứ… Chỉ cần em thấy ổn thôi.”
Gương mặt Chihihro cuối cùng cũng biểu lộ vẻ nhẹ nhõm. “Vâng, anh đã nói vậy rồi, em sẽ tiếp tục đến đây nấu ăn cho anh.”
Có điều gì đó trong phản ứng của Chihiro khiến Itsuki vô cùng hạnh phúc. Cậu thoáng tự hỏi rằng tại sao một chàng trai lại muốn can dự đến việc nhà của anh trai mình chứ, nhưng cậu quyết định thôi và không nhắc gì đến chuyện này cả.