Nhìn chung, giờ làm việc chính thức đối với một nhân viên bán thời gian tại bộ phận GF Bunko của Nhà xuất bản Gift là từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, từ thứ Hai đến thứ Sáu, trong đó bao gồm một giờ nghỉ trưa. Hầu hết những nhà xuất bản khác đều có quy định như vậy về thời gian.
Bằng tốt nghiệp cấp 3 là bằng cấp duy nhất cần để được tuyển dụng, công việc bao gồm nhiều nhân viên với nhiều công việc bán thời gian khác nhau, sinh viên học ca đêm hoặc học online, nội trợ và vân vân. Lương được tính theo ngày, và khi Miyako chuyển sang lương một giờ, cô nhận ra mức lương ở đây tốt hơn so với cửa hàng tiện lợi và quán cà phê mà cô từng làm, nhưng ít hơn so với công việc gia sư ngắn hạn trước đây.
Các trách nhiệm cần phải làm liên quan đến công việc có thể tóm tắt lại bằng một từ đủ thứ. Chúng bao gồm đủ loại công việc vận chuyển (bản in của tác giả, bản sao bản thảo, hợp đồng, hàng hóa và nhiều thứ khác), sao in bản thảo và tài liệu, đánh dấu đường viền của các bản in thử, nhận được sự chấp thuận của bộ phận này hoặc bộ phận kia, sắp xếp và đối chiếu các phản hồi của độc giả, và hàng loạt những việc vặt khác. Nhiều biên tập viên thường đi làm muộn, nên những người làm việc bán thời gian cũng đảm nhận công việc trực điện thoại của họ vào buổi sáng. Họ còn có thể bị các biên tập viên nhờ đi mua sắm, hoặc là phụ giúp các công việc tổ chức sự kiện (lễ trao giải, các đợt chụp ảnh, fan show) …
Trong trường hợp của Nhà xuất bản Gift, mỗi bộ phận có một người làm việc bán thời gian riêng để đảm nhận các công việc của bộ phận đó, trong khi đó sẽ có một người khác chịu trách nhiệm cho sự kiện trao giải cho những tác giả mới và các sự kiện khác. GF Bunko đã thuê thêm vài người để giúp đỡ phần cuộc thi văn học cho tân binh và cả việc tổ chức gian hàng tại Comiket trong một tuần, nên hợp đồng của Miyako chỉ có hiệu lực trong vòng tháng Tám và tháng Chín, trong lúc cô được nghỉ hè.
“Được rồi…”
Nắm vững bản mô tả công việc mà Toki đã giao, Miyako gật đầu quyết tâm và tiến lên tầng năm. Bây giờ là 9 giờ 05 phút sáng ngày 1 tháng Tám – ngày đầu tiên bắt tay vào công việc mới của Miyako – và vì buổi phỏng vấn được tổ chức ở dưới đó một tầng nên đây là lần đầu tiên Miyako bước chân đến tầng dành cho bộ phận biên tập.
Miyako sử dụng thẻ khóa dành cho nhân viên bán thời gian cô mang trên người để mở cánh cửa thép dẫn đến phòng biên tập và chậm rãi mở cửa.
“Chào buổi sáng,” cô vừa khẽ lên tiếng vừa bước vào trong – và cảm thấy như chân mình vừa giẫm phải một thứ gì đó. Cô bối rối nhìn xuống và thấy Kenjiro Toki đang nằm ngửa trên sàn.
“Anh Toki?!” cô thoáng hét lên vì sợ hãi.
“Mrrnngh…”
Đôi mắt Toki vẫn chưa có dấu hiệu gì là sắp mở ra, còn khuôn mặt trông cứng đờ trong khi miệng thì 7 phần ngái ngủ 3 phần rên rỉ.
“Oh… Um, anh vẫn còn ngủ à…?”
Miyako nhìn Toki một cách ngờ vực. Tại sao anh ấy lại nằm trên sàn? Cô cúi người xuống, cố gắng đánh thức Toki.
“Um, anh Toki…?”
“Em cứ để vậy đi,” một giọng nữ ảm đạm cất lên.
Miyako quay sang và thấy một người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn ở giữa dãy bàn làm việc. Không còn ai khác trong phòng cả.
“Khi có thêm người đến, chắc chắn là sẽ có người nào đó vô tình giẫm phải anh ấy đủ mạnh để anh ấy tỉnh giấc. Chuyện luôn xảy ra như vậy với Kenken mà.”
“Oh, vậy à…?” Miyako nhìn xuống Toki một lần nữa, không biết nên làm sao trước lời khuyên của người phụ nữ.
Người đồng nghiệp này trông có vẻ đã ở độ cuối hai mươi, cô đang mặc một chiếc quần dài, đôi chỗ đã bị nhăn, áo cánh và mang một cặp kính gọng đen. Cô ấy trông khá xinh xắn, mang lại cảm giác ngây thơ, nhưng những thứ đó đã bị triệt tiêu bởi nốt ruồi dưới chân mắt và vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô.
“…Em là người làm bán thời gian mới tới hả?”
“Vâng ạ!” Miyako cúi đầu. “Tên em là Miyako Shirakawa. Em sẽ bắt đầu làm việc ở đây từ hôm nay.”
“Ừm… KenKen có kể với chị về em rồi. Em là bạn của Kani và Hashima đúng không?”
“Dạ, vâng.” Cô vừa gật đầu vừa bước vòng qua cơ thể của Toki và tiến đến chỗ người phụ nữ.
“Hmm…” Người phụ nữ nhìn Miyako qua một lượt như thể kiểm tra trái cây trong bộ phận sản xuất. “Tên chị là Yamagata. Chị là biên tập viên của Kani.”
“A, ra vậy!”
Miyako liếc qua tấm thẻ ID cô mang trên cổ.
Kirara Yamagata
Biên Tập Viên GF Bunko
“Um…”
Đó là một cái tên dễ thương, nhưng Miyako không biết liệu Kirara có xem đó là một lời khen hay không, nên cô đành im lặng khi Yamagata thở ra một tiếng mệt mỏi.
“…Có phải, uh, có phải chị đã ở đây từ hôm qua rồi không?”
“Ừm,” Yamagata đáp, mắt lơ mơ. “Một bản thảo có hạn nộp là hôm qua mãi vẫn chưa thấy đến, nên chị đã thức cả đêm để chờ… KenKen cũng vậy nhưng phần của anh ấy đã hoàn thành hồi ba giờ sáng rồi.”
Cô nhìn qua phía Toki đang nằm trên sàn bằng ánh mắt thương cảm.
“W-wow… Nghe có vẻ khó khăn thật đấy.”
“À, biên tập viên lúc nào cũng phải vậy thôi,” Yamagata đáp. Nét mặt của cô thể hiện rằng cô đã cam chịu số phận của mình, nhưng trong đôi mắt vẫn chất chứa ngọn lửa phẫn uất. “Nhưng không có nghĩa là mọi chuyện đều sẽ được tha thứ…”
“Um, nhân tiện thì,” Miyako hỏi, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “chị đang chờ bản thảo nào vậy…?”
“Bản thảo của Kani.”
Miyako trở nên căng thẳng. Cô đã ít nhiều đoán ra.
“Con bé không phản hồi e-mail của chị, và tất nhiên chị cũng không gọi được. Em ấy cũng chẳng có ở khách sạn bọn chị dùng cho những người trễ deadline, cả ở chỗ Hashima cũng không có…”
Miyako chứng kiến cảnh Yamagata lẩm bẩm với đôi mắt đờ dẫn của mình. Cô nghĩ, liệu chị ấy có nổi điên lên khi biết hôm qua mình với em ấy vẫn còn vui chơi phè phỡn với nhau không nhỉ?
Nayuta thực sự đã rủ Miyako đi chơi vào chiều hôm trước. Hai người đã đi xem phim, đi mua sắm, đi hát karaoke đến tận khuya. Nayuta đã tràn đầy năng lượng trong phòng karaoke, hát một mạch liên tiếp không ngừng những ca khúc mở đầu của PreCure bằng giọng hát thu hút của mình. Khi Miyako hỏi đến tình trạng công việc của Nayuta lúc ăn tối, cô chỉ cười và nói. “Oh, khôngggg có vấn đề gì cả, nya ha ha,” nhưng Miyako nhớ là mặt Nayuta đã thoáng biến sắc trước câu hỏi bất ngờ đó.
Vậy là con bé đã dùng mình như một chỗ để quên đi nỗi phiền muộn do trễ deadline…
“…Sao vậy?”
“A, dạ, không có gì đâu chị,” Miyako lắp bắp trả lời trước ánh nhìn nghi ngờ của Yamaagata.
“Mm,” cô đáp, trông có vẻ chẳng còn chút hứng thú nào với nhân sinh nữa. Thêm một cái ngáp dài, cô nhấc điện thoại lên. Sau hồi chuông kéo dài ba mươi giây, chẳng có ai trả lời cả, cô giận giữ đặt ống nghe xuống và thở ra một hơi còn sâu, còn nặng nề hơn lúc nãy nữa.
“…Um,” Miyako bạo gan hỏi, “bản thảo của Nayu gặp vấn đề gì hả chị?”
“…Em có biết ngày phát hành cuốn sách tiếp theo của Kani là khi nào không?”
“Dạ… không.”
“Là tháng này.”
“Tháng này…?”
Ngày phát hành các tựa sách của GF Bunko luôn dao động xung quanh ngày mười tám hằng tháng. Liệu họ có vội quá không?
“Vậy vẫn còn tận hai tuần nữa, đúng không…?”
“Oh, vậy là em không biết gì cả, đúng không…?” Yamagata nhìn cô với một ánh nhìn khá kinh khủng. “Chúng ta không thể xuất bản một cuốn sách ngay sau khi tác giả gửi bản mềm đâu. Cần có khâu biên tập, chuẩn bị bản mẫu, kiểm tra những phần nội dung có vấn đề. Cần phải kiểm đi kiểm lại để đảm bảo không có lỗi chính tả hay ngữ pháp. Sau đó gửi ngược lại cho tác giả để tự bản thân tác giả chỉnh sửa lại và kiểm tra những chỗ được biên tập, và sau đó mới có thể in thành sách.”
“Um… nhưng ngay cả khi đã kiểm tra qua tất cả những chuyện đó, có vẻ như vẫn có vài hạt sạn lọt vào cuốn sách chính thức nhỉ…”
Ngay cả với kinh nghiệm tương đối nông cạn của Miyako về việc đọc sách, cô luôn có cảm giác như mọi cuốn sách đều có ít nhất vài lỗi chính tả hoặc vài điểm kỳ lạ. Tuổi của nhân vật ở trang trước và trang sau không được đồng nhất; tên của một nhân vật tự dưng xuất hiện dù không có vẻ gì là có mặt trong câu chuyện; dùng sai thuật ngữ; một phần cảnh cao trào bị hủy hoại bởi những lỗi sai ngớ ngẩn.
“Thì biên tập viên cũng chỉ là con người thôi, không thể nào hoàn hảo tuyệt đối được.” Giọng của Yamagata cao lên một chút khi cô lý luận cho trường hợp của mình. “Dù có cẩn thận đến đâu đi nữa thì cũng có lúc sơ suất mà, nếu em tiếp tục dành thời gian cho công việc biên tập thì em sẽ biết chuyện gì sẽ xảy đến thôi. Hơn nữa, còn tùy thuộc vào từng tác giả, nhưng hầu hết những bản thảo bọn chị nhận được đều trong tình trạng khá tồi tàn. Riêng Kani thì em ấy còn không bao giờ đọc lại chính những gì em ấy viết, nên bản thảo của em ấy phải nói là thuộc loại dễ gây trầm cảm nhất. Nếu người hâm mộ nào đó của Kani đọc được bản nháp của em ấy thì chắc họ sẽ ngất đi vì sốc mất. Chúng như những viên ngọc thô mà biên tập viên cần phải đánh bóng để tạo thành sản phẩm có thể bán được trong một khoảng thời gian hạn định vậy. Rồi khi mấy tên độc giả soi ra một lỗi chính tả, họ lại bắt đầu bài ca ‘Làm ăn cho cẩn thận vào, biên tập với chả viên,’ ‘Này này, bọn tôi đang trả tiền để đọc đấy’… ughhhh.”
Miyako cố gắng nặn ra một nụ cười trước một Yamagata đang nghiến răng ken két.
“Vâng… Nghe có vẻ khó khăn nhỉ.”
Yamagata lại thở ra một hơi nặng nhọc. “Khổ sở lắm đấy. Nhưng đó là công việc của chị! Những chuyện chị phải trải qua không phải do lỗi của người đọc. Không thể đổ lỗi cho họ vì đã phàn nàn…” Giọng Yamagata nhỏ lại như thể thì thầm, giống như cô ấy đang niệm một câu thần chú cho bản thân vậy. “…Dù sao đi nữa, chị đang ở trong một tình huống vô cùng báo động. Và bây giờ cũng đang phải chuẩn bị cho điệu nhảy Obon nữa…”
Đó là một cụm từ xa lạ với Miyako. “Điệu nhảy Obon?”
“Chúng ta có lễ Obon diễn ra vào đầu tháng Tám còn gì. Nhà máy in sẽ đóng cửa trong một tuần liền. Nên chúng ta cần phải sắp xếp lịch trình cho các khâu chuẩn bị phù hợp với chuyện đó. Còn có cả điệu nhảy Năm Mới và điệu nhảy của Tuần Lễ Vàng nữa.”
“Ohh…”
“Nếu em là một biên tập viên, những ngày lễ kéo dài như vậy chẳng khác nào một mối đe dọa cả. Chị ước gì chính phủ tốt hơn hết là nên dẹp quách mấy cái ngày lễ phiền phức này đi…,” cô rên rỉ với sự chán ghét chân thành.
“Vậy…chuyện gì sẽ xảy ra nếu Nayu không gửi bản thảo kịp hạn?”
“Thì, tất nhiên, điều đó có nghĩa là… chúng ta sẽ phải… ngh… hoãn nó lại…”
Đối với Yamagata, sự việc nghe có vẻ đơn thuần này lại như một nỗi thống khổ không thể nói thành lời.
“…Um, không phải là em đang bênh vực lỗi lầm của Nayu, nhưng việc hoãn xuất bản một quyển sách tệ đến vậy ạ?”
Đây chỉ là một câu hỏi tự nhiên nảy lên trong đầu Miyako. Yamagata trả lời cô như thể bị sốc, như muốn nói rằng Con bé này đang hỏi cái quái gì vậy?
“Ể, thì em nghĩ, nếu lịch trình đã dày đặc như vậy rồi, thì sẽ có nhiều sai sót hơn trong cuốn sách, đúng không? Vậy sao không hoãn nó lại để chúng ta có thêm thời gian chỉnh sửa những chỗ bị lỗi và khiến cuốn sách trở nên tốt hơn?”
“…Ừm. Em nói cũng đúng.” Cô thoáng dừng lại. “Nhưng mà…có nhiều người liên quan đến việc xuất bản một cuốn sách hơn em nghĩ đấy. Việc một cuốn sách bị hoãn lại sẽ phát sinh rất nhiều khó khăn cho mọi người. Tất nhiên chúng ta cũng sẽ khiến những độc giả đang mong chờ phải thất vọng, nhưng ngoài ra còn có các nhà phân phối, hiệu sách, nhà máy in, người hiệu chỉnh, những nhân viên tiếp thị và marketing…. Đây không phải vấn đề của riêng tác giả; nó ảnh hưởng đến niềm tin của mọi người đối với toàn thể công ty. Và trong trường hợp của một tác giả hàng đầu, ảnh hưởng thậm chí còn tệ hơn nữa.”
Đôi mắt của Yamagata lại trĩu nặng.
“…Và sau đó, chị sẽ phải chạy vạy khắp nơi, xin lỗi từng người có liên quan. Chị, với tư cách biên tập viên. Và trong khi phải xoay xở những chuyện đó, chị còn phải đối mặt với những lời phàn nàn, chỉ trích từ phía EIC và ban giám đốc công ty. Chính chị! Không phải đứa nhóc ngốc nghếch nào đó, người đã không thể viết ra cuốn tiểu thuyết chết tiệt đó cho chị, vì nguyên nhân nào đó mà người đó lại chính là chị! Em nghĩ chuyện gì có thể bất công hơn nữa chứ?! Sao chuyện này cứ xảy đến với chị vậy hả?!” Yamagata hét lên, đập tay xuống bàn. Sau đó, cô yên lặng cắn móng tay… rồi lại ngã lưng ra ghế. “…Nhưng không, không, chị hiểu mà… Đây là công việc của chị… Việc để một con nhóc mới lớn hủy hoại cả cuộc đời. Còn gì có thể dễ dàng hơn chứ…?”
Cô thở dài và cầm lấy ống nghe thêm lần nữa. Không ai trả lời. Miyako không thể đứng nhìn thêm một giây nào nữa.
“Ahh… Con bé không trả lời chị…”
“…Um, chị có muốn em thử liên lạc với Nayu không?”
Yamagata quay qua phía Miyako. “…Được thôi. Cứ thử đi,” cô nói với giọng bất lực.
“Vâng!”
Miyako lấy điện thoại của mình ra khỏi túi và nhanh chóng gửi cho Nayuta một tin nhắn [Em dậy chưa?]. Và cụm từ “Đã đọc” nhanh chóng xuất hiện chỉ sau vài giây.
“Oh, em ấy đọc tin nhắn của em rồi này.”
Đôi mắt đỏ ngầu của vị biên tập viên mở to.
“Gì chứ…?!”
Sau đó Nayuta gửi một tin nhắn trả lời – đó là một nhãn dán thuộc bộ nhãn dán của một nhân vật kỳ quặc nào đó, mỉm cười và giơ một ngón cái lên. Yamagata dán chặt mắt vào đó một hồi lâu, đôi mắt như muốn trố ra.
“Em… Em hỏi giúp chị con bé đang ở đâu được không…?”
“Vâng…”
[Em đang ở đâu đấy?] Miyako gõ.
[Ở khách sạn], câu trả lời đến ngay lập tức.
“Con bé chết tiệt…!!”
Yamagata run lên thấy rõ, khuôn mặt cô nhăn lại với một biểu hiện quỷ dị. Cô cố gắng hít thở thật sâu để trấn an bản thân.
“Em là… Shirakawa, đúng không? Chị có thể nhờ em đến chỗ Kani và xem thử tiến độ bản thảo của em ấy không?”
“Được ạ… Mà chỉ mình em thôi hả chị?”
Vị biên tập viên gật đầu với một nụ cười yếu ớt. “…Con bé sẽ không vui vẻ gì khi thấy chị đi cùng em đâu. Có vẻ như chị với con bé đang trong tình trạng đôi bên cùng khó xử rồi…”
“Oh…”
Dù mối quan hệ giữa hai người có tốt hay xấu đi chăng nữa, thì có thật sự nên yêu cầu chuyện này với một người làm bán thời gian ngay ngày đầu làm việc không? Miyako không chắc lắm, nhưng đối mặt với một Yamagata đã kiệt quệ về mặt tinh thần, cô không thể nào mở lời hỏi được.
***
Hai mươi phút sau, Miyako đã có mặt tại phòng khách sạn của Nayuta, mỉm cười vui vẻ như mọi khi.
“Hôm nay chị đến sớm vậy, Myaa?”
“À, thì… chị có vài thứ cần… hỏi.”
“Thế à, mà cứ cởi quần áo của chị ra trước đi.”
“Um, được rồi.”
Bằng cánh tay điêu luyện của mình, Nayuta lột sạch quần áo của Miyako. Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong một nốt nhạc. Sau đó Nayuta nằm sấp xuống giường, mỉm cười một cách hài lòng.
“Nya ha ha! Giờ thì em đã bắt được Myaa rồi!”
Miyako khỏa thân ngồi xuống cạnh Nayuta. Sau đó cô chớp mắt, lập tức đứng bật dậy.
“…Khoan đã, chị không tới đây để tám nhảm với em!”
Mỗi lần đến căn phòng này Miyako kiểu nào cũng bị ép phải khỏa thân, nên trong suy nghĩ của cô, việc đến chơi ở khách sạn sẽ đi liền với việc không còn mảnh vải che thân.
Nayuta ngước nhìn lên cô, có chút thất vọng. “Hể? Chị đang bận gì à?”
“Hôm qua chị có nói với em ngày làm việc đầu tiên của chị ở GF Bunko là hôm nay. Đúng không?”
“Đúng vậy. Chúc chị may mắn, Myaa!” cô nói, tinh nghịch lăn lộn trên giường.
“Cảm ơn em,” Miyako đáp, nhìn Nayuta một cách nghiêm túc nhất có thể. “Cho nên, ừm, đây là công việc đầu tiên của chị.”
“Ê hể???”
“Deadline của em là hôm qua đúng không, Nayu?”
Nayuta lúng túng quay đầu sang một bên. “Nyaa…”
“Chị Yamagata đã thức cả đêm để chờ em đấy. Em nghĩ khi nào thì sẽ hoàn thành vậy?”
“Mmm…” Nayuta mím chặt môi trước khi từ từ mở chúng ra một cách uể oải. “Vẫn còn khá nhiều, nên cần thêm một lúc nữa. Chỉ là… em không biết nữa; em không cảm nhận được nó.”
“Không cảm nhận được…?”
“Đúng vậy. Đó là lý do em rủ chị đi chơi, có lẽ nó sẽ giúp em khôi phục lại tinh thần. Và điều đó thật sự có hiệu quả. Ngày hôm qua em đã hoàn toàn sạc đầy năng lượng, nên em mới quay về khách sạn với suy nghĩ sẽ hoàn thành nốt phần còn lại.”
“Vậy… em đã làm chưa?”
“Chưa, em mệt quá nên đã đi ngủ luôn. Năng lượng tinh thần của em vô cùng tràn trề… nhưng cơ thể của em thì ‘ây da!’ (·ω<)”
Nayuta lè lưỡi ra để tạo tư thế “tee hee” tốt nhất có thể.
“Ừ, ừm…” Miyako thở dài chán nản. “Vậy bây giờ em có thể ‘làm nốt’ cái phần còn lại đó được không? Năng lượng của em đã hồi phục sau một giấc ngủ rồi, đúng chứ?”
“Chà, về chuyện đó… em đã sạc đầy bình năng lượng tinh thần, nhưng sau khi ngủ dậy thì nó lại tụt về mức zero mất rồi.”
“Thôi nào…”
“Nên bây giờ chúng ta đi chơi để sạc đầy lại nó nào!”
“Không.” Miyako gần như gầm gừ trước Nayuta đang mỉm cười.
“Aww…”
“Đừng có ‘aww’ với chị. Sau khi viết xong thì em có thể chơi bao nhiều tùy thích.”
“Nyaa… Được rồi, chị nói phải…”
Tuy có phần bất đắc dĩ, nhưng Nayuta vẫn lăn về phía đầu giường và cầm điện thoại của mình lên.
“Được rồi, Myaa, cho em gối lên đùi chị đi.”
“Hể?”
“Em muốn vừa sạc vừa viết. Chị chính là nguồn cấp năng lượng của em.”
“Vậy là sao chứ…? Mà nếu điều đó khiến em có thể làm việc, thì được thôi…” Miyako ngồi lại vào giường, vỗ nhẹ vào đùi. “Đây.”
“Nya ha ha!”
Tựa gáy lên đôi chân của Miyako, Nayuta bắt đầu gõ gõ vào màn hình điện thoại. Điều đó khiến Miyako có chút hoài nghi.
“Em đang viết bằng điện thoại hả?”
“Vưng,” Nayuta nói với một cái gật đầu.
“Thật hả…? Em không chơi game hay gì khác đâu đúng không?”
“Không, thật đó.” Cô nhìn Miyako với ánh mắt bất mãn và cho cô xem màn hình điện thoại. Trên đó là một trình chỉnh sửa văn bản với đầy chữ là chữ.
“Oh, đúng thật…”
“Hee hee! Em có thể viết bằng mọi thứ đấy. Máy tính, palmtop, điện thoại, giấy bút… Và cái nào cũng có tốc độ như nhau luôn.”
“Ồ.” Miyako ngó qua một Nayuta đang vô cùng tự hào. “Ấn tượng thật… nhưng nếu em phải khỏa thân mới có thể viết được thì chị không nghĩ những thứ khác hữu dụng là mấy đâu.”
“Hee hee! Đùi của chị thoải mái thật đó, Myaa.”
“Rồi, rồi, cảm ơn em.”
Nayuta chậm rãi bắt đầu gõ vào màn hình điện thoại, và từ lúc đó, cảm xúc từ từ rút khỏi mặt cô, đôi mắt xanh lam đó đã hoàn toàn tập trung vào màn hình trước mặt. Từ góc nhìn của Miyako, cô không thể nhìn thấy chúng nhưng cô chắc chắn cảm nhận tốc độ siêu thanh từ những ngón tay của Nayuta. Giờ con bé đã hoàn toàn ở trạng thái viết lách.
Cẩn thận để không làm ảnh hưởng đến Nayuta, Miyako cầm lấy điện thoại của mình và gửi tin nhắn cho Yamagata.
[Có vẻ như em ấy sẽ sớm hoàn thành thôi. Con bé đang viết bằng điện thoại nên chị đừng liên lạc gì cả.]
Một lúc sau: [Được rồi. Cảm ơn em.]
***
Nayuta đã xong xuôi trong khoảng hai tiếng đồng hồ. Cô nhanh chóng đính kèm nó vào một e-mail và gửi cho Yamagata – không ghi gì thêm ở phần lời nhắn hay chủ đề mail cả.
“Làm tốt lắm, Nayu.”
“Hyaaaah…”
Nayuta bật ra một cái ngáp thỏa mãn trong khi ném điện thoại của mình sang một bên, vẫn còn đang gối đầu trên đùi Miyako. Sau đó cô liền nhấc cánh tay của mình lên và bắt đầu đùa giỡn với ngực của Miyako.
“Woa?! Em đang làm gì vậy hả?!”
“He heee. Sạc pin cho chị, Myaa.”
“Ugh…”
Tuy thở dài nhưng cô cho phép Nayuta làm bất cứ thứ gì con bé muốn, xoa đầu Nayuta khi cô hoàn thành công việc và nhìn vào mắt cô. Cảm giác này không tệ cho lắm.
“Nhờ có chị mà cuối cùng em cũng làm xong rồi. Ước gì chị có thể làm biên tập viên của em.”
“Chị chỉ làm tạm thời thôi.” Miyako thoáng tươi cười rồi hạ giọng xuống. “Nhưng mà… em không thích điều gì ở chị Yamagata hả, Nayu?”
“Hể?” cô im lặng một chút. “Không phải là em ghét chị ấy.”
“Không ư? Vậy sao em không liên lạc với chị ấy?”
“Mmm, tại chị ấy phiền. Chị ấy sẽ hối thúc em hoàn thành bản thảo của mình. Nên việc nói chuyện với biên tập viên không giúp tiến độ của em có thể nhanh lên được.”
“Nhưng em cũng không chắc chắn về chuyện đó đúng không? Có khi nói chuyện với chị ấy sẽ giúp em có thêm vài ý tưởng hay ho đấy.”
“Mmm… em không chắc…”
Trên khuôn mặt Nayuta thể hiện chút nghi ngờ với bản thân.
“Có phải… em có cảm giác không thể tin tưởng chị ấy hả?”
“Không hẳn.” Nayuta đóng đôi mắt của mình lại, cảm xúc cất lên trong giọng nói. “Đó không phải vấn đề về lòng tin, thật đấy. Em không có gì để phàn nàn về biên tập viên của mình cả, và cũng không phải là em không tin tưởng chị ấy. Chỉ là… em không mong đợi gì nhiều từ chị ấy.”
Không mong đợi gì nhiều. Theo một cách nào đó, Miyako nghĩ, điều này còn tàn nhẫn hơn cả ghét bỏ hay không tin tưởng chị ấy. Nó cũng giống như gạt chị ấy sang một bên vậy. Mối quan hệ của họ thậm chí còn không đáng để xét tới “thích” hay “ghét.”
“Cá nhân mà nói, chỉ cần biên tập viên sửa lỗi chính tả của em với cả những thứ khác thì em đã hài lòng rồi. Nhìn cách Itsuki và anh Toki làm việc với nhau cả ngày như vậy… Nói thật thì em không thể hiểu được. Nếu chị Yamagata nhì nhèo với em như cách mà anh Toki hay làm với Itsuki, có lẽ em chỉ muốn chị ấy tránh xa khỏi công việc của mình thôi.”
Miyako không biết phải nói gì cả. Không có lời khuyên nào mà một người bình thường như cô có thể nói với Nayuta Kani, một thiên tài trong một gói quà bị gói kín.
***
Tối hôm đó, tại một quán rượu izakaya truyền thống gần văn phòng biên tập, các nhân viên đã tổ chức một bữa tiệc kết hợp để chào đón Miyako cũng như một bữa tiệc rượu sau một ngày làm việc.
Có mặt ở đây gồm tám nhân viên của GF Bunko, cùng với Miyako. Nhóm biên tập cũng có một nhân viên làm bán thời gian khác ngoài Miyako, đó là một người phụ nữ hai mươi ba tuổi, cô ấy đã làm việc cho GF Bunko hơn một năm qua trong khi vẫn đang tìm kiếm một công việc dài lâu khác, nhưng rõ ràng cho tới nay mọi chuyện vẫn chưa đi đến đâu cả. “Xin lỗi vì đã không chào đón em sớm nhé,” cô nói với giọng xin lỗi, sau đó khẽ thêm vào “…Hãy cẩn thận đấy!” vào cuối câu.
Khi mọi người đã bắt đầu ngà ngà, tổng biên tập Godo, người đang ngồi cạnh Miyako, đứng dậy.
“Được rồi… Để tôi giới thiệu lại một lần nữa. Đây là Miyako Shirakawa, kể từ hôm nay, chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên hơn. Và có lẽ hiện mọi người cũng đã biết cả rồi, chỉ mới ngày đầu tiên thôi, em ấy đã lập được một kỳ tích đáng kinh ngạc, đó chính là rút ra bản thảo hoàn chỉnh từ chính Nayuta Kani…!”
“Woaaa!”
“Thật đấy à?”
“Hay lắm!”
Tiếng reo hò và vỗ tay từ phía những vị khán giả gửi đến Miyako trông vô cùng chân thành.
“Đây chính là lính mới mà chúng ta chắc chắn có thể tin tưởng. Đã rót đầy chưa? Cạn ly!”
Các biên tập viên cụng ly với người ngồi cạnh và nhanh chóng thưởng thức bữa uống rượu. Miyako cũng tương tự, cô uống một ngụm từ ly bia tươi của mình. Hơi lạnh từ bia cùng với vị của men lấp đầy miệng cô và chạy thẳng xuống cổ họng. Itsuki và Haruto thường lựa chọn những loại bia độc lạ từ nước ngoài mỗi khi bọn họ tụ tập, nhưng Miyako vẫn luôn dành một niềm yêu thích với loại bia lager cổ điển được ưa chuộng tại Nhật, đặc biệt là vào mùa hè nóng nực. Sự tuyệt vời còn được nhân lên nhờ vào món khai vị là một chén cá ngừ hầm như bây giờ.
“Mmm! Uống được đấy.” Thấy Miyako uống cạn nửa cốc bia chỉ trong một hơi, Godo liền nở một nụ cười đầy đe dọa, kiểu như trùm mafia đang nhắm đến lợi ích của mình. “Em hay uống bia à?”
“Vâng, kiểu như... anh Fuwa thường mang khá nhiều bia nhập khẩu, nên…”
“Aha. Rượu thì sao?”
“Um… thật ra thì em cũng khá thích.”
“Mm-hmm… hee hee…”
Câu trả lời đó có vẻ khiến Godo rất chi là hài lòng, nhưng lại khiến Miyako toát mồ hôi lạnh. Nụ cười khoái trá đó càng khiến ông ấy trông đáng sợ hơn cả mọi khi.
“…Muốn làm một chén không?” Godo hỏi, đưa cho Miyako một chén rượu.
“…Dạ, vâng, em xin phép.”
Một món sashimi vừa được dọn lên, nên cô đã chớp lấy cơ hội này. Trong lúc Godo rót đầy chén rượu, Miyako gắp lấy một phần cá ngừ từ chén của mình sau đó uống một ngụm sake ướp lạnh. Một vị ngọt và chua thoang thoảng lan tỏa khắp đầu lưỡi. Miyako có thể cảm nhận được mùi thơm của gạo chất lượng cao đang xộc lên mũi.
“Ooh… Ngon thật đấy,” cô thành thật nhận xét. Và đến giờ Miyako mới nhận ra, cô thích cả hai loại đồ uống có cồn này, và cô cũng có tửu lượng khá cao. Mỗi lần uống với Itsuki và Haruto, hay uống với những người bạn đại học của mình, Miyako luôn hoàn toàn tỉnh táo trong khi những người khác đã bất tỉnh nhân sự hoặc lờ đờ, tất nhiên là cô cũng không cảm thấy buồn nôn.
Bỗng nhiên, Godo cúi đầu trước cô. “Em thật sự đã cứu bọn anh đấy. Thật sự cảm ơn em. Anh nói thật đấy.”
“Ah, không đâu ạ,” Miyako ngượng ngùng đáp. “Tất cả những gì em làm là đến phòng Nayu và chờ đến khi em ấy hoàn thành thôi ạ.”
“Heh… Em không biết kỳ tích em vừa đạt được hoành tráng đến mức nào đâu. Tất cả bọn anh đều đã nghĩ đến chuyện hoãn nó lại rồi… Anh không ngờ được điều kỳ diệu lại xảy đến vào phút chót thế này.” Nụ cười của ông ấy lúc gần như sắp phát cuồng đến nơi.
“Um,” Miyako mở lời, “lịch trình viết lách của Nayu lúc nào cũng thất thường như thế này ạ?”
“Dựa trên thang đo độ trễ deadline thì về cơ bản Kani chính là Ma Vương. Lúc nào con bé cũng trễ hạn Deadline Thật Sự cả.”
Deadline Thật Sự, không giống những deadline thông thường được đặt ra vẫn cho phép có không gian để thở, đây là một kiểu biên giới, nếu vượt qua, việc trì hoãn kế hoạch bán hàng là thảm họa không thể tránh khỏi.
“Thang đo… độ trễ deadline là gì vậy ạ?”
“Chúng ta sẽ xếp hạng các tác giả trên thang đo từ một đến năm dựa trên mức độ tuân thủ deadline của họ. Nếu em là một người tuyệt vời, có thể nộp bản thảo của mình trước deadline một tháng hoặc hơn thì em sẽ được xếp vào cấp độ Thiên Thần. Fuwa chính là một Thiên Thần.”
“Ra vậy.”
“Nếu em không thể viết nhanh như Thiên Thần nhưng vẫn luôn nộp bản thảo kịp deadline thông thường, em sẽ ở cấp độ Hiệp Sĩ. Đáng lý thì mọi người sẽ thường như vậy đúng không, nhưng vì lý do nào đó mà không có mấy nhà văn được xếp vào cấp độ đó đâu. Phần lớn là ở cấp độ tiếp theo, Nông Nô – đây là mức độ mà em sẽ trễ deadline giả định đầu tiên, nhưng thường sẽ hoàn thành kịp ở deadline thứ hai hoặc thứ ba sau đó khoảng một tuần. Sau đó, nếu em lúc nào cũng cũng cận kề Deadline mới chịu nôn bản thảo ra thì em thuộc cấp độ Ác Quỷ. Hashima ở khoảng giữa hai cấp độ này.”
“Vâng…”
Miyako nhớ lại cảnh Toki lôi cổ Itsuki vào phòng cách ly dưới tầng hầm vào hôm trước.
“Nhưng người tệ nhất trong số những người tệ nhất, người luôn luôn, lúc nào cũng trễ mọi thể loại Deadline, dù cho em có cố gắng sắp xếp lịch ổn thỏa đến đâu đi nữa. Đó chính là Ma Vương. Từ “deadliine” đối với người đó chẳng khác gì một ký tự trong từ điển. Họ chính là ác mộng, là tận thế của đội ngũ xuất bản. Nguy cơ chậm trễ từ những cuốn sách của họ là vô cùng lớn, làm cho việc ấn định ngày xuất bản trở nên khó khăn, chưa hết, cả việc liên lạc với phía họa sĩ minh họa và design cũng gặp nhiều rắc rối nữa. Và thông thường thì phía nhà xuất bản sẽ chỉ cho họ một cơ hội duy nhất mà thôi, còn không sẽ nói từ biệt, nhưng buồn thay là những trường hợp này luôn rơi vào các tác giả ăn khách nhất mới khổ chứ, làm sao mà để mất họ được, và họ trở nên chẳng khác nào Ma Vương cả. Có thể là do họ có đủ tiền rồi nên việc không xuất bản một cuốn sách cũng chẳng gây ảnh hưởng gì cả. Không thể hiểu nổi.”
“Nghe đau đầu thật nhỉ.”
“Chắc vậy. Mà thêm nữa, thỉnh thoảng sẽ có vài trường hợp được gọi là Thiên Thần Sa Ngã. Đây là những tác giả nộp bản thảo các tập còn trước khi biên tập viên kịp đưa ra deadline cơ, không một biên tập viên bình thường nào có thể theo kịp tốc độ của họ cả. Một ví dụ thực tế khá nổi tiếng chính là K__ma K__chi ở D__nki Bunko.”
“Woa…”
Cho dù những chuyện này có hữu ích hay không, Miyako vẫn đánh giá cao những lời do người trong cuộc nói.
“Có nghĩa là, ngay nhiệm vụ đầu tiên của mình, em đã hạ gục Ma Vương, hiểu chưa? Anh muốn biết em đã làm gì để đạt được chuyện đó.”
“Chà, nói thật thì, em không làm gì nhiều cả. Em chỉ hứa sẽ đi chơi giải khuây với con bé sau khi hoàn thành hết công việc thôi.”
Godo chăm chú quan sát Miyako mà không nói thêm gì nữa. Vậy cũng tốt. Vì Miyako thật sự không muốn đào sâu hơn vào câu chuyện gối-đùi-khỏa-thân chút nào.
***
Thậm chí ngay cả khi chuyến tàu cuối cùng trong ngày sắp rời ga thì bữa tiệc vẫn không có dấu hiệu gì là sắp dừng lại. Trong thực tế, tất cả mọi người ở đây đều đã được rèn luyện đến mức thời gian chẳng còn là vấn đề trong mắt họ nữa. Kenjiro Toki, sau một đêm vật vã và một ngày vật vờ, đã bị cồn hạ gục ngay lập tức.
Trong khi đó, Godo đang luôn miệng luyên thuyên, tay thì không ngừng rót hết chén rượu này đến chén rượu khác. Miyako đã cố lắng nghe xem ông ấy nói gì, thi thoảng lại gật đầu “vâng vâng”, nhưng cuối cùng ông ấy lại bắt đầu lặp lại những gì đã nói, quấy rầy Miyako ngay cả khi cô viện cớ muốn vào nhà vệ sinh. Ồ, sau đó cô mới nhận ra, ông ấy không thực sự nói chuyện với mình. Ông ấy say bét nhè cả rồi. Nên sau đó một lúc, Miyako để mặc Godo cứ thế lảm nhảm một mình, còn cô quay sang những người khác.
“…Trên mạng đầy mấy lời nhận xét kiểu như ‘Ồ, hồi trước light novel chả là gì cả mà bây giờ như này như kia quá nhỉ,’ nhưng nếu chịu nhìn lại dữ liệu từ hơn ba mươi năm trước thì light novel đã luôn đa dạng như vậy rồi còn gì. Chưa có thời kỳ nào mà nó không là gì cả. Còn có người nói ‘Ooh, mấy cái tựa đề toàn là ghép lại của bốn ký tự vô nghĩa,’ ‘Ooh, mấy cô nữ chính ai cũng đu bám nam chính cả,’ ‘Ooh, lại là mấy ảo tưởng về harem học đường,’ ‘Ooh, cái tựa dài dòng vô nghĩa,’ ‘Ooh, mấy cái tựa đề làm màu từ những Hán tự cũ,’ ‘Ooh, lại kiểu nam chính thần thánh gánh team,’ ‘Ooh, lại là mấy người bình thường tự dưng chuyển sinh sang thế giới giả tưởng,’ nhưng mà ngay cả trong thời kỳ đỉnh cao của thể loại đó thì vẫn có hàng tấn những tựa sách khác mà. Vậy tại sao mấy lời buộc tội này cứ ngày một tăng lên vậy hả? Tại vì có nhiều thằng ngốc không biết cái quái gì về ngành xuất bản, không thèm kiểm tra các số liệu thống kê mà chỉ đưa ra những giả định mơ hồ của bản thân thôi hả? Chẳng lẽ bây giờ công chúng lại theo cái xu hướng đáng buồn là từ bỏ tư tưởng bàn luận mà thay vào đó là đưa ra những kết luận vô căn cứ à? Đúng vậy, tất nhiên chúng đều là những nhân tố có liên quan. Nhưng ngay từ đầu thì mấy người có biết ai chính là người đã tạo nên thứ được gọi là ‘chuẩn mực thông thường’ đó không hả? Mấy người có biết đó là ai không? Là tôi đấy. Là chúng tôi. Nếu mấy người không có liên can gì nhiều đến ngành công nghiệp này, thì những gì mấy người thấy chỉ là phần nổi, là xu hướng thôi. Cho nên mỗi khi có nhiều tựa sách nổi bật được xuất bản cùng một lúc, dù chúng chỉ hạt hát trên sa mạc, thì mấy tên ngốc vô tri sẽ lại ‘Oh, light novel cũng chỉ như thế này thôi chứ gì.’ Nếu có một tác phẩm đột phá, đạt được nhiều thành tích ở thể loại đó thì tất nhiên là bọn tôi sẽ cố gắng xuất bản thêm nhiều tựa như vậy rồi. Đấy là cách để tạo ra hit đấy. Nếu chỉ có một cuốn tiểu thuyết được mô phỏng theo cuốn tiểu thuyết thành công trước đó, thì đó gọi là phá cách; nếu có hai, ba hoặc bốn thì đó là một thể loại. Và một thể loại mới ra đời nghĩa là sẽ có một thị trường mới xuất hiện. Chúng tôi chính là những người tạo nên những thể loại đó, những xu hướng đó, những hình ảnh đó, những bầu không khí đó. Toàn bộ kỷ nguyên đó! Chúng tôi chính là những người tiên phong của light novel, một lực lượng hùng mạnh tạo nên kỷ nguyên mà chúng ta đang sống… Đó chính là bộ phận biên tập của GF Bunko! Chúng tôi, chính chúng tôi, chính là đại diện của ‘light novel ngày nay’!!”
Trong khi Godo vẫn đang vừa uống rượu vừa lải nhải bài phát biểu của mình, Miyako suy tính về bước tiếp theo của bản thân.
“À này, uh, có lẽ em nên về sớm. Nhưng mà em cảm thấy hơi không ổn khi lại là người đầu tiên rời khỏi bữa tiệc chào mừng…”
Kirara Yamagata, người vẫn đang tỉnh táo làm việc với chiếc notebook PC của mình ở một góc bàn, tiến lại chỗ cô để giúp đỡ. “Ừm, em cứ về đi. Không nên để lỡ chuyến tàu cuối đâu.”
“…Được chứ ạ?”
“Có vấn đề gì sao?” Yamagata đưa ánh mắt dò xét về phía đám người say xỉn trong phòng. “Dù sao thì họ cũng chỉ tận dụng cơ hội này để lấy cớ uống rượu thôi. Không ai quan tâm đâu. Thực tế thì em nên về càng sớm càng tốt đi, nếu không em sẽ phải thấy một số thứ mà em ước là mình đã không bao giờ phải chứng kiến.”
Miyako nhướng một bên mày khó hiểu.
“Một số thứ…?”
“Sếp! Tuyệt lắm đấy, sếp! Để em cho anh thấy ‘lực lượng hùng mạnh’ của em đây’!”
Một cậu biên tập viên trẻ la hét rộn cả căn phòng, mặt cậu ta đã đỏ bừng vì cồn và bắt đầu vụng về cởi quần mình ra.
“Uh…?!”
Ngay khi Miyako vừa bất ngờ thì quần của cậu ta đã bị kéo xuống đủ thấp để làm lộ hoàn toàn cặp mông của mình.
“Ahh! Anh, anh ấy làm gì vậy chứ?!”
Miyako đỏ mặt vội lấy tay che mắt mình lại, cố gắng hết sức để không phải nhìn thấy cảnh tượng kinh tởm kia.
“…Em hiểu chưa?” Yamagata hỏi, bản thân cũng có chút đỏ mặt và dắt Miyako ra khỏi tòa nhà. “Đi thôi.”
Nhưng ngay cả khi đi ra ngoài, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng của những biên tập viên khác, một người quản lý đã cáu kỉnh lên tiếng “Này các quý ông, làm ơn, dừng lại đi!” và đáp lại là câu trả lời từ vị tổng biên tập “Không có dừng gì hết! Bung hết lụa ra đi nào các chàng trai!”
“…Đây là cách mà mấy bữa tiệc nhân viên của bọn chị thường rơi vào,” Yamagata chết lặng khi họ đã an toàn tháo lui ra bên ngoài vỉa hè. “Họ sẽ sớm bị đuổi cổ khỏi quán, nhưng sau đó sẽ lại đổi địa điểm sang một chỗ karaoke nào đó. Lúc nào cũng vậy.”
“Wow. Nghe khá kinh tởm nhỉ.”
“Hoàn toàn thì có,” cô đáp, liên tục gật đầu đồng ý.
Giờ Miyako đã biết. Đây hẳn là ý nghĩa của lời khuyên “hãy cẩn thận” ban nãy.
“Nhưng mà này, Shirakawa,” cô tiếp tục, “cảm ơn em vì đã giúp chị hôm nay. Chị nghĩ chúng ta thật sự có thể phát hành cuốn sách này kịp hạn đấy.”
“Ah không, em… em hy vọng chị có thể nhanh chóng hoàn thiện nó, chị Yamagata.”
Miyako không thể không thật lòng cảm thấy thương cảm cho cô. Phải thức cả đêm để chờ bản thảo, cuối cùng đến chiều mới nhận được, sau đó lại phải kiểm tra nó đến nửa đêm – đây rõ ràng là bào mòn nhân lực mà.
“Làm một biên tập viên lúc nào cũng phải đương đầu với khó khăn nhỉ?”
“Không phải lúc nào cũng vậy. Nhưng, ừm, thường là vậy…”
“Vâng… Nghe khó khăn thật đấy.”
Ngày hôm nay, Miyako đã sử dụng cụm từ đó nhiều lần rồi, nhưng khách quan mà nói thì đó chính là cụm từ phù hợp nhất.
“Được rồi,” Yamagata vừa nói vừa đưa bước về phía văn phòng. “gặp em vào ngày mai nha.”
“Vâng, chúc chị may mắn…”
Không còn lời đáp nào nữa. Miyako chỉ đứng đó nhìn theo thân ảnh mệt mỏi của Yamagata bước đi. Như vậy là kết thúc này đầu tiên làm việc của Miyako, và suy nghĩ mà cô sẽ mang về nhà hôm nay đó là:
…Công việc biên tập khó khăn hơn nhiều so với mình nghĩ nhỉ.
--------------------
Trong chương này, có một chỗ đã gọi Nayuta là "một thiên tài trong một gói quà bị gói kín" - "a genius in a gift-wrapped package". Ở đây có thể hiểu là Nayuta được ví như món quà trời ban cho giới văn học, nhưng lại sống quá khép kín (một phần do quá khứ đen tối) nên không thể mở lòng được với tất cả mọi người. Trans không biết bản gốc như thế nào, cũng không chắc chắn đã hiểu đúng ý nên sẽ để bản dịch theo đúng nghĩa đen của Eng nhé.
Ship cho trans bình oxy ;-;