Imouto sae Ireba Ii.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 05 - Chương 10: Tôi Đã Tận Mắt Thấy Chuyện Này Không Biết Bao Nhiêu Lần rồi, Nên Biên Tập Viên Các Cậu Liệu Mà Cẩn Thận Hơn Đi. Nghiêm Túc Đấy.

Trời đã vào cuối tháng Tám – kỳ lễ Obon đã trôi qua, và cả sự hỗn loạn kinh hoàng của Comiket cũng đã kết thúc. Tất cả các tác phẩm phát hành vào tháng Tám, bao gồm cả series Phong Cảnh của Nayuta Kani, bằng cách nào đó đã xoay xở vừa kịp để an toàn xuất hiện trên kệ sách, và không khí trong phòng biên tập cũng đã êm dịu hơn so với hồi đầu tháng.

“Có vẻ như Phong Cảnh Màu Lam đang hoạt động tốt đúng như dự kiến nhỉ,” biên tập viên của Nayuta, Kirara Yamagata, nói với Miyako trong lúc cô đang photo bản sao các câu chuyện được gửi tới cuộc thi tân binh.

“Thật ạ? Tốt quá rồi.”

Yamagata mỉm cười. “Ý chị là, doanh số của nó còn cao hơn tất cả những cuốn sách khác trong tháng cộng lại với nhau. Nếu mà bị trì hoãn… Uầy, nghĩ thôi đã thấy rùng mình. Lần nữa cảm ơn em, Shirakawa. Không có em thì bọn chị đã không thể hoàn thành nó.”

“A, em thật sự không làm gì đâu…”

“Nếu em không làm gì để khiến con bé hoàn thành cuốn sách,” cô phản bác một cách mỉa mai, “thì có nghĩa là chị hoàn toàn vô dụng, đúng không? Nhưng doanh số của nó rất tuyệt, và những phản hồi cũng vẫn tích cực như mọi khi. Và tất cả những gì chị làm chỉ có sửa lỗi chính tả.”

Miyako có thể tưởng tượng được. Cuốn sách nhận được lời khen như vậy đều nhờ có bàn tay của họ…nhưng thật sự thì họ không phải là người làm ra nội dung của cuốn sách.

“Vậy chị có muốn tham gia nhiều hơn vào khâu viết lách không, chị Yamagata?”

“Không.”

Câu trả lời khiến Miyako ngạc nhiên.

“Không có chỗ cho chị can dự vào câu chuyện của em ấy,” Yamagata thẳng thắng nói. “Thậm chí nếu có nhiều thời gian hơn để thảo luận về cốt truyện chứ không phải gấp rút như lần này thì chị vẫn sẽ chỉ chỉnh sửa các lỗi chính tả và phát hành nó theo đúng nội dung ban đầu. Khó chịu thật đấy.”

“…Vậy chị có bao giờ nghĩ đến chuyện để em ấy cho người khác quản lý không?”

Giữa Yamagata và Nayuta, có vẻ không có thứ gọi là lòng tin, không có tình bạn giống như Itsuki và Toki. Nếu có gì đó, thì đó là việc Yamagata luôn đối xử thật lòng với Nayuta. Không phải chỉ cần đổi biên tập viên là sẽ tốt hơn cho mọi người sao? Miyako nghĩ.

Nhưng đi cùng tiếng thở ra:

“Chị chưa từng một lần nghĩ đến chuyện đó.”

“Ồ, chưa bao giờ ạ?”

“Ý chị là, nếu chị không làm, chị sẽ không thể trở thành người đầu tiên được đọc tiểu thuyết của Nayuta Kani.”

Cách cô nói nghe vô-cùng-thực-tế.

“…Chị thật sự rất thích sách của Nayu nhỉ?”

“Tuy miễn cưỡng nhưng chị vẫn phải đồng ý với chuyện đó.”

Cô ghét tác giả, nhưng cô yêu tác phẩm đủ để cô tiếp tục làm việc với tác giả ấy. Có lẽ, Miyako suy xét, sẽ được đây.

***

Sau khi hoàn tất những bản photo, Miyako bị chặn lại bởi một tiếng gọi trên hành lang.

“Ồ, Shirakawa đấy à? Anh đang định tìm em đây.”

Đó là Kohei Tokuyama, một biên tập viên của Tạp chí Gifted, người đang làm việc cùng Kaiko Mikuniyama. Gifted đã xuất bản khá nhiều manga dựa trên tài nguyên từ GF Bunko; biên tập viên của họ cũng làm việc tại tầng năm, và hai bên cũng có qua lại rất nhiều. Đến nay Miyako đã được biết vài người trong số họ, thậm chí còn giúp họ một số việc vặt.

“Oh, anh cần gì ạ?”

“Ừm, bọn anh vừa nhận được bản in mẫu của Gifted. Em có thể mang nó đến văn phòng của GF giúp anh được không?”

“Tất nhiên ạ.”

Bước thẳng vào văn phòng của Gifted, Miyako tìm thấy một chồng thùng giấy ở gần lối vào, thùng nào cũng chứa đầy tài liệu mới nhất cho tạp chí.

“Cuối cùng cũng xong rồi nhỉ?”

“Ừm. Chúng sẽ lên kệ vào ngày mốt.”

Miyako cảm thấy có thứ gì đó ấm áp nổi lên trong lòng mình. Trang bìa của tạp chí Gifted là hình ảnh anh em Akatsuki trong bộ Toàn Thư Về Em Gái Tôi chiếm ngay phía trước và trung tâm trang bìa, đánh dấu sự ra mắt của manga chuyển thể do Kaiko đảm nhận. Cô cầm lấy một bản in và lật qua từng trang; chương 1 chiếm ngay vị trí trước tiên, hoàn chỉnh với một bức tranh in màu để khởi đầu cho series.

Không mất nhiều thời gian để Miyako phát hiện ra cảnh khỏa thân đầu tiên của Ichika Akatsuki ở những trang tiếp theo. Đây là chuyện lớn. Chuyện này có nghĩa là tất cả hiệu sách trên toàn đất nước Nhật Bản sẽ sớm bày bán một cuốn tạp chí có chứa những bức tranh được mô phỏng trực tiếp từ ngực của Miyako. Bây giờ, cô thực sự đã cảm nhận được nó – và cảm nhận về sự thật này khiến cô xấu hổ tột độ.

Tokuyama nhìn sang Miyako. “Sao mặt em đỏ thế, Shirakawa?”

“Ah, ừm, không có gì đâu ạ!” Cô nhanh chóng phẩy tay. “Em nên mang bao nhiêu quyển đi ạ?”

“Chỉ thùng này thôi. Nhiêu đó là đủ cho biên tập viên của GF và tác giả của họ rồi. Em gửi bản sao cho tác giả trong hôm nay luôn được không?”

“V-vâng ạ.”

Việc vận chuyển những bản in mẫu và các loại hàng hóa luôn chiếm phần lớn công việc trong ngày của một người làm bán thời gian.

“Em có nên gửi một bản sao cho Kaiko luôn không ạ?”

“À, phải rồi.” Tokuyama đặt thêm một cuốn tạp chí khác lên thùng. “Mikuniyama có thể cũng sẽ cần một cái.”

Thế là Miyako mang một đống bản sao của Tạp chí Gifted đến phòng làm việc của GF Bunko, lấy ra vài phong bì và hóa đơn gửi hàng, sau đó bắt đầu làm việc. Nhưng trước đó, cô chụp nhanh một bức hình và gửi tin nhắn cho Kaiko.

[Bản in mẫu đã đến rồi đây! Giờ chị sẽ gửi cho em một bản, nên có lẽ mai em sẽ nhận được (*^_^*)]

Kaiko ngay lập trước trả lời lại bằng một nhãn dán của một nhân vật đáng yêu nào đó đang khóc với một dòng nước mắt vui sướng.

Mà khoan đã, Kaiko sống ở đâu nhỉ? Miyako có một danh sách địa chỉ của các nhà văn – như của Itsuki Hashima, tác giả của Hiệp Sĩ Thế Giới Mới hay của Haruto Fuwa, và vài người nữa – nhưng danh sách đó không bao gồm các họa sĩ manga. Nên cô quyết định hỏi trực tiếp.

Cho chị địa chỉ của em được không?

Một lát sau, Kaiko đã gửi địa chỉ cùng nhãn dán cảm ơn. Miyako nhanh chóng viết địa chỉ lên trên hóa đơn gửi hàng.

Kaiko Mikuniyama.

**-**, Thành phố *****,

Tỉnh Gunma, 37*-****

Mãi đến hai ngày sau, Miyako mới nhận ra mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.

***

Ngày hôm đó trở nên thật tồi tệ khi Miyako bị một Kenjiro Toki với vẻ ngoài ủ rũ làm gián đoạn công việc lập bảng khảo sát của cô.

“…Shirakawa này? Em là người đã gửi bản sao tạp chí Gifted tháng này đến nhà của Mikuniyama-sensei đúng không?”

“Ah, ừm, vâng?”

“Ooooh…” Lông mày của Toki cụp xuống.

“…Um, có chuyện gì hả anh?”

“Em đã viết Kaiko Mikuniyama lên trên phong bì đúng không? Bút danh của em ấy ấy?”

“…Ah.”

Anh ấy nói đúng. Đó chính xác là thứ cô đã viết. Những tác giả trong danh sách của cô có ghi kèm tên thật của mình bên cạnh tên giả (nếu họ có sử dụng), thứ mà cô đã ghi lại một cách chính xác khi làm công việc gửi hàng, nhưng Kaiko chỉ gửi cho cô địa chỉ nhận hàng, nên Miyako đã không nghĩ đến chuyện hỏi tên thật của cô. Trước giờ Miyako cũng luôn gọi cô ấy là Kaiko, và điều này đã khiến Miyako không nghĩ đến chuyện cái tên Kaiko Mikuniyama chỉ là bút danh.

“Um, vậy là bên bưu điện đã từ chối giao hàng hả anh?” Miyako ngập ngừng hỏi.

Toki lắc đầu. “Không, có vẻ Mikuniyama là tên thời con gái của mẹ con bé nên gia đình em ấy vẫn nhận được nó.”

“Oh, tốt rồi.” Miyako nhẹ nhõm thở ra.

“…Chà, không hẳn… Thật ra chính việc họ nhận được mới là vấn đề đấy.”

“Ô? Là sao?”

“Có vẻ như Mikuniyama-sensei đã không nói cho gia đình biết chuyện em ấy sắp debut với tư cách một họa sĩ manga chuyên nghiệp.”

“Hể…?”

“Nhưng vì trên phong bì có ghi tên Mikuniyama nên mẹ em ấy đã mở nó ra, và phát hiện mọi chuyện. Và cả bút danh lẫn manga của em ấy nữa.”

“Ôi trời…”

Miyako bị sốc. Tất cả những gì cô đã làm là viết nhầm một cái tên giả và giờ cô đã đặt Kaiko vào một tình thế hết sức nan giải. Cô từng nghe Kaiko nói một lần rồi, tuy chỉ thoáng qua, rằng bố mẹ cô không mấy mặn mà với việc cô bước chân vào giới manga. Cô phải giữ bí mật vì cô vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục được Bố và Mẹ ở nhà.

Toki thở dài khi thấy Miyako thu người lại trước mặt mình. “…Đây cũng là một phần lỗi của ban biên tập. Bọn anh nên cẩn thận hơn nữa với chuyện địa chỉ, vì có rất nhiều tác giả mang những lý do cá nhân như vậy. Đây không phải lần đầu tiên chuyện kiểu này xảy ra. Ví dự như chuyện tác giả Yomi Hirasaka, người đó đã giữ bí mật về bút danh của mình, nhưng sau đó nhà xuất bản Kad*kawa lại gửi cho cậu ấy một thông báo pháp lý vô nghĩa về chuyện thay đổi nhân sự bằng cái tên đó, và đó là cách bố mẹ cậu ấy phát giác.”

Miyako không mấy quan tâm đến tên tác giả ngây ngô mà Toki vừa nêu gương. Trong đầu cô bây giờ là một chuyện khác.

“Ưm, Kaiko vẫn ổn chứ ạ?”

“…Chà, bây giờ Mikuniyama-sensei đang ở phòng biên tập của Gifted cùng với bố của em ấy. Biên tập viên của con bé, Tokuyama, đang tiếp bọn họ, nhưng có vẻ như, ừm, khá là căng thẳng.”

“……!”

Miyako ngay lập tức chạy đến phòng ban của Gifted. Bên trong có một không gian nhỏ dành cho khách ở đằng sau vách ngăn, và ở đó cô thấy Kaiko, Tokuyama và một người đàn ông trung niên trông có vẻ nghiêm nghị, có lẽ là bố của Kaiko. Gia đình Kaiko đã kinh doanh nghề trông dâu – nuôi tằm qua nhiều thế hệ; bố cô hình như là giám đốc. Miyako có thể thấy ông ấy đang giận dữ sạc cho Tokuyama một trận, và vị biên tập viên kém may mắn đang cố hết sức để xoa dịu ông ấy. Kaiko ngồi bên cạnh bố mình, đôi mắt mơ hồ cúi gằm xuống. Trên bàn là ấn phẩm mới nhất của Tạp chí Gifted.

Cô gõ vào vách ngăn.

“Xin thứ lỗi…”

“Myaa?!” Kaiko bất ngờ thốt lên.

“…Cô là ai?” Bố của cô rõ ràng là rất tức giận, ông trừng mắt nhìn Miyako.

“Tôi là Shirakawa; người làm bán thời gian của phòng ban GF Bunko. Tôi đến đây để xin lỗi vì những rắc rối mà mình đã gây ra, tôi là người đã viết nhầm bút danh của em ấy lên phong bì.”

“Hừm. Được rồi. Vậy có lẽ tôi cần cảm ơn cô vì đã giúp chúng tôi phát hiện ra cái chuyện ngu ngốc mà con gái tôi đã dây vào.”

“Ngu ngốc ư…!”

Bố cô không chút quan tâm đến sự tức giận của Miyako. Thay vào đó, ông ấy quay sang phía Tokuyama.

“Mọi chuyện là vậy đấy, được chưa? Con bé sẽ không vẽ manga nữa. Và dù con bé có vẽ xong hay chưa thì tôi cũng sẽ không để mấy người phát hành thứ đó trong ấn phẩm tháng sau đâu.”

“Thưa ông, ông cần phải biết rằng chuyện đó sẽ khiến chúng tôi rơi vào một tình thế vô cùng khó khăn ạ…” Tokuyama trông gần như chết điếng khi phải đối diện với những lời tấn công.

“Rồi, rồi. Tôi biết chuyện này…không tốt với mấy người. Nhưng nếu muốn tôi đền bù chi phí hay gì đó thì chỉ cần nói tôi biết những gì mấy người muốn thôi.”

“Vấn…vấn đề không phải là ở đó, thưa ông…”

“Đủ rồi, nói thế là được rồi! Về nhà thôi, Kinue.” Người bố nắm lấy tay con gái mình, hướng về phía cửa ra vào.

“Không! Bố, thả con ra!”

“Làm ơn buông Kaiko ra!”

Sự phản kháng bất lực của Kaiko cuối cùng cũng khiến cơn giận của Miyako bùng phát. Bố cô bất mãn nhìn Miyako.

“Con bé tên là Kinue! Đừng có gọi con bé bằng cái tên đó!”

“Kaiko là người duy nhất có thể vẽ manga Toàn Thư,” Miyako phản pháo, giữ vững lập trường của mình. “Khi tác giả nguyên tác đọc manga của em ấy, cậu ta đã yêu nó đến nỗi phải bật khóc theo đúng nghĩa đen luôn đấy! Kaiko thật sự có tài năng trong lĩnh vực này! Nên làm ơn, hãy để em ấy tiếp tục công việc của mình!”

“Myaa…!”

Một nhụ cười khẽ lướt qua môi Kaiko. Nhưng lời cầu xin không có tác dụng gì với bố cô ấy. Ông rời cánh tay mình khỏi Kaiko, cầm lấy cuốn tạp chí Gifted trên bàn, giở ra một trang được lấp đầy bởi hình ảnh Ichika Akatsuki đang khỏa thân và đưa nó lên trước mặt Miyako.

“‘Tài năng’ á?! Không một ai nên sở hữu cái loại tài năng vẽ ra thứ manga kinh tởm thế này cả!”

“Nó không có kinh tởm! Manga này mang sức mạnh làm cho người đọc cảm thấy hạnh phúc hơn những gì ông có thể tưởng tượng ra đấy! Đây không phải là thứ mà ai cũng có thể làm được đâu. Tôi nghĩ chuyện này thật sự rất tuyệt vời!”

“Đừng có nói những điều vô nghĩa đó với tôi, cô gái à! Cô… Cô nghĩ tất cả thời gian và công sức tôi đã bỏ ra để nuôi dạy con gái mình chỉ để con bé trở thành một họa sĩ manga thôi sao…?!”

Nỗi niềm đau khổ hòa lẫn trong tiếng hét của người bố. Tình cảm ông giành cho Kaiko là điều không cần phải bàn cãi. Nhưng sự khinh thường tuyệt đối ông đã thể hiện trước những nỗ lực của Kaiko, trước nghề họa sĩ manga, tất cả những biên tập viên và tất cả những người mang tạp chí này đến với cuộc sống là thứ Miyako không thể bỏ qua.

“Thưa ông, ông không thể nói như vậy trừ khi ông biết được Kaiko đã đổ bao nhiêu mồ hôi xương máu để vẽ ra thứ này! Vâng, nó có hơi…được rồi, để mà công bằng, thì tôi sẽ thừa nhận rằng tôi cũng không thật sự quá yêu thích câu chuyện này, nên tôi có thể hoàn toàn hiểu được điều gì làm ông bất mãn… nhưng…”

“…” Bố Kaiko vẫn im lặng, lắng nghe những gì Miyako nói.

“…Nhưng em ấy là một thiếu nữ đang theo đuổi tương lai của bản thân, dựa trên những gì em ấy muốn làm, em ấy biết mình muốn làm gì! Tôi nghĩ việc tìm thấy một thứ mà bản thân thật sự muốn làm trong đời là một trong những trải nghiệm đẹp đẽ nhất mà không phải ai cũng có được. Và để thật sự theo đuổi nó, cố gắng đạt được nó, cần có một sự can đảm đáng kinh ngạc. Nên dù ông có là bố của em ấy đi chăng nữa, ông cũng không có quyền phủ nhận chuyện đó!”

Ông chờ thêm một lúc, để chắc chắn Miyako đã nói xong.

“…Vậy đó là những gì cô muốn nói? Đi thôi, Kinue.”

“…!”

Vai Miyako chùng xuống. Ngôn từ của cô đã không thể nào tiếp cận và chạm đến trái tim ông ấy.

“…Tôi không nói cô sai. Nhưng với bọn tôi, cô chỉ là người dưng nước lã. Và tôi không muốn nghe ý kiến của cô về cách tôi quản giáo gia đình mình.”

“Chờ đã! Kaiko là…”

“Đủ rồi, Myaa,” Kaiko nói, giọng bình thản. “Cảm ơn chị đã hết mình bảo vệ em.”

Nụ cười dịu dàng của Kaiko khiến Miyako muốn bật khóc. “Nhưng đây là lỗi của chị…!”

“Không, Myaa, chị không cần phải cảm thấy có lỗi về chuyện đó. Nhà xuất bản sẽ phát hành tạp chí đến công chúng, và sớm muộn gì mọi người cũng sẽ phát hiện ra mọi chuyện. Thật sự thì em muốn cảm ơn chị, Myaa.”

“Hể?”

“…Cảm ơn chị, em đã thông suốt rồi.” Cô ngẩng mặt lên nhìn cha mình, ánh mắt đầy kiên quyết. “Từ cái thời điểm em quyết định sẽ theo đuổi sự nghiệp manga, đây đã là chuyện không thể tránh khỏi. Đúng như bố nói, đây là chuyện của chính em, và em có trách nhiệm phải giải quyết nó.”

“…Con không nghe bố nói sao, Kinue?”

“Con có.” Kaiko gật đầu đáp lại. “Dù cho bố có phản đối đến đâu đi nữa, con vẫn sẽ tiếp tục cuộc sống của mình với tư cách một họa sĩ manga chuyên nghiệp. Và nếu chuyện đó làm cho tình cảm gia đình ta tan vỡ, thì cứ như vậy đi.”

Bố cô choáng váng một cách thấy rõ. “…Pfft. Một cô gái luôn được che chở như con thì làm sao có thể bước chân ra thế giới bên ngoài chứ?”

“Con không có được che chở! Con sẽ tự mình học nấu ăn và làm việc nhà!”

“Vấn đề không phải ở chuyện học vài thứ việc nhà vặt vãnh đó! Con sẽ làm gì để trang trải cuộc sống hả? Con biết rõ việc nuôi sống bản thân đối với một họa sĩ manga mới ra mắt là vô cùng khó khăn mà. Con không thể sống chỉ bằng số tiền ít ỏi mà những người ở đây trả cho con đâu. Đây lại là tạp chí nguyệt san, nên sẽ có một khoảng thời gian khá lâu trước khi họ có thể xuất bản hoàn chỉnh tập đầu tiên – và nếu Tập 1 đó không bán được, và bán không nhiều, họ sẽ sa thải con đấy.”

“Ông biết khá nhiều nhỉ,” Miyako vô thức thì thầm.

Và điều đó khiến má của người bố đỏ lên.

“Đó… Đó chỉ là kiến thức phổ thông thôi!”

Ông ấy chắc hẳn đã tự mình tìm hiểu một ít về giới chuyên nghiệp, Miyako nghĩ vậy. Thành kiến không phải thứ duy nhất khiến ông ấy lên tiếng chống đối.

“Con sẽ làm việc bán thời gian cho tới khi bản thân có thể tự sống bằng manga! Con sẽ làm được!” Kaiko đáp lại.

“Cả đời con từ trước đến nay còn từng phải làm việc dù chỉ một ngày đấy. Bố thật sự không nghĩ con sẽ xoay xở được đâu, Kinue. Đặc biệt là khi còn vừa làm vừa vẽ manga.”

“Co-Con sẽ làm được! Con có thể làm trợ lý cho những họa sĩ manga khác…”

“Con ư? Một cô gái nhút nhát như con ư? Con thật sự nghĩ mình có thể sao?”

“Chắc chắn ạ! Con sẽ làm mọi thứ vì manga!” cô hét lên.

Hai bố con nhìn nhau một hồi lâu. Sau đó:

“…Phew.”

Bố cô chính là người rời mắt đi trước. Ông ấy đã chịu thua.

“…Sao con lại muốn trở thành họa sĩ manga tới mức đó vậy?” Giọng ông ấy trở nên nhẹ nhàng và buồn bã hơn. “Con có thể trở thành một nhà thiết kế đồ lót tuyệt vời mà. Khi còn nhỏ, con đã nói con có ước mơ đó là sử dụng loại vải từ tơ tằm của gia đình ta để tạo ra những bộ đồ lót tuyệt vời nhất thế giới mà. Hay đó chỉ là lời nói đầu môi?”

“Không phải,” Kaiko khẳng khái trả lời. “Chỉ đơn giản là vì con đã tìm ra thứ mà con muốn làm hơn chuyện đó.”

“…Và đó là vẽ manga? Con có thể chỉ vẽ chúng như sở thích thôi mà?”

“Không phải.”

“Sao chứ?” người bố bối rối đáp lại.

“Ước mơ của con là dùng manga Nhật Bản, một thứ được biết đến và được yêu thích bởi cả thế giới, để thể hiện cho mọi người biết đồ lót tuyệt vời đến mức nào. Và nếu con muốn làm được điều đó, con phải đi đầu trong ngành công nghiệp này. Với tư cách một họa sĩ chuyên nghiệp!”

“Kaiko…”

Những lời nói đó đã lay động trái tim Miyako, ngay cả khi chúng khiến cô muốn né xa Kaiko một chút. Đó là một người con gái, khoảng tầm tuổi cô, mạnh dạn nói lên ước mơ của bản thân và tiến từng bước cụ thể để hướng tới ước mơ đó. Điều này khiến Miyako cảm thấy vô cùng có lỗi với bản thân.

Đẹp đẽ thật đấy. Nhìn lại mình xem…

“Kinue,” bố cô gọi tên cô, giọng đầy cảm xúc. Kaiko đáp lại bằng cách gỡ băng đô trên đầu mình xuống, cầm lấy cái nơ (hoặc thứ gì đó giống nơ), và mở nó ra, rồi chìa chiếc quần lót về phía ông ấy.

“K-Kaiko, em đang làm gì vậy?!” Miyako điên cuồng hỏi.

“Đ-đây là…”

Ông cầm lấy chiếc quần lót, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Kaiko mỉm cười với ông, nhớ lại những kỷ niệm cũ giữa hai người.

“Bố vẫn còn nhớ chứ? Chiếc quần lót này ấy…?”

“Tất… Tất nhiên là bố nhớ…”

Ông âu yếm nhìn nó, dùng tay để cảm nhận những sợi vải.

“Đây là chiếc quần lót cao cấp mà bố đã mua cho con vào sinh nhật mười tuổi…. Bố đã nghĩ mẫu thiết kế này trông rất quen, nhưng bố không ngờ lại chính là nó…”

“Mỗi trang manga con vẽ ra đều được thực hiện khi con đang trùm nó trên mặt mình. Cho dù khó khăn hay gian khổ đến đâu đi nữa, con đã luôn vượt qua mọi trở ngại mình gặp phải nhờ vào chiếc quần lót mà bố đã tặng. Thưa bố, con muốn tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình, cùng với chiếc quần lót chứa đầy tình yêu của bố.”

“Kinue…”

Mắt bố cô bắt đầu rưng rưng nước. Ông ấy đưa chiếc quần lót lên mặt, cảm nhận mùi hương của nó. “…Mmm…fffuuu…hah… Mùi của nó thật tuyệt vời. Nó được rót đầy bởi mùi hương của sự chăm chỉ tích góp qua nhiều năm tháng. Con đã làm việc rất chăm chỉ… Kinue…”

Chiếc quần lót được đặt lại trên bàn một cách đáng yêu.

“Bố nghĩ là mình đã hiểu được cảm xúc của con. Được rồi. Bố sẽ ủng hộ ước mơ của con.”

“Bố…!” Kaiko ôm chầm lấy ông.

“…Nhưng trước tiên, chúng ta cần về nhà và giải thích mọi chuyện với mẹ con. Con biết là bà ấy còn cứng đầu hơn ta mà.”

“Con biết.”

“Nhưng với đam mê đó, bố tin chắc rằng chúng ta có thể khiến bà ấy nhìn nhận mọi chuyện theo cách của chúng ta. Tiếp tục giữ vững phong độ nào, Kinue… hoặc bố nghĩ là mình nên nói, Kaiko Mikuniyama.”

“Vâng ạ!”

“Ah, con đã trưởng thành thành một người người phụ nữ tuyệt vời rồi… Kinue…”

“Vâng, con là con gái của bố mà.”

Họ mỉm cười với nhau, cùng rơi nước mắt.

“…Um, đó có phải là chuyện đáng để rơi lệ không…?”

Miyako tỏ ra ít bị thuyết phục hơn, nhưng cô buộc phải chấp nhận điều đó.

Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, nhỉ?

----------------

À thì chương này cũng cảm động đấy, nhưng mà nó vẫn lạ lắm... Cơ mà tên thật của Kaiko nghe hay ghê.