“Chà, thành thật mà nói thì tôi cũng không biết phải giải thích làm sao mà mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng dù thế nào đi nữa, quá trình đánh giá cho Cuộc thi Tác Giả Mới đã chính thức kết thúc. Kaizu, Fuwa, cảm ơn cả hai vì đã làm việc chăm chỉ. Và tất cả những biên tập viên, cảm ơn mọi người đã đọc qua toàn bộ bài dự thi và viết đánh giá cho từng tác phẩm. Làm việc tốt lắm các chàng trai. Cạn ly!”
“Cạn ly!!”
Sau khi Godo hoàn thành bài phát biểu bằng chất giọng trầm của mình, mọi người cùng nhau nâng ly, hân hoan vì công việc khó khăn họ vừa hoàn thành.
Chỉ một tiếng sau khi công cuộc đánh giá kết thúc, Haruto, Kaizu, Miyako và những biên tập viên khác của GF Bunko đã ngồi trong một nhà hàng tiệc nướng yakiniku sang trọng để ăn mừng. Bia, rượu, và shochu tràn ngập khắp bàn tiệc của các biên tập viên, họ chúc mừng nhau và háo hức gắp thịt được mang đến trong chiếc đĩa lớn và đặt vào trong chiếc vỉ nướng ở giữa bàn. Nhìn vào số lượng những miếng thịt bò đỏ mọng và những cái lưỡi bò dày cộm – rõ ràng là rất đắt tiền – Miyako cảm thấy cần thận trọng nên đã hỏi Toki đang ngồi gần đó một câu.
“Um… Cái này có ổn không vậy? Gọi nhiều món thịt đắt tiền vậy ư?”
“Ha ha ha, không sao đâu! Tất cả đều được tính vào tiền của công ty mà!”
Toki, với cốc bia cỡ vừa trên tay, đã sẵn sàng chiến đến không say không về.
Để chắc chắn, nhà xuất bản thường tính thêm các buổi ăn tối với những tác giả hoặc các đối tác khác vào chi phí của mình. Tuy nhiên, những thứ này đều có giới hạn – theo tiêu chuẩn của Nhà xuất bản Gift, cao nhất là 5000 yên một người. Và ngay cả khi không vượt qua giới hạn đó nhưng lại chi tiêu quá thường xuyên thì vẫn sẽ nhận được một cuộc gọi từ kế toán và nghe họ than phiền về việc phần chi phí đó có thật sự là vì công việc hay không.
“Nhưng mỗi đĩa thế này có giá hơn bốn nghìn yên mà…”
“Ahh, tôi sẽ trả những phần chúng ta không được bao,” Godo vừa nói vừa không ngừng xử lý ly rượu whiskey của mình. “Không gì phải lo hết!” Giờ ông trông giống hệt một ông trùm mafia; kết hợp với ly rượu whiskey trên tay, trông thật sự đáng sợ. Nếu thêm một điếu xì gà nữa thì sẽ vô cùng hoàn hảo, nhưng Godo lại không hề hút thuốc.
“Chính là vậy đấy, sếp,” một biên tập viên gần đó vừa nói vừa gọi nhân viên phục vụ để đặt thêm rượu và một đĩa yukhoe Hàn Quốc.
“Được rồi, nếu đã vậy… Um, cho tôi một phần mì Trung Quốc và salad.” Miyako vẫn không để bản thân gọi món gì quá mắc.
Chẳng mấy chốc, thịt được nấu từ đầu bàn bên này sang đầu bàn bên kia, tạo nên một mùi thơm hấp dẫn tỏa ra khắp căn phòng đặt riêng của họ.
“Em muốn ăn gì không, Miyako?” Haruto hỏi từ chỗ ngồi bên cạnh, tay cầm một cái kẹp.
“A, cảm ơn anh. Em ăn gì cũng được.”
“Okay!”
Cầm lấy đĩa của Miyako, Haruto cố gắng lựa ra những miếng thịt đã chín kỹ cho cô, ngay khi đó:
Twing!
Một cái kẹp khác đã chen vào từ bên cạnh.
“Hử…?!”
“Dừng tay lại, Fuwa,” Makina Kaizu nói, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc trong khi gắp lấy miếng thịt Haruto nhắm đến. “Đó là của tôi.”
“A, ừm, xin lỗi…”
“Không sao. Cậu biết là được.”
Haruto quan sát với sự ngạc nhiên, Kaizu đặt từng miếng thịt một lên đĩa của mình rồi ăn sạch chúng với tốc độ đáng kinh ngạc.
“…Anh ăn khỏe nhỉ, Kaizu.” Haruto vừa cười vừa chia phần thịt còn lại cho Miyako và mình.
“Offph…”
Kaizu xoay khuôn mặt không mấy khỏe khoắn của mình về phía Haruto, nuốt miếng thịt nướng còn nóng và uống một ngụm trà ô long. “…Đồ chùa luôn ngon mà, tôi yêu nó hơn bất cứ thứ gì. Càng đắt, càng tốt.”
“Ồ… Thế à?”
Sự thẳng thắn quá mức của anh ấy khiến Haruto ấn tượng.
“…Thứ đang chờ tôi ở nhà không có gì khác ngoài giá đỗ,” Kaizu tiếp tục trong lúc tay không ngừng gắp thịt để chuẩn bị cho hiệp hai. “Nên mỗi khi được ban biên tập bao, tôi luôn ăn nhiều nhất có thể. Nói thật thì tôi không thật sự thích vị mà những miếng thịt bò thượng hạng để lại trên lưỡi mình đâu. Tôi thấy mấy miếng thịt rẻ tiền bán ở siêu thị ngon hơn cái này nhiều. Nhưng kiểu gì thì tôi vẫn gọi những món mắc nhất. Đằng nào cũng là họ trả mà.”
Cách anh ấy nói như thể sẽ trông thật ngầu lòi và dũng cảm nếu làm vậy, và Kaizu cũng không quên gọi thêm một phần galbi thượng hạng (món đắt nhất) trong lúc giảng giải cho Haruto nghe.
“Tôi hiểu rồi…”
Anh chỉ nên ăn những gì mình muốn thôi chứ, Haruto thầm nghĩ trong lúc gọi thêm ít cơm.
“Lúc này mà lại gọi cơm á? Gọi cơm ở một nhà hàng yakiniku á…? Mấy tên tác giả có doanh số đứng đầu như cậu quả nhiên là lạ người thật đấy.”
“Hể?” Haruto hỏi, không hiểu sự mỉa mai trong câu nói.
“Oh, em hiểu rồi,” Miyako nói. “Nếu đang trong một bữa tiệc ăn-gì-cũng được thì chúng ta không nên gọi cơm vì như vậy sẽ nhanh no đúng không.”
“Ah, có vẻ như ai đó ở đây mới thật sự mà một người phụ nữ loài người này.” Kaizu điệu nghệ nhắc khéo Haruto. “Hy vọng ngày nào đó tôi có thể giàu đến mức gọi cơm tại một địa điểm ăn-gì-cũng-được, trong khi tay châm điếu thuốc bằng mấy tờ mười nghìn yên…’’
“G-gọi cơm thì có vấn đề gì chứ?!” Haruto hét lên. “Thế thì sao hả? Tôi cứ thích ăn cơm với yakiniku đấy!”
“…Oh, xin lỗi, xin lỗi. Tôi không có ý chọc cậu đâu. Cậu cứ ăn những gì mình muốn đi, Fuwa… Cứ việc thưởng thức món cơm của mình trong lúc quan sát cảnh tượng hài hước của chúng tôi, những thường dân thấp bé ngốn từng miếng thịt vào miệng vì biết rằng đây là cơ hội duy nhất bản thân có được chúng…”
“Nngh…”
Haruto nghiến răng khi thấy Kaizu gắp thêm một ít thịt thượng hạng, thoa đều trong nước sốt và nhanh chóng xử lý nó.
“Heh heh heh… Ugh, nó như tan chảy trong miệng vậy… Tôi có thể cảm nhận được nước ép đang lan tỏa khắp miệng mình… Cái này có lẽ sẽ ngon lắm khi ăn kèm cơm đây…”
“Vậy thì đi mà gọi cơm đi, chết tiệt!”
Haruto bực dọc, thậm chí không nhận ra ‘mức độ thân thiện’ mình đang dành cho vị tác giả tiền bối.
****
Bữa tiệc hôm nay đã bắt đầu khá trễ, nên chẳng mấy chốc đã đến lúc phải ra về. Cả hội chỉ vừa mới đủ thỏa mãn ngay trước khi rời đi.
“Có vẻ như những biên tập viên trẻ tuổi đang định đi tăng hai,” Godo nói với Haruto và Kaizu. “Hai cậu tính làm gì?”
“…Có phải địa điểm thứ hai cũng rất sang chảnh không?”
“Không hẳn, chắc cũng giống như chỗ izakaya thâu đêm chúng ta hay tới thôi.”
“Dahhh, có lẽ tôi phải về nhà thôi,” Kaizu rên rỉ. “Mấy cái nước thịt đang bắt đầu đánh trống múa lân trong bụng tôi rồi…”
“Và anh sẽ phải đối phó với chuyện đó nếu chúng ta đến một địa điểm sang trọng hơn?” Haruto bực tức hỏi.
“À, vâng.” Kaizu gật đầu với vẻ xanh xao.
Godo cười nhẹ với anh ấy. “…Tôi không muốn cậu phải bon chen trên tàu đâu. Để tôi gọi taxi. Cậu sống cũng khá gần đây mà…”
“Nếu có người đưa tôi về thì tôi muốn đó là Kirara hoặc Miyako được không?”
“Im đi, đồ ngốc.”
“Um,” Miyako xen vào, “chắc là em không đi tăng hai được đâu.”
Tuyên bố của cô rõ ràng là đã khiến vài chàng biên tập thất vọng, đủ để Miyako cảm thấy cần phải nói “Em không đi được!” một lần nữa với giọng mạnh hơn. Những bữa la cà thâu đêm thế này kiểu nào cũng sẽ có một người trong số họ thoát y, nên Miyako luôn cố gắng hết sức để tránh mỗi khi có thể.
Sau khi Haruto quyết định không tham gia, bữa tiệc ăn mừng chính thức kết thúc. Các biên tập viên bắt đầu đi về khu ăn chơi gần đó trong lúc Godo gọi một chiếc taxi.
“Đi đường cẩn thận,” Haruto nói với Kaizu trong lúc anh ấy leo lên xe. Kaizu đáp với lại bằng nụ cười nhạt nhưng có chút nhăn nhó vì đau bụng.
“Heh heh heh… Cậu sẽ chăm sóc tốt cho Miyako, đúng chứ?”
“H-Hả-?!”
Anh ấy nói đủ nhỏ để chỉ mỗi Haruto nghe thấy. Haruto lập tức đỏ mặt.
“…Oh, tôi nói đúng rồi à…? Ah, tuổi trẻ… Cứ bùng cháy đi…”
Haruto há hốc miệng đứng im nhìn theo Kaizu và Godo rời đi với những lời chia tay hoàn toàn nghiêm túc đó.
“Được rồi,” cậu nói, “chúng ta cũng đi thôi.”
“Vâng.”
Cậu và Miyako bắt đầu tiến bước về trạm tàu. Sau đó cậu mở miệng một lần nữa, cố gắng nói bằng giọng điệu bình thường nhất có thể.
“À này, thật ra… Có một quán bar bia Bỉ ở ngay gần đây.”
“Oh, thật ạ? Em chưa thật sự đến quán bar trước đây.”
“Chưa hả?”
“Em với những người bạn đại học thường uống ở những quán izakaya rẻ tiền, và khi uống với mọi người thì luôn là ở chỗ Itsuki.”
“Ừm, em nói đúng. Chà, thi thoảng uống ở ngoài cũng không tệ nhỉ.”
Cậu có thể thấy bản thân đang gặp khó khăn để cố gắng mở lời và tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Quán bar khác với izakaya, đúng không?”
“Um… Anh không biết chính xác là khác nhau thế nào, nhưng chắc chắn là có một quầy bar bên trong và họ sẽ pha chế cocktail cho khách trong đó.”
“Ừm. Vậy là một izakaya có quầy bar. Và phục vụ cocktail.”
“Đúng vậy. Nhưng mà… Anh nghĩ một nơi được gọi là quán bar nếu ở đó có một bartender chuyên nghiệp.”
Miyako khẽ bật cười trước lời nói của Haruto. “Ồ? Định nghĩa này nghe có hơi tùy tiện nhỉ.”
Khoan đã… Mọi chuyện có vẻ đang khá tốt còn gì! Haruto gói ghém tất cả sự tự tin mà cậu có.
“Vậy, ừm… Em muốn đến thử không? Quán bar ấy?”
“À, được ạ. Nghe tuyệt thật.”
Miyako gật đầu. Đó là một quyết định dễ dàng.
***
Và thế là Haruto đã thành công mời Miyako đi chơi riêng, nhưng cậu không có kế hoạch cụ thể nào để ngay lập tức để thúc đẩy chuyện giữa hai người. Sau cùng thì đây cũng là lần đầu tiên chỉ có hai người với nhau. Miyako thường đến chỗ Nayuta (tất nhiên là không có Haruto) sau khi ở căn hộ của Itsuki với Nayuta và Chihiro, và thậm chí nếu cả hai có về nhà cùng nhau, thì cũng sẽ tách ra ở cổng nhà ga vì họ đi hai chuyến tàu khác nhau để về nhà.
Haruto đã muốn ở một mình với cô từ trước rồi, vì cậu muốn mối quan hệ của cả hai không chỉ dừng lại ở mức là bạn chung của Itsuki, nhưng không dễ gì để cậu có thể làm được. Nhưng tối nay thì khác. Nayuta không có ở đây; họ có nhiều thứ để nói về Cuộc thi Tác Giả Mới; Kaizu cũng đã cho cậu cú đẩy cuối cùng và mang tính quyết định.
Bây giờ không mời em ấy thì còn khi nào chứ?!
Cảm xúc của cậu cuốn theo những dòng suy nghĩ, và không nghi ngờ gì nữa, rượu chính là chất xúc tác cần thiết, cuối cùng nó cũng đã trao cho Haruto đủ động lực để tiến lên. Đi uống cùng người con gái mình thích, chỉ có hai người – một bước nhỏ đối với người bình thường, nhưng là một bước nhảy vọt đối với Haruto.
Quán bia Bỉ được nhắc đến nằm ở tầng hầm của một tòa nhà đa năng; Haruto từng đến đó một lần trước đây với vài nhà văn khác. Cậu thích uống ở nhà, nên cậu chỉ đến các quán bar vài lần với đồng nghiệp, có nghĩa là cậu vẫn không quá thoải mái khi vào đó. Haruto cố gắng hết sức để che giấu sự căng thẳng khi mở cửa.
Không gian bên trong được thiết kế theo phong cách các quán rượu châu Âu thời trung cổ, được hoàn thiện bởi những bức tường, trần nhà và cả bàn ghế đều được làm từ gỗ. Ánh sáng cũng được thiết lập khá mờ, làm tăng thêm bầu không khí đầy phong cách. Hơn một nửa số ghế đã bị chiếm bởi nhiều vị khách khác nhau, có vài nhóm doanh nhân, các cặp vợ chồng ở độ tuổi ba mươi và những người đàn ông lớn tuổi cùng những cô gái trẻ ngồi uống rượu một mình. Việc kinh doanh của quán có vẻ khá thuận lợi, nhưng sự thư giãn và tinh tế của không gian nơi đây vẫn không bị ảnh hưởng. Bên cạnh lối vào là một tủ giữ nhiệt chứa đầy bia thủ công, phần lớn là từ Bỉ; khách hàng sẽ trả tiền cho những thứ này khi uống, và mang chúng đến chỗ ngồi của mình trong lúc thưởng thức.
Miyako nhìn ngó xung quanh với vẻ hiếu kỳ. “Huh. Vậy ra đây là quán bar.”
“Không quá giống với quán bar trong suy nghĩ của mọi người nhưng đúng vậy. Tất cả ở đây toàn là bia, và anh không nghĩ là có bartender thực thụ nào cả.”
“Anh nói phải. Mà anh biết không, mỗi lần tưởng tượng về quán rượu chúng ta ghé qua khi chơi RPG cùng nhau, em đã luôn nghĩ tới một nơi như thế này.”
“Oh, đúng đấy! Trò chơi của chúng ta lấy bối cảnh có chút gì đó của châu Âu thời cổ mà, nên em nói có vẻ hợp lý đấy. Chỉ là ở đó không có tủ lạnh thôi.”
Cả hai vừa trò chuyện vừa tìm chỗ ngồi cho mình.
“Mà này, khi nào chúng ta sẽ chơi tiếp đây.”
“Hmm, tháng sau chăng? Tên ngốc Itsuki đã giữ lại mạng sống cho một NPC, người theo kịch bản là phải bị giết, nên giờ anh phải chỉnh sửa lại khá nhiều thứ. Anh nghĩ Nayu cũng sẽ làm chuyện gì đó ảo ma cho xem, nên anh cần phải chuẩn bị thật kỹ trước mọi khả năng có thể xảy ra.”
“Nghe có vẻ khó khăn hơn bền ngoài nhỉ,” Miyako nói. Cái nhìn hối lỗi của cô khiến Haruto nhanh chóng chuyển chủ đề.
“À, thì, nếu mọi chuyện quá mức kiểm soát thì anh chỉ cần tung đòn tối thượng thôi – thần chú Cầu Hòa.”
“Cầu Hòa?”
“Ừm. Đó kỹ năng mạnh nhất của Gamemaster. Nếu người chơi cố gắng làm gì đó hoàn toàn vượt qua trí tưởng tượng của GM, và anh xác định rằng bản thân không thể xoay xở được, anh sẽ xin lỗi và xem như chuyện đó không xảy ra.”
“Ha ha! Nghe có vẻ quyền lực nhỉ.”
“Mà anh cũng không muốn dùng tới nó nhiều quá đâu. Anh sẽ nuôi dưỡng niềm tự hào của mình dưới tư cách một nhà văn chuyên nghiệp bằng cách đối đầu với nước đi vô lý của họ.”
“Em sẽ trông chờ chuyện đó.”
Câu nói khiến trái tim Haruto rung động. Đó chỉ là một câu nói thoảng qua, như đối với cậu, nó như một nguồn năng lượng bất ngờ. Tình yêu đúng là điên rồ, cậu nghĩ.
“Đây, để anh mang ít bia tới. Em có yêu cầu gì không?”
“Cứ chọn loại mà anh muốn.”
“Được thôi.”
Cậu đứng trước tủ lạnh, so sánh những nhãn hiệu độc lạ dán trên chai. Có nhiều loại cậu không biết và có vẻ đáng để thử, nhưng với người mới bắt đầu, cậu đã chọn loại quen thuộc hơn – Framboise Boon. Đây là một loại bia trái cây ủ bằng quả mâm xôi, màu đỏ tươi của bia được rót đầy vào ly, đi kèm với lớp bọt hồng nhạt ở phía trên tạo nên sự tương phản tuyệt đẹp. Hương thơm chua ngọt tươi mát của quả mâm xôi gợi nên những dự đoán về hương vị của bia, vị ngọt và vị chua được cân bằng ở mức hoàn hảo. Đây chính là thứ được gọi là Nữ Hoàng của Bia Trái cây.
Haruto nhanh chóng thanh toán chỗ bia đã rót với nữ nhân viên, cùng với đó là một ít trai hấp rượu trắng trên đường đi, trước khi quay lại chỗ ngồi.
“Em cảm ơn. Hết bao nhiêu vậy anh?”
“À, không, để anh trả.”
Miyako lắc đầu. “Không đâu, cứ để đó cho em. Em vừa mới được nhận lương.”
“Ồ? Được rồi…”
Haruto đành bảo Miyako trả một phần ba tổng hóa đơn. Cô lập tức nghe theo.
“Chà, hôm nay nhiều việc thật nhỉ,” cậu nói.
“Anh phải làm nhiều hơn em mà, Fuwa.”
Cả hai cụng ly với nhau, nhấp nhẹ một hớp, và thở ra một hơi thỏa mãn. Món yakiniku ở bữa tiệc đã rất tuyệt vời, nhưng bầu không khí ở đó không thích hợp cho việc thư giãn. Ngay bây giờ, hai người mới thật sự cảm nhận được điều đó.
“Ahhh… Ngon thật đấy,” Miyako nói. Điều này khiến Haruto thở phào nhẹ nhõm. Họ tiếp tục thưởng thức bia thêm một lúc nữa, cho đến khi một cái xô kim loại chứa đầy trai được đem đến bàn.
“Một xô?!” Miyako thốt lên, đôi mắt sáng dần.
“Anh đoán đây là cách họ thường dùng để phục vụ trai ở châu Âu. Tất cả có khoảng một kilogram, nhưng chỉ dành cho một khẩu phần thôi – dù sao một nửa số này cũng là phần vỏ mà, nên không khó để ăn hết đâu.”
Haruto vừa giải thích vừa cầm lấy một con. Muối, hành tây và các loại rau thơm kết hợp vởi rượu trắng tạo thêm cảm giác nồng nhẹ cho trai, phát huy hết tác dụng của món ngon. Tất nhiên là chúng kết hợp rất tuyệt cùng với bia. Bia bỉ có rất nhiều loại – chua, cay nhẹ, đắng – số lượng món ăn có thể kết hợp với chúng cũng nhiều như số lượng thương hiệu bia vậy, nhưng đặc biệt là trai hấp rượu trắng, nó kết hợp được với hầu hết mọi loại bia, nên nếu muốn thử qua nhiều loại bia trong một buổi tối, thì trai chính là lựa chọn số một. Haruto không biết đó có phải lý do chính xác hay không, nhưng cậu biết rằng Bỉ là quốc gia tiêu thụ trai nhiều nhất thế giới.
Miyako làm theo Haruto, bỏ đi lớp vỏ ngoài và ăn phần bên trong. Điều đó khiến cô nở một nụ cười. “Oh, tuyệt thật. Em nhớ là đã từng ăn trai hấp rượu đóng hộp nhưng cái này ngon hơn nhiều.”
“Ừm, loại đóng hộp cũng không tệ lắm. Có lẽ chúng ta nên mua một ít và nhờ Chihiro nấu chúng vào lần tới.”
“Chuẩn luôn! Em cá là thằng bé có thể tìm ra cách chế biến còn ngon hơn thế này cơ.”
Giá cả hợp lý, không chứa nhiều calo, trai không chỉ hợp với bia mà còn hợp với rượu vang, rượu sake và cả shochu, và chúng cũng có thể được gia vị một cách tự do để trở thành món chính hoàn hảo thay vì chỉ là một món ăn kèm với bia. Một món ăn đa năng. Chúng thực sự nên phổ biến hơn ở Nhật.
Khi cả hai đang xử lý đống đống trai, Miyako đột nhiên lên tiếng.
“Nhân tiện, Fuwa này…”
“Hử?”
“Kaizu là kiểu người thế nào vậy?”
“Hửmm…?!”
Không thể nào hiểu được động cơ thật sự đằng sau câu hỏi – và liệu có gì đó lãng mạn đằng sau nó không?! – Haruto bắt đầu do dự.
“Tại em không chắc lắm,” cô tiếp tục thể hiện sự bối rối. “Anh ấy là một người khó nắm bắt. Lúc bắt đầu anh ấy tỏ vẻ thực sự muốn buổi đánh giá kết thúc càng sớm càng tốt, nhưng anh với anh ấy đã cùng nhau tranh luận hết sức nghiêm túc.”
“Ha ha! Em có thể cho rằng tám mươi phần trăm những gì anh ấy nói là để che giấu đi cảm xúc thật sự của anh ấy thôi.”
Haruto cười trừ. Đúng vậy, không có ý nghĩ lãng mạn sau câu hỏi đó cả. Sau đó, sắc mặt cậu trở nên nghiêm túc hơn.
“…Kaizu có lẽ là nhà văn anh kính trọng nhất.”
Miyako nghiêng đầu. “Thật hả anh?”
“Đừng nói anh ấy biết, được chứ? Nếu anh ấy mà biết thì anh sẽ bị bắt đi bao sushi hay gì đó mất.” Haruto mỉm cười.
“Anh ấy viết thể loại gì vậy? Em chưa từng nghe nói về anh ấy.”
“Đa dạng lắm. Series đầu tiên của anh ấy là theo kiểu biên niên sử và chiến đấu. Nó kết thúc trong ba tập và bộ tiếp theo thuộc kiểu rom-com với chỉ bốn tập. Anh ấy từng viết cả fantasy, robot, slice-of-life… Anh cho rằng tựa sách nổi tiếng nhất của anh ấy là The Lord of Time and the Mechanical Strega và Futagun! Cả hai đều có chuyển thể manga. Ngay bây giờ anh ấy đang viết Me and My Girl’s Medieval Village Revitalization.”
Miyako chưa từng nghe về những tựa đề này trước đây. “Um… Vậy anh ấy viết lách khá tốt nhỉ?”
“Tốt ư? Ừm, chắc vậy. Anh ấy xem xét các xu hướng, và viết ra chất lượng vừa đủ tốt ở thể loại đó với một tốc độ cũng vừa đủ.”
“Chỉ vừa đủ thôi ạ?”
“Ừm. Vừa đủ. Mức độ hấp dẫn của chúng chỉ vừa đủ; doanh số cũng vừa đủ, nhưng xuyên suốt cách viết lại không có gì đủ độc đáo để trở mình, vượt qua những tác phẩm trước. Kiểu vậy đấy. Em sẽ không bao giờ thấy anh ấy nằm trong top xếp hạng của Cuốn Light Novel Này Thật Tuyệt Vời! và anh ấy cũng không đủ sức để có được một fandom riêng. Kiểu như, anh ấy sẽ mãi mãi là một nhà văn tầm trung.”
“Chà, Fuwa, vậy sao anh lại…um…?” Miyako cẩn thận chọn lựa từng câu chữ.
“Vậy sao anh lại dành sự tôn trọng của mình cho một nhà văn như vậy? Đúng không?”
“Vâng…” Miyako gật đầu, dù biết chuyện này thật thô lỗ.
Haruto uống một ngụm Boon. “…Đó cũng chính là lý do đấy. Bốn mươi năm, anh ấy đã chiến đấu ở tiền tuyến của ngành công nghiệp này với tư cách là một tác giả tầm trung suốt bốn mươi năm. Đó là chuyện không thể tin được đấy.”
“Vậy ư?”
“…Kiểu như, anh thậm chí còn không thể tưởng tượng đến việc viết lách suốt mười năm liền. Có rất nhiều thứ tồn tại trong ngành công nghiệp này sẵn sàng làm em tan vỡ bất cứ lúc nào. Chỉ vì tác phẩm đầu tay của em nổi tiếng không có nghĩa là cuốn thứ hai sẽ được như vậy. Xung quanh đều là những tài năng ở cấp độ thiên tài, và những nhà văn mới đầy tài năng xuất hiện như như dòng nước không ngừng.”
Miyako ngừng việc ăn lại, chăm chú nhìn Haruto bằng cả tâm hồn.
“…Kaizu đã thắng giải đặc biệt tại Cuộc thi Tác Giả Mới hằng năm của GF Bunko, đúng không? Một trong số những người thắng giải năm đó là một chàng trai tên Kasuka Sekigahara. Một nhà văn ở cấp độ thiên tài. Một nửa công lao giúp GF Bunko từ một cái tên nhỏ bé trở thành một thế lực như bây giờ chính là nhờ anh ấy. Nhưng thiên tài đó đã rời đi từ lâu rồi, và chỉ còn Kaizu ở lại. Chứng kiến cách làm việc chăm chỉ của anh ấy như một cách giúp anh có thêm động lực để tiếp tục chiến đấu… Anh không muốn chịu thua trước thiên tài. Anh chỉ là một chàng trai bình thường, và anh muốn cho mọi người thấy anh có thể làm được gì, em hiểu ý anh chứ?”
Thiên tài mà Haruto nhắc đến chắc chắn là Itsuki Hashima hoặc Nayuta Kani. Nhưng trong cuộc đời mình, Haruto đã có một người dẫn lối, một người luôn lê bước trên con đường của chính mình, luôn được bao quanh bởi những kẻ được gọi là thiên tài và nhân tài, không bao giờ nhận được quá nhiều sự chú ý hay lời khen. Nhìn từ phía sau, Haruto cảm thấy Kaizu ngầu hơn tất cả những nhân vật chính thiên tài trong light novel.
“Điều đó…thật sự rất tuyệt, em nghĩ vậy.”
Miyako mỉm cười, nụ cười mê hoặc Haruto.
“Em hiểu ý anh à? Ừm, thì, nếu từ đầu đã là một thiên tài mang sức mạnh áp đảo hoàn toàn thì anh thấy cũng không ngầu lắm.” Cậu cũng cười, xem đó như một trò đùa.
“…Không chỉ Kaizu đâu. Anh cũng vậy.”
“Anh cũng vậy ư?” Haruto thốt lên.
“…Anh – và Kaizu,” Miyako đáp, giọng nói có chút buồn. “Và cả Itsuki, Kaiko, tổng biên tập, chị Yamagata. Anh Toki. Người phụ trách biên kịch cho anime của Itsuki. Cả đạo diễn nữa. Kiểu như, việc một người nào đó phấn đầu vì niềm tin và ước mơ của bản thân, chuyện đó thật sự rất tuyệt… Giống như mọi người đang cùng nhau tỏa sáng rực rỡ, em gần như cảm thấy bản thân chỉ là phần thừa.”
Cùng nụ cười tự giễu, Miyako uống cạn ly của mình và thở ra một hơi thật dài.
“Em không có bất cứ niềm tin hay mơ ước nào cả; em không thể tìm được thứ bản thân muốn làm… Em nhận công việc này vì em nghĩ em sẽ có thể tìm thấy gì đó nếu em làm việc bên cạnh những người tuyệt vời. Nhưng cứ mỗi lần em biết được thêm một người tuyệt vời nào đó, em lại chỉ nhớ đến sự trống rỗng của chính mình… Ah, em đang nói cái gì thế gì?”
“Miyako,” Haruto nhanh chóng nói, “hồi tháng Tư này, khi chúng ta cùng xem tập một Vô Giới Hiệp Sĩ ở chỗ Itsuki…em đã khóc vì anh, nhớ chứ?”
“…? Sao giờ anh lại nhắc chuyện đó…?” Cô bối rối quay sang nhìn cậu.
Haruto say sưa nói tiếp. “Em thật sự đã cứu rỗi anh đấy. Hồi đó, anh nghĩ chính chuyện này đã giúp anh có thêm sức mạnh khi bản thân đang đứng trên bờ vực sụp đổ.”
Cậu không muốn người đã cứu mình sỉ nhục chính bản thân cô ấy trước mặt cậu. Cậu không muốn cô nói đến sự trống rỗng của chính mình. Cậu muốn nói cho cô biết rằng: Em rất tuyệt đấy.
“Anh nghĩ sẽ thật tồi tệ khi phải sống trong một thế giới mà mọi người ai cũng đều thờ ơ, lạnh nhạt. Lý do duy nhất khiến những người tuyệt vời mà em nói đến đó có thể tiếp tục cố gắng là nhờ vào những người thực sự tốt bụng, thực sự dịu dàng như em đấy, Miyako. Những người sẵn sàng khóc vì lợi ích của người khác.”
Có lẽ mình chỉ là một chàng trai nhỏ bé, nhưng những cuốn tiểu thuyết mình viết ra – cả manga, anime, art, photo, âm nhạc, thơ ca, nhạc kịch mình làm ra – sẽ chạm đến trái tim ai đó. Không có nhiều người sáng tạo nào có thể tiếp tục bước đi mà không còn hy vọng đó. Và hy vọng chính là những gì Miyako đã đem lại cho Haruto.
“Tốt bụng và dịu dàng…?”
Nhẹ nhàng, chậm rãi, nước mắt cô bắt đầu rơi.
“Hể?” Miyako cảm thấy bối rối. Cô nở một nụ cười xấu hổ. “Ha. Ha-ha… Vâng, em thấy rất ấn tượng với những lời đó đấy, Fuwa… Có lẽ đó là thứ mà em cần nghe… Em đang cảm thấy rất xúc động.”
Bằng cảm xúc của mình, Haruto cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng hết mức có thể. “Ồ, thế à? Em đã đổ anh rồi à? Ha ha.”
“Mmm, hình như là sắp rồi đó,” cô đùa lại với cậu.
“Ooh, sắp thôi à? Tệ thật đấy.”
Và rồi, không cần chuẩn bị gì thêm, cậu cất đi nụ cười của bản thân, tập hợp tất cả sự can đảm và cảm xúc của mình, nở một nụ cười như mọi khi với cô cùng những giọt nước mắt vui mừng, sau đó thổ lộ.
“Bởi vì…em biết không, anh đã yêu em từ lâu rồi.”
“A?”
Haruto cố hết sức để không phải run lên khi nhìn thấy sự bối rối của Miyako.
“…Từ lúc em rơi nước mắt vì anh, anh đã thật sự thích em. Nếu em đồng ý, anh muốn chúng ta trở thành một đôi.”
Miyako có thể chắc chắn rằng cậu đang nghiêm túc.
“Um, em, ah, oooh… Em nên làm gì đây, ha, ha-ha-ha…?”
Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt đảo qua đảo lại… sau đó cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Mắt cô chạm Haruto. Cô không muốn trì hoãn. Cô muốn sự chân thành và nghiêm túc của mình đến được với cậu một cách trọn vẹn. Sau đó cô nói:
“…Hãy cho em một chút thời gian suy nghĩ.”