Đã vào giữa tháng Tám, cao điểm của ngày lễ Obon ở Nhật Bản. Obon là một phong tục Phật giáo ở Nhật, thời điểm những thành viên gia đình quây quần bên nhau, đến thăm từ đường của tổ tiên và dọn dẹp phần mộ của người thân đã khuất.
Gia đình Hashima dùng ngày lễ này để thăm mộ vợ cũ của Keisuke Hashima – nói cách khác, chính là mẹ ruột của Itsuki – nhưng Itsuki không bao giờ đi cùng người nhà. Cậu muốn đến đây một mình hơn là đi cùng bố, mẹ kế và em trai.
Năm nay cậu lại viếng mộ một mình, đứng trước mộ của mẹ trong lúc mặt trời đã bắt đầu lặn ở đường chân trời đằng xa. Ba người kia đã đến đây vào hôm qua, nên mọi thứ quanh phần mộ đều đã gọn gàng và tươm tất. Nên cậu chỉ cần trực tiếp làm những phong tục thông thường – sử dụng cái gáo gần đó để rưới nước lên bia mộ, thắp nhang và chắp tay lại với nhau.
Trong tâm trí, Itsuki tiến hành báo cáo về những bước tiến gần đây của bản thân với mẹ. Chuyện tiểu thuyết của cậu được chuyển thể thành anime. Năm nay cậu đã gần gũi hơn với Chihiro như thế nào. Cậu và bố cậu vẫn còn lạnh nhạt với nhau như thế nào… Cả chuyện tình cảm cậu dành cho người con gái cậu yêu ngày càng to lớn như thế nào.
…Hồi đó cậu đã rất căm ghét bố mình, đi kết hôn với một người phụ nữ khác quá nhanh, sau khi mẹ cậu qua đời không bao lâu. Cậu chưa bao giờ quên chuyện đó. Nhưng giờ cậu đã nhận ra rằng tình yêu luôn vượt quá tầm kiểm soát của con người, và cậu cũng cảm thấy bản thân không còn tức giận quá mức về cách làm của bố mình nữa. Và việc cảm nhận được sự thay đổi của bản thân chỉ khiến Itsuki thấy chán nản hơn nữa.
Cả Itsuki lẫn những người khác trong gia đình đều không dành những lời chúc phúc cho lần tái hôn của Keisuke Hashima. Trước đây, gia đình cậu có truyền thống là đến thăm nhà ông nội của Itsuki ở tình Gifu vào dịp lễ Obon và kỳ nghỉ Tết; nhưng sau chuyện đó, họ đã không còn đi nữa. Ông nội của cậu và những người còn lại trong gia đình có thể không có ác ý gì với Itsuki, nhưng lại không có chút khoan dung nào dành cho Keisuke – và Itsuki thấy tức giận với chuyện này. Nên cậu cũng bắt đầu giữ khoảng cách. Cậu ghét bố mình, nhưng hơn thế nữa, cậu ghét những ánh mắt dò xét từ chính gia đình mình.
Khó chịu thật đấy, cậu cười tự giễu. Mình chỉ cần em gái là được rồi! Tình yêu dành cho em gái (tưởng tượng) đang cháy trong tim chính là động lực thúc đẩy mình tiến bước!
…Sẽ thật tuyệt vời nếu mọi chuyện dễ dàng như vậy, nhưng thế giới này vận hành theo cái cách luôn ghì con người ta xuống, cho đến khi không thể nhúc nhích.
“…Đây là chuyện không thể nào khác được,” cậu thì thầm với một tiếng thở dài trong lúc thả tay và đứng dậy. “Năm sau gặp lại mẹ nhé.”
Và hy vọng, Itsuki nghĩ trong lúc cất bước về nhà, năm sau con sẽ có một thứ gì đó tốt hơn để báo cáo với mẹ.