Khi Miyako rời khỏi Nhà xuất bản Gift thì trời cũng đã sập tối, cô phân vân không biết nên đi về nhà, đến chỗ Nayuta hay ghé qua căn hộ của Itsuki một lát.
“Chờ chút, Myaa!”
Cô dừng chân trước tiếng gọi từ một cô gái với vẻ ngoài thuần chân – Kaiko Mikuniyama, hai mươi tuổi và mang một dải ruy băng lớn như trẻ con (hoặc là thứ gì đó trông giống vậy) trên mái tóc đen mượt của mình. Cô sẽ sớm ra mắt giới chuyên nghiệp với tư cách là một họa sĩ manga, người đảm nhận việc chuyển thể Toàn Thư Về Em Gái Tôi của Itsuki Hashima.
“Ồ, Kaiko! Chào em.”
“Chào buổi tối, Myaa!”
Cả hai đã quen biết nhau vào hồi cuối tháng Sáu, chỉ khoảng hơn một thoáng về trước. Kaiko, người có một niềm đam mê mãnh liệt (hay có thể gọi là fetish) với đồ lót phụ nữ, đã nhận được một bài học nghiêm khắc từ Nayuta sau khi có ý định chuyển toàn bộ cảnh khỏa thân trong Toàn Thư thành đồ lót. Và ngày hôm đó Miyako chỉ vô tình có mặt cùng Nayuta, nhưng chuyện này lại dẫn đến chuyện khác, và cô đã trở thành người mẫu (khỏa thân) đầu tiên của Kaiko. Sự thật việc ngực của nữ chính Ichika Akatsuki chính là dùng nguyên đúc hình mẫu ngực của Miyako để đưa vào manga vẫn là một bí mật mà Itsuki chưa phát hiện ra. Tuy có chút kỳ quặc trong cách gặp gỡ, nhưng như vậy là đủ để hai cô gái trạc tuổi nhau trao đổi thông tin liên lạc và thỉnh thoảng lại đi chơi cùng nhau.
“Công việc tại nhà xuất bản của chị ổn chứ, Myaa?” Kaiko lên tiếng hỏi sau khi cả hai đã bước vào một quán ăn gần đó để dùng bữa tối.
“Mmm, thật sự thì cũng không tệ lắm. Không có thứ gì quá cao siêu nên thành ra chị cũng có khá nhiều thời gian rảnh.”
“Ohh. Ra vậy.”
“Ừm. Còn em thì sao, Kaiko?”
“Bọn em đang xem xét bản phác thảo sơ bộ chương bốn Toàn Thư.”
“Woa, đã tới chương bốn rồi à? Mọi chuyện có vẻ suôn sẻ nhỉ?”
“Vâng, khá may mắn ạ,” Kaiko bẽn lẽn đáp.
Phiên bản manga của Toàn Thư được dự tính là sẽ ra mắt vào số ra tháng Chín của Comic Gifted, mà cụ thể là ngày 20 tháng Tám. Việc hoàn thành ba chương ngay trước khi chương 1 ra mắt là một chuyện vô cùng thuận lợi.
“Chương bốn này vẫn ổn cả chứ?”
Mặt Kaiko hơi tối lại. “Chà, nói thật thì, em gặp phải một số vấn đề.”
“Oh… Họ từ chối bản phác sơ bộ của em hả?”
“Không phải,” cô vừa nói vừa lấy bản sao của bản thảo thô chương 4 ra từ trong túi và đưa cho Miyako. “Đây chính là bản phác thảo.”
“Ooh…”
Miyako nhìn qua tập giấy. Vẫn như mọi khi, dù chỉ mới là bản phác thảo nhưng nó đã vô cùng chi tiết, đến cả quần áo của nhân vật và biểu cảm của họ. Miyako cảm thấy bản thân không thể rời mắt khỏi chúng. Chương này, nằm ở khoảng độ giữa Tập 1 của series tiểu thuyết, mô tả cảnh dàn nhân vật chính đang có một chuyến đi đến hồ bơi.
“Mọi người đều đã duyệt bản phác thảo này của em rồi, nên khi về đến nhà em sẽ tiếp tục hoàn chỉnh nó…”
“Ừm.” Miyako nói, lướt mắt qua các trang.
“…Chị có bộ đồ bơi nào không, Myaa?”
Câu nói phá vỡ sự tập trung của Miyako. Cô nhìn sang Kaiko.
“S-sao em lại hỏi vậy? Um... Chị có đồ bơi cũ từ hồi cao trung, nhưng từ hồi lên đại học chị chưa đi biển hay đến hồ bơi nên chị không chắc là nó còn dùng được không…”
“Ah, em hiểu rồi…”
“Mà em hỏi chuyện đó để làm gì vậy?”
“Chà…” Kaiko cau mày. “Trước giờ em chưa từng vẽ đồ bơi…”
“Oh, chưa từng?”
“Đúng vậy. Nên em khá lo lắng… không biết liệu em có thể vẽ ổn thỏa chương bốn được không nữa.”
“Chị hiểu rồi… Ồ?”
Một câu hỏi bất ngờ xuất hiện trong đầu Miyako. Cô lật nhanh qua những trang giấy để tìm kiếm câu trả lời.
“Nhưng ở đây em vẽ chúng rất tốt mà.”
Khung hình Miyako đưa ra là cảnh Ichika Akatsuki, Yukiko Onizaki và một nhóm nhỏ những người đẹp đang chơi đùa té nước vào nhau ở hồ bơi. Nghệ thuật trong bức tranh thật lung linh, cùng với một lượng năng lượng tràn đầy. Nhưng Kaiko chỉ lẳng lặng gật đầu.
“Không đâu, những thứ đó không đúng chút nào.”
“Chà, dù em nghĩ là không, nhưng nó thật sự-”
“Thật ra chúng là đồ lót đấy.”
“Hả?” là phản ứng tốt nhất mà Miyako có thể trưng ra.
“Chị nhớ nguyên tác không? Ichika không mặc bikini. Cô ấy mặc đồ bơi một mảnh.”
“Ohh, em nói phải, hình như là vậy.”
Cô không nhớ, nhưng nghe có vẻ đúng. Và Ichika trong bản thảo này chắc chắn đang mặc bikini, và những người khác trong hồ bơi đều như vậy, ngay cả nữ nhân viên cứu hộ đang ngồi trên đài quan sát cũng không ngoại lệ. Đúng là có chút không được tự nhiên.
“Vậy là em đã tưởng tượng rằng mọi người đang mặc đồ lót, không phải bikini?”
“Đúng vậy.” Kaiko gật đầu. “Em không biết cách vẽ đồ bơi, nên sau một thời gian trăn trở, em đành phải dùng cách này như biện pháp tuyệt vọng cuối cùng. Em có thể làm thế này trong bản phác chì, nhưng một khi lên mực thì em sẽ phải chuyển toàn bộ sang đồ bơi…”
“Ahhh…” Miyako nhìn kỹ hơn vào những cô gái trong bản phác thảo. Bây giờ, khi Kaiko đã nói cho cô biết đó là đồ lót, chỉ cần chú ý thật kỹ vào từng nhân vật – vâng, đúng vậy, chúng trông giống hệt nội y. Nhưng trong một phân cảnh ở hồ bơi thế này thì người đọc sẽ cho rằng đó là đồ bơi nếu họ không biết được sự thật đằng sau, đúng không?
“…Chà, có vấn đề gì sao?” cô thản nhiên hỏi. “Cứ vẽ như cách em vẽ đồ lót là được mà.”
Kaiko mở to mắt. “Đừng có nói chuyện nực cười vậy chứ, Myaa! Mặc đồ lót đến bể bơi ư… Có khác nào bệnh hoạn đâu chứ!”
Miyako lập tức hướng sự chú ý đến cái quần lót với vẻ ngoài là ruy băng đang nằm trên đầu Kaiko. Và cô đã xoay xở đủ để không phải bật ra thành lời.
“Chị không chắc lắm… nhưng mà ấy, trong tác phẩm hoàn chỉnh thì chị không nghĩ người đọc có thể nhìn ra điểm khác biệt giữa đồ lót và bikini đâu…”
“Không đâu, có thể đấy, chắc chắn là có thể! Kết cấu vải của chúng hoàn toàn khác nhau. Độ trong suốt khi bị ướt, cách giọt nước lăn trên chúng… Sự khác nhau đó là hoàn toàn rõ ràng!”
“Vậy ư…?”
“Đúng vậy!”
“Hmm…”
Chắc chắn, một nghệ sĩ bình thường sẽ không ai nhận ra sự khác biệt cả, nhưng với năng khiếu bẩm sinh của mình, Kaiko có thể miêu tả hoàn hảo vẻ ngoài, cảm giác của chất vải, và những độc giả tinh mắt sẽ có thể nhận ra có điều gì đó không ổn.
“…Vậy em sẽ phải quan sát đồ lót thật sự để vẽ chúng nhỉ?”
“Chị cũng nghĩ vậy ư, Myaa?” Kaiko sốt sắng hỏi.
“Chị… ừ?”
Miyako gật đầu. Cô đã có một dự cảm chẳng lành về chuyện này khi thấy Kaiko nghiêng người và đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
“Nếu đã vậy, Myaa, chị có thể trở thành người mẫu áo tắm cho em được không…?”
***
Tuy có dự cảm chẳng lành nhưng Miyako vẫn dễ dàng đồng ý. Lần trước cô đã bị lột sạch quần áo và bị soi xét từng chi tiết trên cơ thể, nhưng lần này mọi chuyển sẽ ổn hơn thôi.
Ngày tiếp theo, Miyako đã có mặt tại phòng khách sạn của Nayuta, trên tay là đồ bơi. Họ quyết định đây chính là nơi phù hợp nhất để có thể diện đồ bơi mà không thấy xấu hổ. Miyako mang theo một bộ đồ bơi mà cô đã mua khi còn học cấp ba, và cô đã mặc thử nó vào đêm hôm qua để chắc rằng vẫn còn mặc được. Đây là loại đồ bơi một mảnh, khớp với thiết lập gốc của Toàn Thư.
“Oh, chị đến vừa đúng lúc đó, Myaa,” Nayuta cất tiếng khi cô mở cửa, hành xử phấn khích một cách kỳ lạ. Nayuta đang khỏa thân. Kaiko đã có mặt ở đây, cúi đầu lịch sự chào Miyako. Cô ấy cũng đang khỏa thân.
“Lần nữa cảm ơn chị, Myaa.”
“Um, không có gì đâu.”
“Được rồi, cởi đồ ra nào Myaa.” Như thường lệ, Nayuta nhanh chóng lột đồ Miyako cứ như đây là chuyện vô cùng hiển nhiên.
“Em… muốn chị mặc đồ bơi mà đúng không?” Miyako, lúc này đã khỏa thân, vừa hỏi vừa lấy ra bộ đồ tắm mà mình mang theo.
“Vâng… Hmm. Chúng ta nên bắt đầu với cái nào trước đây?”
Kaiko thọc tay vào trong chiếc túi lớn mua từ trung tâm mua sắm bên cạnh.
“…Bắt đầu với?”
Miyako đột nhiên cảm thấy rất bất an về câu nói của Kaiko. Trong phòng bây giờ có tới bốn chiếc túi như vậy, và dường như tất cả đều chứa đầy đồ bên trong.
“Em nghĩ là thử cái này trước đi, Myaa,” Kaiko vừa nói vừa lấy ra một bộ bikini, thứ có diện tích vải che ít đến mức đáng kinh ngạc.
“Um… Đừng nói với chị cả đống đó đều là đồ bơi nha?!”
“Vâng,” Nayuta trả lời một Miyako đang rơi vào hoảng loạn. “Sáng nay Miku và em đã cùng nhau đi mua sắm đấy.”
“Cũng may là cửa hàng này có khá nhiều lựa chọn cho mùa hè,” Kaiko hào hứng thêm vào, tay bắt đầu mở những chiếc túi nhựa. “Không thể tin được là họ lại có nhiều loại đồ tắm đến vậy. Trước nay em không có chút hứng thú nào với chúng, nhưng suýt nữa em cũng phải chìm đắm vào thế giới đó đấy.”
“Nhưng cũng đừng có mua nhiều vậy chứ!” Miyako hét lên. “Chị nghĩ em muốn tìm hiểu chất liệu vải kia mà! Em không thể chỉ dùng bộ đồ bơi mà chị mang theo thôi sao?!”
“Đó cũng là một phần quan trọng đấy. Em muốn thể hiện Ichika trong bộ đồ tắm tốt nhất có thể, nên em phải so sánh với mẫu ngoài đời thật.”
“Nhưng trong tiểu thuyết thì cô ấy mặc đồ bơi một mảnh mà! Thứ em đang cầm là bikini còn gì… hay là là em lại định chuyển nó thành bikini mà không cho chị biết hả! Với cả em không sợ bị mọi người cằn nhằn khi làm vậy à?!”
“Không cần lo đâu. Em đã hỏi ý kiến Hashima về chuyện thay đổi một chút ở cảnh mặc đồ bơi và anh ấy đã vui vẻ đồng ý.”
“Hồi em có ý định chuyển cảnh khỏa thân thành đồ lót thì cậu ấy đã phản đối dự dội lắm còn gì?!”
“Itsuki không quan tâm lắm về đồ bơi,” Nayuta phản bác. “Cả đồ lót cũng vậy.”
“Có vẻ như anh ấy còn không nhớ Ichika mặc gì trong tiểu thuyết của mình nữa kìa,” Kaiko nói thêm.
Miyako lắc đầu bất lực. “Cậu ấy chỉ muốn tất cả khỏa thân thôi chứ gì…”
“Cho nên!” Kaiko dúi vào tay Miyako bộ bikini siêu nhỏ. “Làm thôi nào, Myaa!”
“Kh-không! Chị không mặc cái thứ này đâu! Xấu hổ chết mất!”
Nhưng dù có kiên quyết từ chối đến đâu đi nữa, trước sự cầu xin đến từ Kaiko và Nayuta đang khỏa thân, chỉ sau hai phút cô đã phải lẩm bẩm một cách miễn cưỡng “Rồi, sao cũng được…” và đồng ý với yêu cầu của họ.
Và thế là họ bắt đầu với chiếc bikini siêu nhỏ. Sau đó là một bộ khác với phần dưới bị cắt cao đến lố bịch. Kế đến là một bộ ngắn đến vô lý, Miyako cảm giác như nó sẽ để lộ ra những thứ không nên mất. Rồi lại đến một bộ đồ bơi năng động. Sau đó là một bộ suit toàn thân. Một bộ đồ tắm cách điệu hình chữ V. Tiếp đó là đồ bơi một mảnh màu xanh thường thấy tại các cuộc thi của trường. Sau đó là một bộ với vết khoét lớn ở phía sau. Cứ tiếp tục, tiếp tục như vậy. Có vài bộ phù hợp – chẳng hạn bộ một mảnh dễ thương giống chiếc Miyako mang theo, hay là bộ bikini có diềm xếp nếp ở phần trên – nhưng tuyệt đại đa số còn lại thì không.
Miyako đã hỏi nơi hai người họ mua những thứ này, việc một trung tâm mua sắm cao cấp bán những bộ bikini táo bạo và những bộ đồng phục bơi màu trắng chói mắt thế này khá lạ lẫm với Miyako. Và đúng như những gì cô nghĩ, Kaiko và Nayuta đã ghé qua mấy cửa hàng chuyên bán trang phục cosplay và đồ cho người nhớn. Mấy cái túi từ trung tâm mua sắm chỉ là để che mắt Miyako và khiến cô lơ là cảnh giác.
Và cứ thế, Kaiko cùng Nayuta tiếp tục sử dụng Miyako như búp bê thử đồ, yêu cầu cô tạo hàng loạt tư thế khác nhau. Cả hai thậm chí còn lùa Miyako vào nhà tắm để xem thử vải sẽ thay đổi như thế nào khi bị ướt.
Đối với Miyako, chuyện này bào mòn tất cả sức lực của cô – nhưng mọi thứ đều được đền đáp xứng đáng. Chương 4 của Toàn Thư Về Em Gái Tôi đã được hoàn thiện với những tấm ảnh áo tắm chất lượng cao đến đáng kinh ngạc. Và khi Miyako đọc bản thảo cuối cùng vào nhiều ngày sau, cô đã phát hiện ra rằng cảnh mặc đồ bơi đó chỉ kéo dài vỏn vẹn ba trang, trước khi một trong số những nhân vật phản diện của series xuất hiện và tạo nên một cơn lốc ma thuật thổi bay toàn bộ quần áo… chà, lúc này mà cơn thịnh nộ không thể kìm chế của Miyako không bộc phát thì còn khi nào nữa.