Một buổi chiều quang đãng giữa tháng Bảy, thời điểm chuẩn bị kết thúc học kỳ đầu tiên tại năm hai cao trung của Chihiro Hashima. Chihiro đang đi ăn trưa cùng với khoảng sáu người bạn của mình, và sau đó họ bắt đầu mời cô đi chơi, đi biển vào kỳ nghỉ hè sắp tới.
“Biển ư? Mùa săn ngao đã qua rồi mà?”
Sự tĩnh lặng đột ngột bao trùm cả nhóm, trước khi có người phá lên cười.
“Ha ha ha! Cậu đang nói gì vậy chứ, Chi-hee?”
“Wow, Chi-hee! Có lẽ cậu là cô gái duy nhất trong trường này nghĩ tới chuyện đi bắt ngao khi nhắc đến việc đi chơi biển đấy!”
Chihro nhướng một bên mày. “Thế à…um, vậy là câu cá hả? Tớ chưa đi câu bao giờ cả…”
“Cậu ấy” vẫn đóng vai một người em trai trước mặt Itsuki và những người bạn của cậu, nhưng khi ở trường, cô ấy cũng chỉ như bao nữ sinh bình thường khác mà thôi. Tuy nhiên, điều đáng nói ở đây là ngôi trường này không có quy định về đồng phục, và Chihiro vẫn chưa từng mặc áo cánh hay chân váy đến lớp. Hôm nay cô cũng đang mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng rãi, đơn giản cùng với quần short.
“Kiểu như, cậu là người ít nữ tính nhất mà tớ biết đấy, Chi-hee…”
Chihiro có hơi cau có trước lời nhận xét này. “Ít nữ tính ư…? Tớ không nghĩ vậy đâu. Tớ nấu ăn rất tốt này… Tớ tự làm bữa trưa với cả mấy việc khác nữa mà.”
“Thì, đúng là chuyện đó khá ấn tượng. Tớ không bao giờ có thể làm được như cậu cả. Hơn nữa, những món rau mà cậu nấu cái nào cũng cực kỳ thơm ngon.”
Người bạn của cô xuôi theo câu chuyện mà đưa đũa gắp lấy một miếng củ sen hầm từ hộp bento của Chihiro. Bữa trưa của cô chỉ đơn giản là những món còn thừa từ tối hôm qua cùng với một chút thức ăn kèm. Thực đơn hôm nay bao gồm cá thu nướng, thịt gà ăn với rau luộc, trứng cuộn, dưa chuột muối và cà tím, và tất nhiên là có cả cơm – một bữa ăn trông khá màu sắc và đầy đủ.
Ở chỗ của Itsuki, Chihiro thường nấu những món gà, cơm chiên, paella và những món ưa thích của giới trẻ. Nhưng khi nấu ăn tại nhà, bố của Itsuki, nói cách khác là bố dượng của cô, thích ăn những món ăn mang hương vị truyền thống của người Nhật, nên bữa trưa tiếp theo của cô thường sẽ mang khuynh hướng như vậy.
“Được rồi, tớ biết cậu là một đầu bếp siêu đẳng,” bạn của cô nói, trong khi vẫn đang nhai củ sen. “Nhưng mấy chuyện này không phải thứ thật sự làm nên ‘sự nữ tính’ đâu, Chi-hee. Mấy này nó giống nữ công gia chánh hơn.”
“Nữ công gia chánh…?!”
Điều đó khiến Chihiro bị sốc. Cô chưa bao giờ cố gắng trở thành một nữ sinh nổi tiếng hay gì cả, nhưng cô không nghĩ mọi chuyện lại theo…kiểu đó. Bị gọi là một bà nội trợ ở độ tuổi trung học chẳng dễ chịu chút nào cả.
“Chà,” cô rụt rè phản bác, “vậy nữ tính có nghĩa là sao chứ?”
“Hừmm, về cơ bản thì tớ nghĩ đó chính là, liệu cậu có câu được anh chàng nào hay không.”
“Có hơi thẳng thừng quá không…”
Cả nhóm cùng nhau gật đầu.
“Nhưng mà nó đúng.” “Thô nhưng thật.” “Cậu ấy nói đúng đấy.”
“Và cậu cũng nên đi biển nữa, Chi-hee! Không phải để bắt ngao bắt sò mà là để câu một thứ khác…”
“Đúng vậy! Câu trai!”
“Hãy đi đến đó và để bọn họ chủ động tấn công chúng ta! Đó chính là cách một cô gái tận dụng kỳ nghỉ hè của mình!”
Chihiro đảo mắt quanh những người bạn của mình. “Tớ không chắc nữa…”
“Mà dù sao tớ cũng không thích mấy kiểu người như vậy…dù họ có ngầu lòi đến đâu đi nữa.”
“Ừm. Nếu muốn tiến đến với ai đó thì trước hết người đó phải không phải kiểu quen biết nửa vời cái đã.”
“Chúng ta sẽ không đi quá xa với mấy anh chàng tấn công chúng ta kiểu đó. Chúng ta sẽ đến đó để có thể khẳng định ‘Ooh, anh ta hoàn toàn chú ý đến mình! ♥’ Đó giống như cách cậu kiểm tra sự hấp dẫn của bản thân dưới tư cách một cô gái và kiếm thêm kinh nghiệm.”
“Chính xác. Xem rằng liệu cậu có nổi tiếng hay không. Chuyện đó có thể giúp cậu nâng cao cái tôi của bản thân đấy.”
Chihiro cười khúc khích trước cách lập luận kỳ lạ mà bạn bè cô đã dùng để xem xét các mối quan hệ giữa con người với nhau. “Hmmm… Tớ không biết bản thân có thu hút hay không nữa, thật đấy…”
“Aw, cậu hãy đi biển đi. Còn nếu không muốn thì cậu cứ bỏ qua đi vậy.”
“Rồi, rồi. Cậu chẳng bao giờ đi đâu chơi cả, Chi-hee. Hãy thử một lần thay đổi đi nào!”
Chihiro mỉm cười đáp lại họ. “Được rồi, vậy tớ sẽ đi.”
“Tuyệt! Mà người quen của tớ có mở một nhà trọ đó, chúng ta có thể đến đó.”
“Oh, vậy là chúng ta có thể thức thâu đêm rồi!”
“Woa,” Chihiro cảm thấy bất ngờ, cô xen vào. “Ý cậu là chúng ta sẽ ngủ lại qua đêm?”
“Tất nhiên!” Bạn cô gật đầu.
“Wow… Tớ không chắc…”
“Sao vậy, có gì không ổn hả? Bố mẹ cậu không đồng ý hay sao?”
“Không phải… nhưng tớ có việc nhà cần phải làm và tớ còn phải nấu ăn cho anh trai nữa…”
“À, anh trai cậu làm trong ngành xuất bản đúng không, Chi-hee?”
“A, ừm… Đúng vậy.”
Cô không nói rõ cho bạn bè biết rằng anh trai cô viết sách. Itsuki Hashima vừa là bút danh vừa là tên thật của cậu, nên họ có thể dễ dàng tìm thấy sách của Itsuki nếu tra cứu trên mạng. Không phải Chihiro cảm thấy xấu hổ vì những tác phẩm của anh trai mình; chỉ vì cô sợ mọi người sẽ nghĩ Itsuki lập dị, đi viết thể loại ảo tưởng về em gái trong khi bản thân lại thật sự có một đứa em gái. Dù sao thì “làm trong ngành xuất bản” cũng không phải nói dối.
“Theo tớ biết thì khi làm việc ở nhà xuất bản, cậu sẽ phải ngủ qua đêm ở văn phòng, hầu như lúc nào cũng như vậy.”
“…Ừm, tớ nghĩ cậu nói đúng.”
Theo như những gì vị biên tập viên Kenjiro Toki đã nói với cô, những chuyện đó thật sự xảy ra như cơm bữa.
“Chà, tệ thật,” bạn cô cau mày nói.
Chihiro thành thật gật đầu. “Chuyện là vậy đấy. Lịch trình làm việc của anh ấy không được ổn định cho lắm, và mỗi khi thật sự bận rộn, anh ấy hầu như còn không có thời gian để ngủ.”
“Trời, cái điều kiện làm việc kinh khủng gì vậy chứ…”
“Ừm…”
Tổng hợp những thứ Toki và Itsuki đã nói, Chihiro không thể đưa ra kết luận nào khác nữa.
“Này, anh trai cậu có bạn gái chưa?”
“Um, thì, chị ấy thường xuyên ghé qua căn hộ của anh trai tớ, ít nhất là như vậy…”
“Ồ, vậy sao cậu không nhờ chị ấy nấu ăn cho anh cậu?”
“Hmm… Tớ không nghĩ chị ấy giỏi hơn anh tớ về khoản kỹ năng sống đâu. Tớ cũng hay nấu cho cả phần chị ấy nữa.”
Nghĩ tới Nayuta khiến Chihiro ngại ngùng mỉm cười trong khi đó bạn cô dành cho cô một ánh mắt đồng cảm.
“Cậu chắc hẳn đã vất vả lắm, Chi-hee…”
“Cậu cứ như người hùng vậy…”
“Thật tội nghiệp…”
“Kh-không có tệ vậy đâu! Tớ cũng thích làm mấy công việc đó mà! Nhưng dù sao tớ nghĩ chuyện ở qua đêm sẽ ổn cả thôi.”
Mọi người đều mỉm cười trước lời khẳng định chơi vơi của Chihiro.
“Thật không? Tuyệt vời!”
“Đừng quên mang theo một bộ đồ bơi thật là dễ thương nha. Đừng có dùng đồ bơi của trường đấy.”
“À ừm, tất nhiên,” Chihiro đáp, ngày càng lo lắng hơn. Cô đã nghĩ tới chuyện dùng đồ bơi của trường rồi…
“Nhưng mà này, nếu anh trai cậu làm việc trong ngành xuất bản thì cậu có nghĩ anh ấy sẽ hẹn hò với Nayuta Kani không?”
“Hể?!”
Cái tên ngoài dự đoán khiến Chihiro đông cứng ngay tại chỗ. Không đời nào cô có thể nói ra chuyện Nayuta Kani chính là cô gái “thường xuyên ghé qua” chỗ anh trai cô.
“Uh, hmm, cái này tớ chịu. Để khi nào có dịp tớ sẽ hỏi.”
“Kani?” một người bạn khác của cô hỏi. “Đó là ai vậy?”
“Cậu không biết cô ấy à? Cực nổi tiếng luôn đó.”
“Đúng vậy, tớ đã đọc toàn bộ series Phong Cảnh của cô ấy đấy! Những cuốn tiểu thuyết đó mới tuyệt vời làm sao.”
“Ừm, thật sự tuyệt vời luôn.”
“Hmm… Tớ không nghĩ các cậu lại đọc thể loại giả tưởng đấy.”
“Chà, nó theo kiểu ‘light’ novel ấy, nên khá là dễ đọc, nhưng nội dung lại cực kỳ cuốn luôn. Cậu chắc chắn sẽ thích nó nếu đọc đấy!”
“Tớ có đọc qua hai cuốn VOCALOID novel. Phải kiểu đó không?”
“Um, ít nhất thì khá giống nhau ở phần minh họa. Nhưng nội dung lại hoàn toàn khác nhau. Tớ nghĩ cái này mang tính thực tế hơn, nhỉ?”
“Thế à. Ừm, hôm nào cho tớ mượn đi.”
“Okay~”
“Với cả Nayuta Kani vẫn còn đang học trung học đúng không?”
“Khi ra mắt cuốn tiểu thuyết đầu tiên thì đúng là như vậy, nhưng giờ thì tớ không nghĩ vậy đâu. Hơn nữa, với những nội dung trong cuốn tiểu thuyết đó. Tớ không nghĩ có một học sinh cao trung nào có thể viết được những thứ như vậy cả. Tớ cá chắc đó là một nữ tác giả trung niên, cô ấy viết ra một cuốn tiểu thuyết mới lạ và thử thể hiện dưới phong cách một ‘nhà văn trẻ’.”
“Ừm, nhưng làm sao một người hơn bốn mươi có thể viết như vậy chứ? Cô ấy viết như thể cô ấy thật sự hiểu được cảm xúc của giới trẻ. Như thể cô ấy là một thiên tài vậy. Không biết cô ấy có khai man danh tính của mình hay không, nhưng chắc hẳn cô ấy không lớn hơn chúng ta là bao đâu.”
“Mmm, chắc vậy. Nhưng cậu biết có vài lần cô ấy đề cập tới những tựa xưa lơ xưa lắc không? Như Spelunker ấy. Thời của chúng ta thì mấy game NES như vậy đã chìm sâu vào lòng đất cả rồi.”
…Những người bạn của Chihiro hiếm khi nói chuyện về tiểu thuyết như thế này. Quan sát cách họ bàn luận về Nayuta Kani khiến Chihiro lần nữa nhận ra Kani thật sự tuyệt vời đến mức nào. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán cô.
Trai này là trai chứ không phải là trai nha các bạn :)))