Miyako Shirakawa được mời tham dự nhóm làm việc bán thời gian tại thương hiệu GF Bunko của nhà xuất bản Gift vào một ngày Chủ Nhật đầu tháng Bảy, ngay sau khi được xem bản thảo hoàn chỉnh chương một của manga Toàn Thư Về Em Gái Tôi của Itsuki. Mọi chuyện bắt đầu từ một câu nói ngẫu hứng của Nayuta – “ước gì chị có thể làm biên tập viên của em” – và theo đó là câu trả lời nhanh chóng của Miyako “Rồi, rồi, nếu chị có cơ hội.” Đó là tất cả lý do đằng sau lời mời của Toki.
Việc qua lại với những nhà văn và biên tập viên như Itsuki, Nayuta, Haruto và Toki, cũng như làm người mẫu cho họa sĩ manga Kaiko Mikuniyama trong việc thực hiện chuyển thể Toàn Thư Về Em Gái Tôi đã thúc đẩy sự quan tâm của Miyako đối với ngành xuất bản.
Điều đó khiến cô dễ dàng chấp nhận lời mời của Toki; và cho đến khi về tới nhà, Miyako mới nhận ra năng lực của cô không có gì ngoài việc quen biết vài người trong ngành. Cô chẳng biết gì về bản thân ngành công nghiệp này cả.
Miyako cảm thấy lo lắng về cơ hội làm việc này, nhưng cô vẫn xem đây như một con đường để phát triển bản thân. Itsuki và Nayuta đang sống bằng nghề viết lách, dưới tư cách những tác giả chuyên nghiệp và thậm chí trở nên nổi tiếng, trong khi cô chỉ đi theo cuộc sống đã định trước của mình, ngày này qua ngày khác.
Trong Miyako, chuyện này luôn mang lại một loại mặc cảm nào đó – hoặc có lẽ là cảm giác ảm đạm vì cuộc sống của chính mình, một cuộc sống không có mục tiêu rõ ràng nào cả.
Tất nhiên, đây chỉ là công việc bán thời gian, nhưng Miyako cho rằng nếu cô có thể làm việc trong cùng một thế giới với Itsuki và những người khác, sau đó nắm bắt được những chuyện họ phải đối mặt thì có lẽ phần nào đó cuộc sống của cô có thể thay đổi.
Và tất nhiên chúng không chỉ đơn giản là tình cảm cô dành cho Itsuki. Miyako đã hứng thú với ngành xuất bản này một thời gian rồi, và việc tiếp xúc với dự án chuyển thể manga đã khiến cô mở rộng tầm mắt, khiến cô biết được những niềm vui mà nó mang lại. Cô đang rất mong đợi những chuyện tiếp theo.
Và do đó, Miyako dần chìm vào giấc ngủ với một trái tim rộn ràng, hòa lẫn giữa mong chờ và lo lắng.
***
Nhiều ngày trôi qua, Miyako đã đến Nhà xuất bản Gift để tiến hành buổi phỏng vấn của mình. Đây là nhà xuất bản chủ quản của thương hiệu GF Bunko, nơi mà những người bạn của cô đang làm việc; họ cũng xuất bản sách văn học cổ điển, truyện tranh và tạp chí với đa dạng chủ đề.
Trụ sở cách căn hộ của Itsuki không quá năm phút đi bộ. Miyako đã đi qua nơi này không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô dừng chân lại.
Tại lối vào có đặt một bảng hướng dẫn, cho biết tầng nào ứng với bộ phận nào. GF Bunko nằm ở tầng năm của tòa nhà mười tầng đó.
“Um…”
Miyako căng thẳng bắt chuyện với người thư ký ở quầy lễ tân rằng cô đến đây để phỏng vấn vào GF Bunko. Và cô được hướng dẫn lên tầng 4 để ghi danh, do đó cô nhanh chóng bước đến trước cửa thang máy.
Có năm người đàn ông nữa cũng đang đứng đợi thang máy cùng Miyako, tất cả đều mang dây đeo có ghi ID của công ty, nhưng không ai trong số họ mặc thứ được gọi là trang phục công sở. Họ chắc hẳn cũng là biên tập viên. Trước giờ cô chỉ mới gặp Toki và anh ấy lúc nào cũng vận áo vest hoặc áo sơ mi cùng cà vạt, nên cô ngỡ rằng các biên tập viên đa phần đều sẽ mang vẻ “dân công sở” như vậy. Mà chắc là có mỗi Toki khác người thôi.
Toki đang đợi Miyako ở tầng bốn.
“Cảm ơn em vì đã đến, Shirakawa.”
“A, không ạ, cảm ơn anh vì đã mời em!” Cô căng thẳng cúi đầu.
“Lối này,” Toki sử dụng thẻ ID của mình để mở khóa cánh cửa dẫn đến hành lang phía trước. “Tổng biên tập của bọn anh sẽ phỏng vấn em. Anh ấy trông có vẻ khó tính nhưng thật ra cũng bình thường thôi, đừng lo nhé!”
“V-vâng…”
Toki có vẻ như đang trêu đùa một chút, nhưng câu trả lời cứng nhắc đó là thứ tốt nhất Miyako có thể nặn ra.
“Rồi,” Toki nói, vẫn đang cố gắng xoa dịu nỗi lo của cô, “nói là phỏng vấn nhưng nó chỉ là hình thức thôi. Em sẽ ổn cả thôi…chắc vậy.”
Như những gì Toki đã nói, lời giới thiệu của anh đã đủ để giúp Miyako được nhận vào làm – sau cùng thì quan hệ cũng là một thứ vô cùng mạnh mẽ mà. Họ đã đồng ý về các điều khoản liên quan đến công việc và những vấn đề khác thông qua e-mail, nên tất cả những hình thức còn lại chỉ đơn giản là một cuộc phỏng vấn.
Miyako biết rõ điều đó. Nhưng nói chuyện trực tiếp với tổng biên tập, người đứng đằng sau hàng trăm cuốn sách được xuất bản vẫn khiến cô căng thẳng.
“Tới rồi,” Toki nói khi dừng chân trước một cánh cửa có ghi “PHÒNG HỌP 4” và gõ cửa. “Vào đi.”
“…Xin phép làm phiền.”
Căn phòng rộng khoảng 15 mét vuông, với hai chiếc bàn dài ở giữa phòng. Trên tường là những poster quảng cáo các tựa sách được phát hành bởi Nhà xuất bản Gift được đặt cách đều nhau, đó đều là những tác phẩm được phát hành định kỳ theo tháng và cùng với đó là một bức ảnh về phiên bản anime của Hiệp Sĩ Thế Giới Mới.
Trong căn phòng này chỉ có duy nhất một người đàn ông đang ngồi giữa chiếc bàn dài, thân hình tráng kiện, mặc một bộ vest chỉn chu có đường viền làm bằng thứ gì đó trông như lụa vàng. Trên khuôn mặt đó là một bộ râu rậm, những nếp nhăn giữa hai hàng chăn mày và một ánh mắt sắc bén như thú săn mồi trên vùng xa-van.
Cụm từ đầu tiên nảy lên trong đầu Miyako là trùm Mafia. Toki đã nhắc nhở cô là ông ấy trông “khó tính” nhưng mà mọi chuyện có phải vậy đâu. Ông ấy trông đáng sợ vãi chưởng.
Miyako đứng im tại chỗ, chìm dần trong sự lúng túng, cho đến khi người đàn ông lên tiếng bằng một giọng trầm và khàn.
“…Ngồi đi.”
“V-vâng!” cô lắp bắp nói và tuân theo sắp đặt của người đàn ông, còn Toki thì tiến đến ngồi cạnh ông ấy.
“Tên tôi là Satoshi Godo, tổng biên tập của GF Bunko.”
“Vâng, hâ-hân hạnh được gặp!”
“Ừm,” ông ấy đáp, hướng mắt về phía Miyako. “Giờ chúng ta vào việc được rồi chứ?”
“Đ-được ạ!” Cô gật đầu. Mọi chuyện diễn ra bắt đầu giống như một buổi truy vấn hơn là phỏng vấn.
“Theo tôi biết thì em là bạn học của Itsuki Hashima khi cậu ấy còn học đại học đúng không.”
“A, vâng, đúng ạ. Um, Itsu - ừm, tuy là bạn Hashima đã thôi học chỉ sau một năm, nhưng đúng là vậy…”
“Và em cũng khá thân thiết với Kani và Fuwa?”
“Vâng. Chúng tôi có chơi chung với nhau khá nhiều.”
“Chơi?”
“Um…kiểu như, board game, mấy trò RPG với cả mấy thứ khác.”
“Ừ. Nhiều biên tập viên ở đây cũng thích mấy kiểu game đó mà. Có lẽ em sẽ có chủ đề để nói chuyện với họ nhỉ.”
Giọng Godo vẫn trầm và ồ ồ như lúc ban đầu, nhưng cách ông ấy nói chuyện tự nhiên như vậy khiến Miyako có thể cảm thấy lo lắng được giải tỏa.
“Nhân tiện, Shirakawa này, tôi được biết em đã giúp đỡ rất nhiều cho manga chuyển thể của Toàn Thư Về Em Gái Tôi nhỉ?”
Sự lo lắng đã trở lại. Mặt Miyako căng ra.
“Ah, ừm, không có gì lớn lao đâu, ha-ha-ha…”
“Không cần phải khiêm tốn đâu,” Godo nói, át đi tiếng cười lo lắng của cô. “Biên tập viên của Mikuniyama ở tạp chí Gifted bảo rằng Mikuniyama có gửi một lời cảm ơn chân thành đến em đấy.”
“Oh, vâng, vâng, ha-ha…”
“Mà chính xác thì em đã giúp gì cho con bé vậy?”
Chà, cô ấy đã bị lột sạch quần áo, sau đó liên tục bị sờ mó từng chút một trên cơ thể, và ngực cô trở thành mẫu vật giúp cho vị họa sĩ manga kia có thể tái hiện một cách chân thực và chính xác chúng vào những trang truyện của mình.
…Mà sao nói ra được chứ.
“Thì, um… em cũng chẳng biết gì nhiều về manga cả. Em chỉ cho em ấy vài lời khuyên mà em nghĩ là cần thiết thôi.”
“Thế à. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã rất suôn sẻ. Nhân thiện thì em thích tựa truyện nào nhất trong số những tác phẩm của thương hiệu chúng tôi?”
“Um… Chà, em khá thích những tác phẩm của Itsu – của Hashima, bộ Toàn Thư và Trận Chiến Em Gái.”
“Mm-hmm. Còn gì nữa không?”
“Em cũng có đọc qua Em Gái của Ono và Oregaimo.”
Thêm hai cuốn sách nữa của Itsuki Hashima.
“Em có thích tác giả nào khác ngoài Hashima không?”
“Ah…”
Miyako nghĩ ngợi một lúc. Từ đầu cô đã đọc hết tất cả sách được xuất bản của Itsuki, nhưng không có một tựa sách nào khác của GF Bunko mà cô đặc biệt quan tâm cả.
“…Em xin lỗi, em chưa đọc nhiều sách của GF Bunko cho lắm.”
Điều đó khiến một bên chân mày của Godo giật giật. Ít nhất là trong tâm trí Miyako, có vẻ như ông ấy đang có chút cau có với cô.
Có lẽ mình không nên nói vậy…
“…Còn sách của Kani và Fuwa thì sao?”
“…Em xin lỗi, em vẫn chưa đọc chúng.”
“Aha. Vậy ngoài GF Bunko thì em có thích tiểu thuyết nào khác?”
“Em thích Index, Rettousei và Toradora! và–”
Buổi phỏng vấn tiếp tục với những câu hỏi về các tựa novel yêu thích của Miyako, cả manga và anime, nhưng vì Miyako chỉ bắt đầu hứng thú với chúng sau khi quen biết Itsuki nên kiến thức của cô là có giới hạn, chủ yếu đều là những tựa mới nổi hoặc rất nổi tiếng mà ai cũng biết, cùng với mấy bộ cô xem từ hồi còn nhỏ. Trông không có vẻ như cô là một fan thật sự của những tựa đề mà cô đã đề cập, nên mỗi khi được hỏi thứ gì đã khiến cô thích chúng, Miyako lại gặp khó khăn để chắp nối những câu trả lời với nhau.”
Trời ạ… Một người như mình lại muốn tham gia vào một nhóm biên tập ư? Mình hoàn toàn ảo tưởng quá rồi…
“…Được rồi. Tháng sau em bắt đầu làm việc được chứ?”
Câu hỏi bất thình lình khiến Miyako câm lặng.
“Hể? Ý anh là… Em được nhận á?”
“Tất nhiên,” Godo đáp lại bằng một cái gật đầu chắc nịch.
“Anh đã bảo rồi mà,” Toki khẽ cười thêm vào, “đây chỉ là hình thức thôi. Vị sếp này chỉ muốn có cơ hội được nói chuyện với những người trẻ tuổi thôi.”
“Vâng… Nhưng mà nghiêm túc thì em hầu như không biết gì về ngành này cả…”
“Không sao cả. Bọn tôi không cần một người làm việc bán thời gian có quá nhiều kiến thức. Thứ bọn tôi muốn là sự chân thành. Và khi nói chuyện với em, tôi có thể nhận thấy sự chân thành đó.”
“Cảm ơn anh…!” Miyako rưng rưng, vui mừng thấy rõ.
“Tốt lắm. Hẹn gặp lại vào tháng sau.”
Cô mỉm cười gật đầu. “Chắc chắn ạ! Em rất mong chờ ạ!”
***
“Làm tốt lắm, KenKen,” Godo lầm bầm trong khi vẫn yên vị. “Cậu tìm được một cô gái chất lượng lắm đấy.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy,” Toki đáp. “Em ấy thật sự rất nghiêm túc.”
“…Cậu nghĩ thứ quan trọng nhất mà một người làm việc bán thời gian cần là gì, KenKen?”
“Sự chân thành?”
“Đồ ngốc,” ông ấy thở ra, nhăn mặt với Toki.
“…Sếp vừa nói vậy mà, không phải sao?”
“Không, cái đồ ngốc này,” đáp lại là một câu trả lời bình tĩnh. “Đó chỉ là nói vậy thôi.”
“Vậy cái gì mới là quan trọng…nhất?”
“Vẻ ngoài.”
“Vẻ ngoài?!”
Godo giải thích cho Toki với một cái gật đầu. “Chúng ta sẽ không để một người làm việc bán thời gian đảm nhận thứ gì đó quá chuyên sâu – hoặc yêu cầu sự thành thục. Chúng ta cần người nào đó có vẻ ngoài ưa nhìn, và thứ đó sẽ giúp nâng cao tinh thần giữa tác giả và biên tập viên. Và những điều kiện đó của cô ấy thật sự rất phù hợp. Có lẽ đây là nhân viên bán thời gian tốt nhất mà tôi từng tuyển dụng đấy.”
Toki liếc nhìn sang. “…Đó sẽ là hành vi quấy rối nếu anh nói cho bất cứ nhân viên nữ nào nghe đấy, sếp.”
“Tôi biết,” Godo đáp lại.
Nhưng cả Godo lẫn Toki đều chưa nhận ra rằng, Miyako Shirakawa, người phụ nữ được nhận vào làm nhờ quan hệ và ngoại hình của mình, sẽ mang lại những đóng góp lớn lao đến nhường nào cho công ty của họ.