Imouto sae Ireba Ii.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 05 - Chương 01: Tên Tiểu Thuyết Gia Cuồng Em Gái IV

Người phụ nữ bước đi dọc con đường vắng lặng như thể đã bỏ hoang từ lâu. Cô trông còn khá trẻ - ở độ tuổi hai mươi – nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp đó là sự mệt mỏi đang hiện hữu rõ ràng.

Đã hai năm trôi qua kể từ khi cô bắt đầu làm việc tại một công ty thương mại hàng đầu quốc gia. Ngày qua ngày, đi sớm về khuya, chịu những lời quở trách từ người sếp bất công vì những chuyện cô không thể kiểm soát, đồng nghiệp của cô tất cả đều quay lưng lại với nhau, quyết tâm ganh đua với những người khác. Bầu không khí trong văn phòng ảm đạm đến mức ngột ngạt.

Cô đã muốn từ bỏ thứ công việc hằng ngày chán ngán này từ lâu lắm rồi – nhưng cô lại không có đủ quyết tâm. Và những gì cô có thể làm chỉ là một tiếng thở dài uể oải.

Sau đó cô phát hiện ra có gì đó không đúng. Xung quanh yên ắng một cách kỳ lạ. Chẳng có lấy một bóng người; không một chiếc xe đi qua. Vẫn vào thời điểm tối muộn như mọi khi, cô vẫn đang đi trên con đường hướng về ga tàu ở trung tâm thành phố.

Nhưng một con đường vắng lặng như thể đã bỏ hoang từ lâu ư…?

Cô không hề nhớ là có bất cứ thứ gì như vậy trên đường đi làm của mình cả.

“Đây…? Mình đang ở đâu thế này…?” cô căng thẳng, tự hỏi chính mình.

“Heh heh heh…”

Theo bản năng, cô quay người về hướng phát ra thứ âm thanh nguy hiểm. Và ở đó, cô thấy một thiếu nữ trẻ tuổi – vào khoảng mười bốn, mười lăm tuổi và có thể là trẻ hơn thế nữa.

Khuôn mặt với những đường nét tinh tế tuyệt mỹ, tựa như một con búp bê được chạm khắc tinh xảo; mái tóc dài màu vàng kim mượt mà như dòng suối, và điểm nhấn trong màn đêm tối là cặp mắt ánh lên màu đỏ tươi. Làn da không chút tì vết, một làn da trắng ngần rực rỡ dưới ánh trăng mờ ảo.

Cô nín thở, trơ mắt đứng chôn chân ngay tại chỗ, quang cảnh phía trước cô lúc này dường như không phải là thế giới mà cô thuộc về nữa. Và thiếu nữ kia chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười ma mãnh khác.

“Hee hee hee… Ta muốn cô trở thành…em gái ta.”

Trước khi cô có thể kịp kinh ngạc vì những chuyện trước mắt, thiếu nữ đó đã lao đến với tốc độ như một con sói hoang săn mồi. Những chiếc răng nanh sắc nhọn lập tức cắm sâu vào tĩnh mạch trên cổ cô.

“Ahh…”

Dòng máu ấm áp rỉ ra từ vết cắn mang theo những cảm giác đê mê như chiếm trọn khả năng suy nghĩ của cô.

“Ahhhh… Ah, ah, ahhh…”

Cơ thể cô run lên theo từng hồi; khuôn mặt khẽ nhăn lại vì cảm giác sung sướng và đôi môi thì không ngừng bật ra những tiếng rên dâm dục.

Thiếu nữ say sưa tận hưởng dòng máu chảy ra từ cổ cô, nhấm nháp từng giọt. Cảm xúc trên gương mặt mang nét ngây thơ đó mới quyến rũ và mê hoặc làm sao. Trong lúc say mê hương vị của máu, cánh tay kia từ từ di chuyển. Và trong chớp mắt, chỉ một cú vuốt nhẹ nhàng từ đôi bàn tay nhỏ bé đó đã đủ để xé toạch bộ quần áo công sở trên người cô, chỉ để lại những mảnh vải dần chìm xuống mặt đất. Ngay lúc đôi môi xinh đẹp kia rời khỏi cổ người phụ nữ, cả hai đều đã ở trạng thái khỏa thân hoàn toàn.

Thiếu nữ nhìn cô với ánh mắt tham lam, mong đợi những chuyện khác nữa. Và từ lúc nào không hay, đôi mắt của cô cũng đã nhuốm màu đỏ tươi như của người thiếu nữ.

“Xin chúc mừng,” cô gái khẽ nói, lấy mu bàn tay lau đi vệt máu trên môi. “Cô bây giờ đã là…em gái của ta.”

Và đó là sự ra đời của thành viên mới nhất trong liên đoàn hắc ám – em út của Immortal’s Sinister Sisterhood…

***

“Hmmmmmmmmmmmmm…”

Gấp lại bản thảo dài bốn mươi trang trên tay, Kenjiro Toki phát ra một tiếng thở dài đầy trăn trở. Itsuki Hashima, vị tiểu thuyết gia mà anh đang quản lý, đang ngồi ngăn ngắn ở phía bên kia bàn và đánh giá những phản ứng trên mặt Toki.

Đây là bản mẫu của The Sinister Sisterhood, bộ tiểu thuyết mới nhất mà Itsuki đang đề xuất với Toki. Bên trong đó là nội dung tóm tắt chi tiết về thiết lập của câu chuyện, bối cảnh của nó và tính cách của dàn nhân vật chính; và tuy không dài nhưng nó thật sự là một bản mẫu hoàn chỉnh, một arc đầy đủ từ đầu tới cuối.

Mặc dù đây là một trong những trở ngại trên con đường chính thức phát hành một series mới, nhưng cũng không hẳn là một việc quá khó khăn. Mà đúng hơn, đây là một công việc chuyên nghiệp thực sự.

Thực tế mà nói, trong số những bản thảo Itsuki đã đề xuất với Toki dạo gần đây, thì đây chính là bản thảo hiền lành nhất. Không giống như Sống Cùng Em Gái, đề xuất mới nhất này của Itsuki so với thứ tiểu thuyết hoàn toàn xa vời với thực tế kia là rất khác biệt, Toki hoàn toàn hiểu được chủ đề và hướng đi của cuốn tiểu thuyết này.

Nhưng mà…

“Tôi không chắc lắm, nhưng mà cái này…” Toki nhăn mặt. “Nó kiểu bị dập khuôn ấy.”

“Dập khuôn?” Itsuki nhướng mày đáp.

“Ừm. Không phải tôi muốn vùi dập gì, nhưng mà những thứ cậu viết chỉ đơn giản là sử dụng thế giới vampire và biến nó thành em gái. Ngoài ra thì nó chẳng khác gì mấy câu chuyện về vampire phổ biến ngoài kia cả. Phía nhà xuất bản nhận được hàng loạt tiểu thuyết về cuộc chiến mang chủ đề vampire như thế này mỗi năm khi tổ chức cuộc thi cho các tác giả mới đấy.”

“Ồ, thế à.”

“Với cả tôi cũng khá hứng thú với phần ‘tình cảm chị em’ này của cậu, nhưng không có…lý do thiết yếu nào để biến một người phụ nữ bình thường, không phải một vampire, trở thành em gái mình cả. Không có gì mới lạ. Đúng là có ý tưởng đấy, nhưng giờ nó chỉ ở mức viết lách cơ bản thôi. Nhân vật chính cũng khá hấp dẫn, nhưng tôi lại thấy hấp dẫn một cách hoàn hảo quá. Có thể đó là chủ ý của cậu, nhưng như vậy trông cứ hao hao Sieg trong Trận Chiến Em Gái, và ‘fan của Hashima’ sẽ không cảm thấy mới mẻ nữa. Rồi cả nhân vật phản diện cũng là một bé loli hàng trăm triệu tuổi y như bước ra từ sách giáo khoa, chẳng có gì mang màu sắc riêng biệt cả.”

Ở đầu những lời phê bình điềm tĩnh của Toki, Itsuki vẫn vô cùng tập trung. Nhưng dần về cuối, Toki có thể thấy vị tác giả của mình đã ôm đầu:

“Ahhhhh, graaahhhhhhh!!”

Toki bỏ qua tiếng gào thét đó. “Thì đấy, như tôi nói lúc nãy rồi… nó quá dập khuôn.”

“Nrrrrrgghhh…” Itsuki cau có ra mặt, nghiến răng. “Lần nào cũng vậy, anh lúc nào cũng chê bai ý tưởng của tôi là điên khùng, không thì cũng bảo nhân vật của tôi là đ*o tự nhiên. Anh nghĩ tại sao lần này tôi lại phải kìm hãm bản thân hả…?!”

“Không, mấy chuyện đó hoàn toàn đúng.” Toki gật đầu. “Nhưng tôi nghĩ lần này cậu kìm hãm quá mức rồi. Cậu cần có một lượng độc đáo vừa đủ và thích hợp. Một cuốn tiểu thuyết không quá lố, không quá quái dị, không khiến người đọc đi quá xa so với thực tế; một thứ mà nhiều người có thể thưởng thức.”

Itsuki bực bội đảo mắt, khó chịu trước đánh giá của Toki.

“Không phải tôi nghĩ bản thảo này tệ hay gì. Nó chắc chắn đạt mức chất lượng từ một người kiếm sống bằng nghề này… nhưng so với Trận Chiến Em Gái hay là Toàn Thư, một tiểu thuyết đã đủ tốt để được chuyển thể thành anime, cái này thật sự không là gì cả. Đó là những gì tôi muốn nói.”

Những lời hòa giải này mang lại một nụ cười trên khuôn mặt Itsuki. “Heh heh heh… tôi hiểu rồi. Vậy ra nó là một kiệt tác có thể dễ dàng được đem đi xuất bản nếu người viết là một tiểu thuyết gia ất ơ nào đó, nhưng nó lại chẳng là gì cả so với một người như tôi, người gánh trên vai cả ngành công nghiệp xuất bản và cũng là người một tay giữ cho việc kinh doanh light novel diễn ra suôn sẻ? Được rồi! Tôi nghĩ là tôi đã hiểu ý anh rồi! Nếu phải nói thì đó là một trọng trách nặng nề mà tôi phải gánh trên vai, nhưng tôi sẽ xem đó như là số phận của bản thân. Mọi người sẽ gọi đây là gì? Nghĩa vụ của quý tộc? Sứ mệnh của người được chọn trong thời buổi hiện đại? Ah, trở thành quý tộc thì hơi khó… heh heh… Ha ha ha ha…!”

Toki thở dài cam chịu. Tuy có chút than vãn nhưng Itsuki dường như đã chấp nhận sự đánh giá của anh. Cậu ấy thậm chí còn đang cười nữa là.

“Nên dù sao đi nữa, hãy thử sửa đổi lại bản thảo này xem. Cũng như đừng có quên deadline của Toàn Thư Trận Chiến Em Gái đấy.”

Khi Toki đứng dậy toan rời khỏi phòng, người con gái đi cùng cũng bắt đầu rời khỏi bàn.

“…Làm việc tốt nhé, Itsuki.”

Miyako Shirakawa, một nữ sinh đại học chính gốc, gật đầu với Itsuki và theo chân Toki ra khỏi cửa.

***

“Wow… Trở thành biên tập viên đôi khi cũng khó khăn thật nhỉ?” Miyako hỏi trong lúc cả hai thả bước quay lại phòng biên tập. “Không chỉ phê bình tác phẩm của tác giả mà sau đó còn phải thêm vào những lời khen nữa.”

“Ừm, em nói cũng đúng,” Toki đáp lại với một nụ cười khô khốc. “Anh phải giữ cho các tác giả luôn có đủ năng lượng và động lực để làm việc. Đây là một phần quan trọng của công việc đấy.”

“Ra vậy…”

“Và thật sự thì Itsuki Hashima thuộc về phần dễ làm việc đấy. Chỉ cần tung cho cậu ấy vài lời tâng bốc là đủ để cậu ấy vực dậy tinh thần rồi.”

“Oh, em không nghĩ Itsuki lại dễ bị dụ như vậy đâu…”

Cô không thể không nói như vậy. Sau cùng thì cô biết, cô biết việc Itsuki đang phải đối mặt với không ít những phức cảm bên trong. Việc Toki xem thường cậu như vậy khiến Miyako có chút tụt hứng.

“Thì, có lẽ là không. Ý anh là, cậu ấy biết anh chỉ đang làm công việc của mình thôi, nên anh nghĩ cậu ấy làm những chuyện như vậy là để khơi dậy nguồn cảm hứng của bản thân. Nhưng nói gì thì nói, nếu được quản lý một tiểu thuyết gia có thể tự vực dậy tinh thần chỉ nhờ vào sức mạnh ý chí như vậy thì anh không có lời nào để phàn nàn cả.”

“Cậu ấy hiểu chuyện đó sao?” Miyako hỏi với chút ngạc nhiên. “Vậy là có nhiều tác giả gặp khó khăn hơn hả anh?”

“Ừm, đúng rồi,” câu trả lời đến ngay lập tức, một nụ cười khô khốc lại xuất hiện. “Rất nhiều.”

“Rất nhiều ấy ạ…?”

“Anh nghĩ là em không sớm thì muộn cũng gặp phải một người như vậy trong ngành này thôi, Miyako… nhưng khi nó thật sự xảy đến, hãy cẩn thận.”

“Cẩn thận như thế nào ạ…?” Miyako lo lắng hỏi. Cô vẫn còn nhiều khuất mắt về công việc này, và Toki đã không trả lời gì thêm.