trans: Spikie
edit: Spikie
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tôi đã thắng! Tôi đã đánh bại người mẹ ác độc của mình rồi. À không, đã từng thôi.
“Mừng cho em đấy, Iori! Gọi cho Cheena ngay lập tức đi.”
Chị Emma nói với tôi như thế, tay đặt lên vai tôi trong khi tạo dáng ăn mừng chiến thắng. Đúng thê, tôi phải nhắn tin cho Cheena và mọi người ngay mới được. Họ hiện hẳn là đang đi học rồi nên rôi không thể gọi điện cho họ được. Tôi lấy điện thoại ra và gõ tin nhắn, trong lúc đó, Oliver-san nói với tôi chi tiết kết quả.
“Hiện tại thì, đây đúng là một chiến thắng tuyệt vời đấy, Iori. Saki Kagami đã mất quyền nuôi dưỡng đối với cháu, và giờ cháu đã là con của bác. Cháu cũng sẽ lấy lại được số tiền đã bị sử dụng mất cũng như số tài sản được thừa kế lại từ Yuichi nữa.”
“Cháu-biết-ai sẽ sống trong nợ nần chồng chất kể từ giờ chưa?”
“Nếu bà ta lấy hết số tiền được thừa kế cũng như bán hết mấy thứ đồ xa xỉ mà bà ta đã mua thì, bà ta có thể suýt soát trả được chúng đấy. Hẳn là bà ta sẽ phải làm việc cật lực kể từ giờ rồi.”
“Đấy là nếu như bà ta được người ta thuê ngay cả sau khi đã bị cả thế giới biết mình là một người mẹ tồi.”
Hahahaha!
Tôi cười đầy thỏa mãn, và rồi gửi dòng tin nhắn mà mình vừa gõ xong cho Cheena và những người khác.
Cheena là người đầu tiên trả lời lại tin nhắn của tôi bằng một lời chúc mừng, và sau đó là tất cả mọi người còn lại cũng đều lần lượt gửi lời chúc mừng đến tôi.
Cái quái gì thế này, mấy người đừng có nghịch điện thoại trong lớp chứ.
Soji vẫn bơ đi tin nhắn của tôi như thường lệ. Không biết là cậu ta có bỏ học để đi trả lời phỏng vấn không nữa.
Trong khi đang suy nghĩ về chuyện đó thì, một giọng nói đầy điên cuồng vang lên từ một khoảng cách ngắn. Là người đã từng là mẹ của tôi.
“Tại sao! Tại sao mày lại lấy Shiori khỏi tao cơ chứ!”
Tiếng hét của bà ta vang lên khắp hành lang bên ngoài. Một âm thanh dễ chịu, và nói khiến cho thanh tỉnh táo của tôi được hồi lại.
“Iori. Có vẻ như bà mẹ đó và Shiori chuẩn bị đến đây rồi, có muốn chào lần cuối không?”
“Được thôi, ta đi nào.”
Hai vợ chồng bác Oliver và tôi đi theo thành viên của hội đồng xét xử tới một căn phòng chờ khác.
Ở đó là mẹ tôi đang bấu víu lấy luật sư, và Shiori đang giàn dụa nước mắt. Ở đó còn có một người đàn ông đeo kính râm mà tôi chưa từng gặp bao giờ, và cả một người phụ nữ mặc vest nữa.
“Tôi muốn gia đình của tôi! Trả gia đình lại cho tôi!”
“Được rồi, ổn thôi, ổn thôi. Mặc dù cô đã bị mất quyền nuôi con, nhưng cả hai người vẫn là mẹ con hợp pháp mà.”
“Mặc dù tôi không phải nữa.”
Trong khi vị luật sự đang an ủi mẹ tôi, thì tôi đã cất tiếng lên nói chuyện với bà ta.
Mấy quyền nuôi dưỡng không có nghĩa là bố mẹ không còn là bố mẹ hợp pháp của đứa trẻ nữa, nhưng họ vẫn có cảm giác bị chia tách khỏi đứa con của mình. Hơn nữa, việc tôi được người khác nhận nuôi tức là đã chấm dứt mối quan hệ với bố mẹ sinh học rồi, không như những trường hợp được nhận nuôi bình thường. Nói cách khác, tôi không còn là con trai của người đàn bà chết tiệt này nữa rồi.
Dĩ nhiên, tôi đã không còn liên kết hợp pháp với bố của tôi nữa, nhưng tôi chắc chắn là ông ấy sẽ tha thứ cho tôi thôi.
“Iori, mày, mày, thằng nhóc nhà mày!”
Nghe thấy giọng tôi, mẹ cũ của tôi cuối cùng cũng đã nhận ra được sự hiện diện của tôi và lảo đảo lao tới. Oh, chuyện gì thế thưa bà?
“Mày chính là lí do khiến tao lúc nào cũng cô đơn, mày chính là lí do khiến tao luôn một mình!”
Bà ta hét vào mặt tôi trong khi tay phải vận hết lực mà tát tôi. Vung! Nhưng cánh tay của bà ta đã dừng lại giữa chừng trước khi có thể chạm được đến tôi. Oliver đã ngăn bà ta lại.
“Đánh con tôi là bà gặp hơi nhiều chuyện đấy.”
“Thả tao ra! Chính tao là người đẻ ra nó, nên đừng có xía vô chuyện tao muốn làm gì với nó!”
Bà ta không còn tỉnh táo nữa rồi. Bà ta tiếp tục vùng vẫy la hét đầy điên cuồng.
“Tại sao, tại sao mày lại lấy đi mọi thứ từ tao chứ! Cả giấc mơ của tao, cả Shiori của tao – mày, tất cả là tại mày!”
Giấc mơ của bà ư? Tôi là người đã tước đoạt đi giấc mơ của bà ta sao? Nghe mới ghê ta. Có lẽ đó là lí do tại sao tội lại cảm thấy bức bối đến thế. À thì, tôi đoán là chúng tôi sẽ biết được sau khi nghe được từ tòa thôi.
Dù sao thì, hiên tại, cứ chơi đùa một chút với người phụ nữ khốn kiếp này đã.
“Tôi đã bị mấy người chèn ép suốt bấy lâu nay rồi. Tôi chỉ đơn thuần là bắt mấy người trả giá cho mười bảy năm bị ngược đãi thôi ấy mà.”
“Tao chẳng làm gì sai cả!”
“Thế, nói tôi nghe đi… tại sao bà chẳng bao giờ quan tâm đến tôi?!”
“Làm sao tao có thể quan tâm đến mày khi mà mày còn chẳng quan tâm đến tao kia chứ?”
“Tôi sẽ trả lại cho bà mấy lời đó vậy.”
Xem người đã từng lạ mẹ của tôi nói kìa, cứ như thể nó là chuyện tự nhiên ấy. Nếu bà mà là mẹ, bà đáng ra phải tiếp tục yêu thương con mình dù cho chúng có ra sao chứ.
Tôi nghiến môi và hỏi mẹ tôi một câu hỏi.
“Này, bà có muốn làm thế nào để lấy lại được quyền để nuôi con không…?”
“Gì chứ…?”
Đôi mắt của mẹ tôi đảo ngược lại khi nghe được mấy lời nói không ngờ đó. Ánh mắt chứa đầy hi vọng, như thể bà ta là tội đồ nơi địa ngục tự nhiên thấy được một sợi tơ nhện dăng ra trước mặt vậy.
Mất quyền nuôi con.
Đấy là hình phạt mà bà ta phải gánh chịu, “vĩnh viễn” bị tước đoạt mất đi quyền được làm cha mẹ với những đứa con của mình. Nhưng chuyện này có thể đảo ngược lại được với vài điều kiện.
“Mày có thể… đưa Shiori quay về với tao sao…? Nói cho tao biết… nói cho tao biết nhanh lên!”
“Bà sẽ làm bất cứ chuyện gì vì điều đó chứ?”
“Dĩ nhiên! Tao có thể làm bất cứ thì gì vì đứa con của mình!”
Bà ta có thể sao?
Tôi tặc lưỡi đầy lạnh lùng và nói đó là gì.
“Để lấy lại quyền nuôi con cũng đơn giản mà: Nếu tòa án nhận thấy rằng nguyên nhân gây ra việc bà bị truất quyền nuôi con bị loại bỏ, bà sẽ có lại nó. Nói cách khác…” Tôi mỉm cười dịu dàng với bà ta, “Bà chỉ cần thương yêu tôi thôi. Cơ mà tôi làm gì còn là con của bà nữa.”
“Mày muốn nói cái….”
“Đúng đấy. Bà nên đi tìm hiểu đi.”
“Vậy nếu là như thế…”
Bà không thể làm được, đúng không? Bà làm quái gì quan tâm đến tôi mà làm được điều đó.
Mẹ tôi, khi nhe được điều đó, đã khụy gối xuống đầy thất vọng. Nhưng tôi sẽ không để chuyện đó dừng tôi lại đâu.
“Này, bà nói bà không hề làm gì đúng không? Thế thì hãy cho con của bà thấy tình yêu thương của một người mẹ đi! Không chỉ với Shiori, mà còn với tôi nữa kìa! Bà đã từng bao giờ làm thế chưa? Bà có thể yêu thương tôi như cách bà làm với Shiori mà. Vẫn còn một cái kết đẹp đang giang sẵn ra đấy!”
Mẹ tôi cuối cùng cũng lên tiếng nói những lời mà bà ta không nên nói, đáp lại những lời nói đầy kích động của tôi.
“Ta không thể… làm được.”
Cuối cùng cũng nói ra rồi.
“Nhìn đi, Shiori! Người mẹ đáng mến của cô đặt lòng tự trọng của bà ta còn trên cả cô nữa kìa! Bà ta thậm chí còn không thể chấp nhận tôi để có thể có lại cô đấy!”
“Chuyện đó…”
“Không! Không, Shiori! Chuyện này…”
Quá muộn để có thể phủ nhận được nữa rồi.
“Con đã tin mẹ - con thực sự đã đặt niềm tin ở mẹ đấy!”
“Chờ đã, Shiori!”
Shiori òa khóc chạy ra khỏi phòng, và người phụ nữ mặc vest dí theo cô ta, “Shion!” Hẳn đó là quản lý của Shiori rồi.
Chờ đó đi, Shiori. Tôi sẽ không để địa ngục này kết thúc dễ dàng vậy đâu. Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này ở trường.
Khi tôi quay lại nhìn mẹ tôi, người phụ nữ đã không thể đuổi theo kịp Shiori cất giọng đầy yếu ớt.
“Tại sao cậu lại làm thế? Cô ấy chỉ lấy tiền của cháu, tại sao cháu lại lấy đi của cô ấy quá nhiều thứ như thế chứ…?”
“Cô nói cái gì cơ? Bà ta chỉ lấy mỗi tiền của tôi thôi? Xin lỗi nhưng cái quái gì thế? Bà ta đã lấy đi mọi thứ từ tôi, nên tôi cũng tước đi mọi thứ của bà ta mà thôi. À đúng là lúc cuối thì, tôi đã theo ý mình mà cắt đứt quan hệ với bà ta thật.”
“Chuyện như thế…”
“Saki, đủ rồi.”
Người đàn bà khốn kiếp không còn có đủ tỉnh táo này vẫn cố để có thể cất tiếng, nhưng lại bj một người không ngờ tới dừng lại. Là một người khác ở trong căn phòng. Là người đàn ông đeo kính râm.
Khi ông ta đặt tay lên vai mẹ tôi, bà ta cuối cùng cũng đã chịu tự bỏ và cúi gầm mặt mình xuống.
Bà ta xong rồi.
Bà ta sẽ không bao giờ có thể giơ nanh với tôi nữa. Tôi có thể nói từ cách mà bà ta khóc rằng tôi đã thắng – tôi đã chiến thắng.
“Tiện thể thì, ông là ai?”
“Rất vui được gặp cháu, Iori-kun. Chú là Takasaki, quản lý trước đây của Saki.”
Ông ta nói với một giọng điệu chân thành, mặc cho cái vẻ ngoài ám muội của mình, có vẻ như ông ta là quản lý trước đây của bà ta thật. Đây là người mà Soji đã gặp sao? Nếu thế thì ông ta đã bị lừa rồi.
“Vì cháu mà chú phải đóng cửa cả văn phòng sao? Chú thấy tức giận à?”
“Đúng là văn phòng của bọn chú đã xong rồi, nhưng cá nhân chú không trách cháu. Hơn nữa, đây là hậu quả mà chú và Saki phải gánh chịu vì hành động của mình rồi. Chú cảm thấy tệ vì những gì mà bọn chú đã làm với cháu.”
“Vậy ý chú tức là chú chính là nguồn cơn của mọi chuyện sao? Không lẽ có liên quan đến bố tôi à?”
“Kể cả chuyện đó nữa, chú có thứ này cho cháu.”
Thế rồi chú Tanasaki đưa cho tôi một cuốn sách. Không, nó có hơi mỏng để có thể gọi là một cuốn sách. Nó là… một cuốn nhật kí.
“Cuốn nhật kí này là những gì mà Saki đã viết trước khi giải nghệ. Nó được vứt đi ở bệnh viện, nhưng chú đã lấy nó lại cho cháu. Nếu cháu đọc nó, có lẽ cháu sẽ hiểu chung chung được chuyện gì đang xảy ra.”
“Cháu không nghĩ là bà ta lại có thể tỉ mỉ mà ngồi viết nhật kí đấy.
“Cô ấy đã từng là một người rất tỉ mỉ, cháu biết đấy. Nhưng dường như kể từ khi cô ấy có cháu thì tính cách đó đã đổi thay khá nhiều rồi.
Sau đó, tôi nhận lấy cuốn nhật kí và quay mắt nhìn lại về phía chú Takasaki.
“Tôi sẽ công bố cái này ra công chúng, có ổn không?”
“Cháu có thể làm bất kì thứ gì mà cháu muốn. Còn giờ chú sẽ làm nốt công việc cuối cùng của mình. Iori-kun, thật sự xin lỗi cháu.”
“Haizzz… đủ rồi. Xin hãy đưa bà ấy đi giùm cháu.”
Nói thế rồi, chú Tanasaki giúp mẹ tôi đứng dậy và dìu ra khỏi phòng, sau đó tiến về phía cửa chính của tòa án. Dĩ nhiên là có đưa cùng mẹ tôi đi rồi.
Còn một nhiệm vụ cuối nữa… là đối phó với cánh nhà báo.
Mẹ tôi, người đang loạng choạng thất thểu bước theo Tanasaki.
Trong khi đó thì tôi đi theo đằng sau một quãng không xa, tôi nhìn thấy một số lượng không tưởng những phóng viên đang vây quanh bên ngoài. Cả hai người họ bước tới đám đông cùng nhau.
“Ah! Cô ấy ra khỏi tòa nhà rồi kìa!”
“Saki-san! Xin hãy nói cho chúng tôi biết kết quả phiên tòa với ạ!”
“Sự thật về việc ngược đãi con mình là thế nào vậy ạ?”
Rất nhiều phóng viên từ những đài truyền hình, tòa soạn, và cả những tạp chí đều lao tới như con bão, và tôi có thể thấy được cả ánh chớp lóe lên nữa kìa.
Mặc dù vẫn còn ở trong, nhưng quả là loạn mà.
Đây sẽ là kết thúc của bà ta. Bà ta sẽ phải hối hận về mọi thứ mà bà ta đã làm với tôi.
Trong khi nghĩ như thế, tôi bất ngờ ngớ ra cuốn nhật kí mà ông ta đã đưa cho tôi.
Tôi mở nó ra, vốn vẫn đang được cầm trên tay, và nhìn thấy đó đúng là nét chữ của bà ta, miêu tả mọi chuyện về một ngày diễn ra như thế nào. Tôi lướt qua và sau khi biết được nội dung của nó, tôi gập nó lại và hướng sự chú ý của mình về phía đám đông.
“Nó viết gì thế, Iori?”
Oliver-san hỏi tôi về nội dung của cuốn nhật kí, nên tôi quay lại và trả lời.
“Cháu thấy an tâm thôi. Người phụ nữ đó đúng là một người đàn bà khốn nạn thực sự mà. Giờ thì, cháu có thể cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với bà ta mà không cần phải nghĩ ngợi gì nữa rồi.”