trans: Spikie
edit: Spikie
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Hai ngày thứ Bảy và Chủ nhật trôi qua một cách nhanh chóng và thế là đến tháng Mười hai.
Tôi đã không tới trường được ba tuần rồi.
Cả thế giới nháo nhào với cáo buộc bạo hành của Saki. Sự biến mất đầy bí ẩn của bà ta do mang thai và còn ngược đãi chính những con của mình nữa. Cả truyền thông lẫn internet đều đang hướng sự chỉ trích tới Saki.
Shion cũng nằm trên tiêu đề của nhiều trang tin.
Ấn tượng của công chúng về cô ta đơn giản là một cô gái mạnh mẽ đã cùng với người em trai của mình chịu đựng và chiến thắng người mẹ bạo ngược của mình… Chi tiết về vụ kiện tụng này theo lẽ tự nhiên vẫn chưa hề kết thúc nên Shiori vẫn chưa bị phát hiện là đã cùng với người mẹ bạo hành người con trai.
Nếu chỉ có mỗi thông tin về việc Saki đã bị truất quyền nuôi con thì việc mọi người nghĩ rằng Shiori cũng chỉ là một nạn nhân âu cũng là lẽ bình thường.
Và nó cũng khiến cho hình ảnh của chị ta trong lòng công chúng được tăng lên. Văn phòng đại diện của Shiori làm công tác truyền thông tốt đó chứ.
Không như Saki, Shiori được khen ngợi khi có thể cam chịu nhiều đến thế, và được coi là một cô gái dễ thương bị hành mà thôi.
Tôi không quan tâm đến chuyện công bố sự thật cho cánh nhà báo lắm, nhưng tôi sẽ sử dụng quân bài này theo cách khác…
Mải suy nghĩ, tôi đã đi xuyên qua đám nhà báo đang chặn ở cổng trường và bước đến cửa lớp từ khi nào không hay, và ở đó đã có sẵn năm người đang chờ tôi.
Dĩ nhiên năm người họ là Cheena, Ma vương, Hosoi, Akimoto và Miyamoto rồi. Tôi đã nói với Cheena rằng khi xuống xe cứ tách tôi ra và đi trước đi, như thế thì chúng tôi sẽ không bị cánh nhà báo bắt gặp.
Cả năm người họ đều đang đứng cùng nhau và nói chuyện gần chỗ ngồi của tôi.
“Cuối cùng thì, cậu ta đây rồi. Đối phó với cánh phóng viên khó quá hả?”
“Phải, đúng đấy. Dù sao thì họ làm gì còn miếng liêm sỉ nào đâu.”
“Iori, thứ mà cậu nói bây giờ đáng giá rất nhiều tiền đấy.”
“Đừng có nói biến tớ thành người xấu như thế chứ, Akimoto.”
Trong khi chúng tôi đang chào nhau, thì những người khác đã bước lại gần và gọi chúng tôi, vẻ mặt tỏ rõ sự lo lắng.
“Oh, Kagami đây rồi!”
“Kagami, cậu đã có những ngày khó khăn rồi!”
“Cậu nên nói cho chúng tớ biết chuyện chứ!”
Từ sau hội thao trường, tôi đã có thể có những mối quan hệ tốt với mọi người ngoại trừ những người đi theo Shiori.
Tất cả bọn họ đều có vẻ lo lắng cho tôi khi tôi nghỉ học.
Một bầu không khí được xem là không thể có nếu là tôi sáu tháng trước.
Môi trường xung quanh tôi đang dần thay đổi. Và nó vẫn tiếp tục đổi thay.
Tôi phải nên quan tâm tới những người bạn đang ngày một tăng của mình mới được…
Trong khi ngồi xuống bàn của mình, tôi vui vẻ đáp lời những người bạn cùng lớp.
“Tớ xin lỗi, nhưng đúng là không dễ gì để có thể nói rằng cậu đang cố gắng dứt khỏi bố mẹ của mình đấy.”
Shhhhh
Tôi xin lỗi nhưng chuyện này… tôi không quen với chuyện này chút nào cả, cư xử vui vẻ trước mặt nhiều người như thế này ấy.
“Tiện thể thì, tớ đã rất ngạc nhiên khi mà biết tin Shiori trở thành thần tượng đấy.”
Miyamo-san cất lời đầy cẩn trọng.
Cậu ấy đã phá vỡ bầu không khí gượng gạo bằng một chủ đề chẳng liên quan gì cả.
Thành thật mà nói thì, đó đúng là một lời bình tồi tệ đấy, nhưng vì lí do nào đó, nó khiến tôi bật cười.
Và cứ thế, mọi người bắt đầu nói chuyện về Shiori.
“Đúng thế! Kagami, không lẽ cậu không biết sao?”
“Không, không hề.”
“Chán cậu thật đấy, mặc dù hai người là chị em cơ mà. Mấy cậu thật là.”
“Không, chuyện đó…”
“Shiori sau khi trở thành thần tượng hẳn là đã có một thời gian khó khăn rồi.”
“Cậu ấy bị mẹ mình ngược đãi cơ mà. Không biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu ấy nhỉ?”
“Thế mà cậu ấy chẳng bao giờ nói gì xấu về mẹ mình cả.”
“……..”
Những người biết đến tính cách thường ngày của Shiori đều tỏ ra nghi hoặc với những thứ mà truyền thông đưa tin.
Vâng, bản thân Shiori chị ta luôn đúng mà.
Ngay khoảnh khắc đó…
“Iori!!!”
Tôi nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía cửa lớp. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Shiori, đang lấy tay mở cửa.
Trước khi kịp hay biết gì thì, cả hành lang đã bị đám con trai từ cái fan club của chị ta cùng với đám con gái vệ sĩ bu kín rồi.
Bên ngoài lớp học chật kín người.
Tôi biết là cô sẽ đến mà.
Tôi tặc lưỡi trong lòng và cất tiếng đáp lời lại bằng một cử chỉ đầy thân thiện.
“Nè, Shiori, chị trông có vẻ tốt đấy chứ.”
“Dĩ nhiên rồi!”
Shiori bước vào lớp, trong có vẻ tức giận hơn bình thường.
Tôi có thể thấy ở mắt chị ta có quầng thâm đến độ trang điểm còn không thể giấu hết.
Tôi đoán là kể từ lúc phiên tòa kết thúc thì, chị ta đã chẳng thể ngủ được. Mặc dù em đây ngủ ngon lắm chị à.
Như thể hùa theo Shiori, rất nhiều thành viên của đội cảnh vệ cũng như fan club của chị ta cũng đi theo vào trong lớp. Bọn họ hẳn là đám người cầm đầu cái nhóm bâu nhâu đấy rồi, và họ đang rẽ qua đám đông bước tới vây quanh tôi.
Phần còn lại của lớp học thì hóng hớt ngoài hành lang.
Dường như đa phần lớp học đều đang nhìn tôi. Và rồi Shiori đang đứng trước mặt tôi cất tiếng.
“Iori, em đã làm gì với mẹ vậy hả?”
“Bà ấy là người đã phủ nhận em trước.”
“Đấy chỉ là do bà ấy bị rối trí và ăn nói lung tung vô nghĩa thôi. Bà ấy là một người mẹ tốt mà, người đã chăm sóc cho gia đình của mình, và tại sao chỉ có mình em làm bà ấy tổn thương cơ chứ? Tại sao em lại không thể quan tâm đến gia đình của chúng ta được vậy?”
Trong khi nghe chị ta nói những lời đó, tôi cảm thấy – ah, cô ta lại quay trở về làm Shiori trước kia rồi, cố gắng lừa mọi người bằng cách pha trộn lời nói dối với lời nói thật nhằm vu khống mình.
Kiểu gia-đình-phương-Đông à… Đúng là không nghi ngờ gì về việc bà ta quan tâm đến Shiori, một thành viên của gia đình bà ta, và đúng là tôi chẳng quan tâm gì đến họ, gia đình của chính tôi.
“Đúng thế, Kagami! Cậu không biết được Shiori đã đau buồn thế nào và chịu đựng ra sao đâu!”
“Kagami! Mày luôn gây khó dễ cho cô ấy, đã thế còn gây khó dễ với chính cả mẹ ruột của mình nữa! Mày khiến tụi tao quá thất vọng rồi!”
“Chính mày đã ngụy tạo bằng chứng và khiến cho Shiori và mẹ của mày gặp chuyện!”
Hùa theo những lời Shiori vừa nói, đám tín đồ của Shiori cũng nhao nhao nói theo.
Tôi cảm thấy cơn tức giận của mình dần dâng lên khi nghe lại những lời buộc tôi vô căn cứ như lúc trước, nhưng tôi đã nén lại và cố gắng phủ nhận.
“Bà ta và Shiori chưa từng bao giờ nghĩ tôi là một phần của gia đình họ cả.”
“Không đúng! Chúng ta đều là chị em ruột với nhau, và chúng ta đều là mẹ con cả!”
“Dĩ nhiên là chúng ta có huyết thống rồi, nhưng có coi tôi là người nhà hay không thì nó là vấn đề khác. Cái tôi nói ở đây là, chị đang sử dụng tiền của tôi đấy.”
“Không, dĩ nhiên là không rồi. Mẹ luôn rất tốt bụng! Chưa kể, chính em đã phủ nhận mối liên kết giữa em và bà ấy! Em khiến mẹ rất buồn đấy! Làm sao em có thể nhẫn tâm đến thế được chứ!?”
Mắt Shiori giàn dụa nước mắt, như thể muốn nói rằng chị ta thật sự đau buồn vậy. Nhưng tôi biết thừa đấy là nước mắt cá sấu rồi. Cô ta đang diễn để dồn tôi vào chân tường đây mà.
“Phải, đúng thế! Làm sao mà Shiori có thể không quan tâm đến gia đình của mình chứ?”
“Cậu quá mù quáng rồi!”
“Mày luôn là một đứa tồi tệ, nhưng lần này mà đã đi quá xa rồi!”
“Chính cô mới là người đã đẩy chuyện này đi quá xa thì có!”
Tôi cũng hét lên cùng với sự nhiệt tình diễn xuất nhằm dồn tôi vào chân tường.
Tôi chịu hết nổi rồi. Làm sao mà cô có thể can đảm nói ra điều như thế chứ?
Nhưng hôm nay thế là đủ rồi.
Tôi cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, và tôi hỏi Shiori.
“Này Shiori! Có thật là chị và mẹ nghĩ em là một phần của gia đình hay không? Có thật là chị nghĩ rằng em là người luôn được quan tâm tới?”
“Chúng là là chị em ruột mà. Nên chị chẳng có lí do gì để không trân trọng em cả!”
“… Thế sao? Oh, mọi người, làm ơn!”
Đèn trong lớp học vụt tắt và tất cả rèm cửa được kéo lại ngay khi tôi cất lời, xác nhận lại lời nói của Shiori.
Cheena và mọi người đã hành động trong khi tôi bị mọi người vây lấy.
Bóng tối bất ngờ bao trùm cả lớp học khiến cho mọi người trong lớp nhốn nháo.
Thế rồi, một giọng nói lớn vang lên từ phía bục giảng.
“Trật tự nào, mọi người! Có thứ này mà tớ muốn cho tất cả mọi người đây cùng chứng kiến.”
Là giọng của Soji, người đang nói theo kiểu hùng biện với hai tay chống lên bàn trong khi sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về cậu ta.
“Này, Shimizu, tụi tôi đang nói chuyện quan trọng đấy.”
“Đừng lo, cái này cũng liên quan tới chuyện đó mà.”
Lời phàn nàn của Shiori bị bỏ lơ. Soji, hoàn toàn không quan tâm điều đó, đặt một thứ gì đó lên bàn.
Là máy chiếu bỏ túi kết nối được với smartphone. Và rồi màn hình điện thoại được chiếu lên tấm bảng đen.
“Giờ thì, mọi người, xin hãy nghe một cách cẩn thận nhé.”
Biểu cảm của Shiori trở nên hoảng loạn khi xem đoạn video và nghe được đoạn ghi âm.
[Cả mẹ và tao chưa từng bao giờ nghĩ mày là một phần của gia đình này cả.]