trans & edit: Spikie
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Cũng đã lâu rồi tôi chưa đi thăm mộ của bố mình, và hôm nay là ngày nghỉ.
Tôi dội nước lên bia mộ của ông và nhẹ nhàng lau rửa nó.
Cái gió lạnh của tháng Mười Hai lướt qua trong khi tôi đang lau sạch tấm bia. Đặt xuống bên cạnh tấm bia một bó hoa, tôi đặt tay của mình lên đó.
Ngày hôm nay, tôi đến để thưa với bố về những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua.
“Vậy là mọi chuyện đã kết thúc rồi, bố à. Con giờ đã trở thành con trai của chỉ huy khu căn cứ đấy, nghe tuyệt chưa? Con cũng đã biết tại sao ‘bà ta’ lại ghét con đến nhường đó rồi. Bố à, hóa ra trước đây bố “quậy” hơn con tưởng đấy. Và bố cũng chẳng có duyên với phụ nữ tí nào cả.”
Tôi nghĩ cái lí do mà bố tôi không li dị với Saki là do ông cảm thấy có trách nhiệm với việc giải nghệ của bà ta mà thôi.
Con chẳng biết hồi đó đã có chuyện gì xảy ra cả, nhưng thật tệ khi mà bố phải có con với người mà ngay từ đầu bản thân đã không được phép có một mối quan hệ nào.
“Con không biết khi đó bố có suy nghĩ gì nữa, nhưng con không muốn trách bố vì đối với con, bố luôn là một người bố tốt bụng và hoàn hảo. Cơ mà, con không thể chịu đựng được việc mình là con và phải chung sống với một người phụ nữ như thế. Con hi vọng là bố có thể tha thứ cho con.”
Hiện tại con đang cảm thấy rất hạnh phúc.
Con chắc chắn là con có thể có được sự hạnh phúc mà bấy lâu nay con không có.
Thế nên là, bố không cần phải lo lắng cho con nữa đâu.
Con sẽ còn quay lại đây…
Nói thế rồi, tôi đứng đậy.
“Cậu xong chưa?”
“Rồi, thế là xong. Ta về nhà thôi nào.”
Đứng đằng sau lưng tôi là Cheena trong bộ trang phục mùa đông của cậu ấy.
Cậu ấy mặc một chiếc quần denim đen ngắn, bó, và khoác ngoài một chiếc áo khoác.
Cậu ấy muốn cùng đi thăm mộ với tôi, nên là tôi đã dẫn cậu ấy đi cùng.
Tôi nghĩ rằng tôi cũng nên cho bố tôi được thấy mặt Cheena nữa.
Sau khi giới thiệu cậu ấy, một người con gái xinh đẹp mà đến Saki cũng chẳng là gì khi so sánh, cho bố tôi xong, tôi thắp hương cho ông ấy và rồi chúng tôi cùng quay lưng trở về nhà.
Từ đây tới khu căn cứ cũng không xa lắm, nên chúng tôi hôm nay đã đi bộ tới đây.
Cả hai cùng bước đi bên cạnh nhau dọc theo con đê, nhìn ra con sông mang một khung cảnh đẹp đẽ.
“Trời lạnh thật đấy.”
“Thế này so với Moscow thì vẫn chẳng nhằm nhò gì cả.”
“Đừng so Moscow với ở đây chứ! Ugh, lạnh thật đấy.”
Nếu như trời cứ lạnh thế này, thì có lẽ trong năm nay ví tôi sẽ bị rút cạn hết để mua một chiếc máy sưởi điện mất thôi.
Tiết trời này mà chạy xe thì chỉ có chết cóng.
Đang nghĩ vẩn vơ thì tay trái tôi bỗng được một thứ gì đó ấm áp nắm lấy.
Hình như là Cheena đã nắm lấy tay tôi thì phải.
“Thế nào? Giờ thì cậu thấy đủ ấm chưa?”
Tôi không thể không bật cười trong khi Cheena vừa nói thế vừa cười một cách tinh nghịch, khiến cho con tim tôi như muốn đập lệch nhịp.
“Cậu cũng bằng tuổi với tớ mà, biết không vậy.”
“Không chắc nữa. Nhưng tớ vẫn ấm hơn cậu đấy.”
Cheena lắc tay tôi giận dỗi.
Rồi chúng tôi lại tiếp tục bước đi, tay trong tay.
Một cơn gió lạnh thổi qua gò má của tôi trong khi chúng tôi cùng nắm tay rảo bước trên bờ đê, trên tay của cả hai cùng đeo một cặp vòng tay đôi có hình chú mèo.
Tôi tự hỏi tại sao, khi mà tâm trí tôi lúc này lại cảm thấy yên bình đến lạ.
“Tiện thể thì, Cheena này.”
“Chuyện gì thế?”
“Cậu có muốn sang Mĩ sống không?”
Thế nên tôi quyết định hỏi cậu ấy điều mà tôi đã luôn trằn trọc bấy lâu nay.
Vì sao đó mà tôi cảm thấy rằng giờ chính là lúc thích hợp để nói về chuyện này.
“Sao tự nhiên lại hỏi tớ chuyện này thế?”
“Chẳng vì sao cả. Tớ chỉ thấy tò mò thôi.”
Câu hỏi đó chỉ mơ hồ hiện lên trong đầu tôi thôi. Nhưng dạo gần đây, tôi lại cảm thấy cực kì tò mò với câu trả lời của cậu ấy.
Mà cũng chẳng phải là sẽ có chuyện gì xảy ra chỉ vì tôi hỏi câu hỏi này đâu.
Trong khi nghiêng đầu nhìn tôi, Cheena ngay lập tức đưa ra câu trả lời.
“Tớ không biết là cậu có phải đã quên rồi hay không, nhưng tớ mang quốc tịch Mĩ đấy. Chẳng phải là có hơi lạ khi tớ lại sống ở Nhật hay sao?”
“À, thì, tớ cũng nghĩ thế.”
Vì sao đó mà tôi lại cảm thấy an lòng khi nghe được câu trả lời của Cheena với biểu cảm bình tĩnh trên khuôn mặt.
Cậu ấy nghĩ rằng việc sống ở Mĩ là hoàn toàn bình thường.
Tôi nghĩ là tôi đã hi vọng được nghe câu trả lời đó từ cậu ấy.
Tại sao chứ? Tôi cảm thấy hình như là tôi đã biết được câu trả lời rồi.
“Chúng ta giống nhau đến lạ nhỉ?”
“Tại sao?”
“Hai chúng ta được sinh ra ở hai đất nước khác nhau, nhưng chúng ta lại đều là những người mất đi người thân và cuối cùng đều trở thành người Mĩ. Không có nhiều người có một câu chuyện như thế đằng sau đâu.”
“Đúng thế nhỉ, cậu nói tớ mới nhớ.”
Cheena được sinh ra tại Nga, được nhận nuôi bởi một người Mĩ, và giờ đang sinh sống tại Nhật.
Tôi được sinh ra tại Nhật, và vẫn còn đang ở Nhật, và rồi tôi trở thành một người Mĩ, rồi lại cũng tiếp tục ở Nhật.
Đúng như Cheena đã nói, một cặp đôi như chúng tôi bạn sẽ chẳng thể nào gặp được thường xuyên đâu.
“Nhưng tớ cảm thấy hạnh phúc khi mọi chuyện thành ra như thế này. Tớ đã từng nghĩ rằng tớ sẽ không bào giờ còn có thể cảm nhận được hơi ấm của gia đình nữa chứ. Và Cheena này…”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Cheena.
“…Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu vì khi đó đã gọi điện cho bác Oliver. Đi ngược lại ý muốn của tớ vì tớ.”
“Không có gì đâu mà.”
Nhờ vào Cheena, mà tôi đã có thể dứt ra được khỏi gia đình của mình.
Nhờ vào Cheena, mà giờ tôi đã có một gia đình mới.
Và cũng nhờ vào cậu ấy mà, tôi cuối cùng cũng đã có thể biến giấc mơ của mình thành sự thực.
Ngẫm lại thì, cuộc đời tôi đã thay đổi rất nhiều từ khi tôi gặp được cậu ấy.
Nếu không nhờ có Cheena, tôi đã không có ngày hôm nay rồi.
Sau một lúc suy nghĩ, tôi cuối cùng cũng đã nhận ra được cảm giác của bản thân.
Không, ‘đã được cho phép’ nhận ra mới đúng.
Tôi không thể cho phép bản thân chấp nhận được cảm giác của mình cho đến khi tôi giải quyết xong mọi chuyện giữa tôi với Shiori và người mẹ ruột.
Nhưng giờ thì mọi chướng ngại đã biến mất rồi, tôi không cần phải tự lừa dối bản thân mình nữa.
Tớ thích cậu, Cheena.
Tôi nhanh chóng đút đôi bàn tay đang nắm chặt lại với nhau của hai chúng tôi vào túi áo khoác của mình.
“Này, Yori! Cậu đang làm gì thế?!”
“Gi chứ? Làm thế này thì chẳng phải là ấm hơn sao?”
Mặt cậu ấy đỏ bừng và cảm thấy bị bất ngờ với chuyện này, nhưng tôi đã cố hết sức để nở một nụ cười trêu trọc đáp lại cậu ấy.
Thụp, thụp, thụp!
Tôi lo không biết liệu rằng cô ấy có nghe thấy tiếng tim tôi đang đập hiện giờ hay không nữa.
Cảm giác thật căng thẳng.
Nhưng cũng chẳng sao cả. Kể từ giờ tôi sẽ cố gắng!
Tớ sẽ cưa đổ cậu trước khi tớ nói lời tỏ tình với cậu!
“Chuẩn bị sẵn tinh thần đi, Cheena. Từ giờ tớ sẽ nghiêm túc đấy.”
“Dù chẳng biết cậu đang nói về cái gì cả, nhưng mà… được thôi. Tớ sẽ nhận vậy.”
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Bớ làng nước ơi!!!!! hết phần ba roàiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii :3333