trans & edit: Spikie
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Nhìn thấy chúng tôi, lũ trẻ liền chú ý tới và bắt đầu suy diễn, nghĩ rằng chúng tôi là một cặp đôi đang ngồi tán tỉnh nhau trong khi đang làm việc.
Không xong rồi, mình sơ suất quá!
Với lũ trẻ tiểu học thì việc tới đây để xem cuộc thi sắc đẹp là chuyện không thể có rồi, nên hẳn là chúng đang đi tìm một căn nhà ma để tham quan.
Khi tôi nhìn vào cô nàng bên cạnh mình, khuôn mặt của Cheena cũng đỏ lựng lên đầy lúng túng.
Phải rồi, chuyện này xấu hổ thế cơ mà, nhưng nếu mà cậu nắm lấy ống tay áo tớ thì cũng đâu có khác gì mấy đâu Cheena?
Cơ mà, nghĩ lại thì, chẳng phải là tôi không muốn không bị nhìn thấy hay gì, nhưng tự nhiên lại trở nên hoảng loạn làm tôi bị bẽ mặt ấy ấy.
Để đánh trống lảng, chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau một cách lúng túng.
“Etto…Tớ tự hỏi không biết bao giờ vị khách tiếp theo sẽ đến nhỉ…”
“Uhm, phải đó.”
“Ahahaha.”
“Gyahhhh!”
Tuy nhiên, vị khách tiếp theo không ngờ lại nhanh chóng xuất hiện. Theo một cách không ngờ tới.
“Giúp em, giúp em với, em trai của em đi lạc mất rồi!”
“Là cậu bé lúc nãy này. Chuyện gì thế, em mà chạy như thế là nguy hiểm cho người khác lắm đó.”
Đúng vậy. Là ba đứa bé vừa nãy mới tới đây, chúng chạy về từ khu phía cuối thuộc khu vực được trang trí thành căn nhà ma. Sắc mặt của chúng bợt ra đến nỗi có thể thấy được dù chỉ có chút ánh sáng lờ mờ chiếu vào đi chăng nữa, và trông như chúng đang hoảng sợ mà chạy lại đây.
“Người đứng trạm cuối là Soji thì phải…là người đóng vai ochimusha đấy. Vậy thì mấy người kế bên đang làm cái gì vậy trời.”
“Ánh mắt của anh ta…..ghê lắm ạ.”
“Oh, anh bạn à, nhóc ấy nói rằng mấy tử binh sống dậy là có thật kìa.”
“Ueeeen. Tớ sợ gần chết luôn á.”
Ờ nhỉ. Trông cậu ta không được ưa nhìn cho lắm, nên là mình có thể đồng ý vì sao lũ nhóc lại sợ đến vậy rồi….
Em cũng nên cảm thấy sợ anh đi chứ, mấy cái đứa này.
Có chuyện gì với cái thứ không đủ độ anh trai này vậy?
“Um, em có ổn không? Em bị ngã hay gì à?”
Thế rồi Cheena chầm chậm tiến tới và nhẹ nhàng bắt chuyện với chúng.
“Chân em chỉ bị trầy xíu thôi….không sao ạ.”
“Em chỉ bị giật mình thôi….”
“Chị hiểu rồi, mừng là không có chuyện gì đó.”
Nhan sắc của Cheena khiến lũ nhóc rụt rè.
“Dù là thế, nhưng vì chỗ này tối lắm nên mấy em không nên chạy như thế đâu. Nhỡ mấy em chạy rồi tông vào chỗ nào thì sao.”
“Em xin lỗi ạ…”
Đúng là mừng vì giờ không có người khách nào khác cả, nếu không thì việc chạy lung tung bất ngờ như thế trong bóng tối sẽ rất nguy hiểm.
Tôi nhẹ nhàng cảnh báo chúng như thế, có vẻ như chúng đều là những đứa trẻ biết lễ phép cả, nên như vậy là ổn rồi.
Tôi nghĩ mình có hơi sai lầm khi để Soji, một người không ưa con nít, phải đảm nhận công việc này.
“Được rồi, bao lâu mấy đứa còn vừa cười vừa đi qua được ochimusa thì mấy đứa sẽ không có sao đâu. Chỉ nhớ là phải đi đứng cho cẩn thận thôi.”
“Chị cũng phải cẩn thận đó, nee-chan!”
“…..Oh.”
Cô gái duy nhất mà cả ba nhắc tới là Cheena trong khi tôi chuẩn bị tiễn chúng đi sao.
“Oh, chờ đã. Onee-san xinh đẹp ơi, có thật là ổn không ạ?”
“Sao, chị á? Có gì….sao?”
Tôi không thể không tự hỏi là liệu chúng tôi có ổn khi hành xử thân thiện thế này trong một ngôi nhà ma không nữa, nhưng tôi nghĩ là chắc chẳng có sao đâu.
“Chị đến từ nước nào thế? Trông chị xinh lắm luôn á! Trước đây em cũng từng thấy một người nước ngoài có mái tóc đẹp như chị đấy, có phải là chị của chị hong?”
Cô bé nhìn Cheena với ánh mắt lấp lánh đầy ngây thơ. Từ biểu cảm của cô bé thì tôi đoán là cô bé đang thấy phấn khích với vẻ đẹp của người nước ngoài rồi.
“Chà, cảm ơn em nè. Chị đến từ nước Nga nha.”
Thái độ khiêm tốn của Cheena chuẩn hệt như văn hóa Nhật Bản luôn.
“Mm….Mà tiện thể thì, chị không có chị hay em gái gì đâu, không biết là em đang nói đến mái tóc xinh đẹp của ai nhỉ?”
Cheena đang xấu hổ chớp thời cơ để đổi chủ đề cuộc nói chuyện một cách khéo léo.
Vì Cheena là con một nên nếu hỏi cậu ấy có em gái hay gì không sau khi thấy được mái tóc đẹp đẽ của cậu ấy khiến cậu ấy bối rối là phải.
Tuy nhiên, không có nhiều cô gái có thể so được với Cheena về khoản sắc đẹp đâu.
Chuyện này khiến tôi có đôi chút tò mò.
Cheena không hề có đối thủ nào cả.
“Nếu chị ấy không phải là chị gái của chị, thế thì chị ấy là ai nhỉ? Chị ấy cũng xinh lắm….oh phải rồi, là chị gái đó đó!”
Rồi cô bé chỉ về phía sau lưng chúng tôi.
Không, không, không, chẳng phải là con gái của bác Oliver đâu nhỉ?
Mặc dù tôi nghĩ thế, nhưng tôi cũng tò mò lắm, nên tôi quay lại phía sau để xem đó là ai. Và ở đó là một cô gái có mái tóc bạch kim đẹp đến mê hồn. Và cũng là người mà tôi biết rất rõ.
“Xin lỗi bé cưng nha. Nhưng người mà em nói tới đúng thật là chị gái của chị đó.”
“Em nói đúng rồi nè! Chị hẳn là đang bị hoa mắt rồi….”
“…..My.”
“Chị ấy là imouto của onii-san sao ạ?”
Tên của cô ấy là Lily Cox. Là chị gái ruột của Emma, gốc Đức và được nhận nuôi bởi bác Oliver. Vài ngày trước, cô gái có mái tóc bạch kim và đôi mắt màu lam này đã trở thành em gái của tôi. Bộ đầm trắng và áo khoác đen càng làm tô điểm thêm nét đẹp của em ấy, nét đẹp riêng của người da trắng.
“Em tới chơi nè, Iori-san!”
Dù vậy, nhưng thời gian con bé ở Nhật còn nhiều hơn ở Đức nữa.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
“Hai người muốn ăn gì đó chứ?”
“Cho em takoyaki nha.”
[Tớ ăn udon.]
“Đúng chất Nhật Bản luôn ha.”
Tôi đưa Lily và Cheena, hai cô gái xinh đẹp, tham quan các quầy bán đồ ăn.
Trước đó, Miyamoto và Hosoi đã thay ca với chúng tôi, nên Cheena và tôi được đi nghỉ. Và rồi chúng tôi quyết định sẽ ăn trưa cùng với Lily.
“Một lần nữa, Cheena, đây là Lily. Em ấy là em gái của tớ.”
Tôi tìm tới một nơi vắng vẻ và ngồi xuống bàn trong khi giới thiệu Lily với Cheena.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên giữa hai người họ.
Lily có lẽ là đã bắt kịp được với nhịp độ câu chuyện, nên đã tự mình giới thiệu và gửi lời chào tới Cheena.
Em ấy giới thiệu mình rằng: “Rất vui khi được gặp cậu, Christina. Tớ là Lily Cox. Tớ là người Đức nha. Cậu đúng là xinh đẹp đó, giống hệt như những gì anh trai tớ kể!”
“Tớ là Christina Kournikova,……um, Lily, cậu mới là người xinh đẹp đó.”
Cả hai gửi lời khen ngợi cho nhau hệt như đối tác trao đổi thông tin liên lạc vậy. Nhưng đúng là không hề sai khi cả hai đều rất xinh đẹp, vượt trên mức bình thường luôn ấy. Tôi đã gặp phải kha khá rắc rối khi đi kiếm một chỗ vắng vẻ như này, cơ mà có điều, họ trông vẫn rất nổi bật. Mái tóc bạch kim của Lily thậm chí đừng từ xa vẫn có thể trông thấy. Và cả hai đều là những cô gái với nhan sắc tuyệt trần cực kì nổi bật.
Tôi cảm thấy được có một luồng aura ghen tị cực lớn ập tới mình. À thì, nói cách khác là tại tôi đang hai tay hai hoa thế kia cơ mà, nên đành chịu thôi.
“Mà nè, Lily, em có chắc là muốn được đi chơi không thế? Em sắp sửa phải làm bài kiểm tra đầu vào cấp ba rồi mà chẳng phải sao?”
“Một hay hai ngày thì ổn mà anh. Với lại, biết được trường mình sẽ thi vào như thế nào chẳng phải cũng quan trọng lắm sao?”
“Đúng đó! Đồng phục của trường dễ thương quá chừng.”
Lily cười và đang rất vui. Không như Cheena có tính cách điềm đạm, Lily là người có tính cách khá sôi nổi. Giờ mà có Emma ở đây nữa là thậm chí chỗ này sẽ còn ồn ào hơn nữa cơ. Dù hiện tại, con bé trông vẫn rất hạnh phúc khi trò chuyện với Cheena rồi.
“Thế thì, Cheena-senpai thì sao?”
“Senpai? Oh, em là hậu bối của chị sao. Nó là gì thế.”
Cheena thử nhớ lại nghĩa của một từ không quen. Giỏi lắm.
Nhưng khi tôi nghe được những từ sau đó của Lily thì, tôi đứng tim.
“Thế chuyện giữa chị và anh trai em tiến tới đâu rồi?”
Lily mỉm cười hỏi. Con bé trông có khác gì một nữ sinh cấp ba Nhật Bản đâu chứ.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tên của chương này đã được mình thay đổi, vì eng nó viết gì mình hong có hiểu :>
< vì eng là mtl nên câu cú nhiều cái nó dịch hơi ngoo :)) >
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage