I'm The Only Multilingual Master a Russian Transfer Girl Student Who Can't Speak Japanese Can Rely On

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

(Đang ra)

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

Aminohada

Tựa như từ hư không xuất hiện, người mẫu mới Hikari tạo nên cơn sốt trong giới thời trang, trở thành siêu sao chỉ sau một đêm. Thế nhưng, ẩn sau gương mặt xinh xắn ấy là một bí mật động trời - danh tí

7 29

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

85 1809

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

(Đang ra)

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

しゆの

Khi cả hai chia sẻ những khoảnh khắc cho nhau, tình bạn của họ ngày càng phát triển, và dù cho có ý thức hay không, họ bắt đầu bộc lộ tình cảm của bản thân, khiến cho mọi người phải đặt cho cả hai một

12 70

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

28 1569

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 104

Phần 3: Gia đình - Chương 54: Trả thù

trans: Spikie

edit: Spikie

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

[Tao và mẹ chưa từng bao giờ nghĩ mày là một thành viên trong gia đình cả.]

Chiếc máy quay phim của Soji, thứ được thiết kế để quay phim trong điều kiện thiếu sáng, đã ghi lại một cách hoàn hảo khoảnh khắc lúc đó giữa tôi và Shiori.

Cô Tachibana đã nháy mắt nói với chúng tôi là: “Do phải làm việc với cánh nhà báo nên buổi sáng cô sẽ đến trễ, mấy em cứ ngồi trong lớp tự học nhé”, nên chỉ có mỗi các thành viên của lớp là đang chứng kiến thôi…

Sẽ chẳng có ai chen ngang vào lúc này cả.

“C-cái này… t-tại sao lại? Lúc đó…”

“Tao dám chắc là Iori lúc đó đã tắt máy ghi âm đi để không làm mọi chuyện thêm tệ hơn rồi cơ mà, vậy còn đoạn phim này là sao chứ, cậu ta chẳng nói gì về nó cả.”

Để đáp lại câu hỏi của Shiori, Soji ngừng đoạn video lại và giả vờ tỏ ra bí hiểm.

Cùng lúc đó, tôi lên đứng kế bên Soji để ám chỉ rằng chúng tôi là cùng một hội.

“Này Shiori. Em nghĩ lúc nãy chị vừa mới nói rằng chị coi em như là một người em ruột thịt trong nhà cơ mà… Em có nghe nhầm không nhỉ?”

Tôi chống tay lên bàn rồi hỏi Shiori.

Chuyện này tệ rồi đây. Tôi sắp sửa cười phá lên rồi. Tôi nghĩ là lúc này tôi đã hiểu cảm giác của Soji là thế nào rồi, cái tật thích khuấy tung mọi thứ lên ấy.

“Không thể nào…”

“Nè Shiori, là hiểu lầm thôi đúng không? Đúng không?”

Đám tín đồ của Shiori bắt đầu rì rầm với nhau. Khi một chứng cứ rõ rành rành như thế này được trưng ra trước mặt, lẽ dĩ nhiên là những ấn tượng xấu đầy mù quáng về tôi của bọn họ sẽ giảm đi rồi, trong khi đó những hoài nghi về Shiori sẽ bắt đầu được dấy lên.

“…N-nè, Iori à. Chẳng phải đây là chuyện riêng… của gia đình chúng ta hay sao? Ở đây có nhiều người lắm, nên là ta về nhà rồi nói chuyện nhé, chỉ hai chúng ta thôi. Shimizu-kun cũng nói rằng chuyện này mới xảy ra gần đây thôi mà phải không? Chúng ta có thể giải quyết với nhau ở chỗ khác mà.”

“Này, Shiori-san… Chẳng phải cô đưa hơi nhiều đồng minh đi theo cùng mình à?”

“Chỉ là do mọi người cảm thấy lo lắng cho tớ nên mới đi cùng thôi mà…”

Soji hỏ ngược lại Shiori đầy móc mỉa.

Khuôn mặt của Shiori trắng bệt ra, cố gắng phá vỡ bầu không khí lạnh lùng này với đôi môi run rẩy.

“Cơ mà cho dù có là như thế đi chăng nữa thì, hình như cô có nói rằng nếu hai người nói chuyện này ở đây là có chút không hợp lý có phải không nhỉ? Vì hai người không còn là chị em nữa à?”

“À thì đúng thế, đấy cũng là một cách nói… Đúng, đúng thế! Tớ không nói thế để trách mắng gì Iori đâu, những lời tớ nói đều xuất phát từ lòng tốt thôi mà! Ý của cậu thực sự không thể là như thế đâu nhỉ, đúng không?”

Tôi không chắc là liệu chị ta có thật sự có ý tốt vào phút chót hay không nữa, nhưng tôi thấy chị ta có lấy lại được một chút sắc mặt và tự tin, như thể muốn nói rằng: “Chứ còn gì nữa?”

“Đúng thế, Kagami! Chuyện cãi vã giữa chị em với nhau có thể khiến hai người hiểu lầm nhau đấy!”

“Vả lại, dám nói rằng các cậu không phải là chị em ruột thịt gì với nhau cả, Kagami, cậu máu lạnh quá đấy!”

Huh. Vậy là đám bọn họ chẳng hiểu gì sao?

Tôi cắt lời Soji và bắt đầu công kích Shiori.

“Này, dù gì thì, đúng là chúng ta không còn là chị em với nhau nữa rồi.”

“Ý mày là sao chứ, Kagami!”

Tôi thở dài với lũ tín đồ đang hóa cuồng của chị ta, hình như là bọn họ không hiểu chuyện rồi.

Được thôi. Mình sẽ nói rõ cho bọn họ hiểu luôn.

“Tôi không còn là Kagami nữa. Từ giờ tên tôi là Iori Cox. Mối quan hệ gia đình hợp pháp giữa tôi và Shiori đã không còn nữa rồi, nên là từ giờ đừng có hành động như thể cô là chị của tôi nữa.”

Phải, tôi giờ là con trai của bác Oliver, nên tôi không còn là em trai của Shiori nữa.

Nếu muốn, tôi thậm chí còn chẳng phải là người mang quốc tịch Nhật Bản nữa kìa.

“Nhưng điều đó đâu có thể thay đổi được sự thật rằng đây là chuyện riêng giữa hai người các cậu!”

“Không, tôi nói để tất cả các cậu hiểu rõ một sự hiểu lầm mà các cậu bấy lâu nay luôn tin nó là đúng.”

“C-cậu bị sao thế?”

Đúng rồi đấy, Soji-san. Tiếp tục thôi nào.

Soji -> Nhấp vào đây này.

[Vậy là mẹ nói rằng mẹ sẽ không gửi tiền cho con nữa sao?]

[Đúng thế. Mày nên mừng là mẹ mày đây còn thương tình trả tiền học phí cho mày đấy.]

“Được rồi, giờ nghe đến đoạn ghi âm này xem thế nào nào!”

[Đừng nói dối như thế chứ! Việc cha mẹ dùng tiền lo cho những đứa con của mình là lẽ thường mà, nên làm thế nào mà mẹ không gửi tiền cho em được chứ? Nếu em mà dám nói xấu mẹ chúng ta, chị sẽ nổi giận đấy.]

“……..”

Đoạn phim của Soji được bật lên và giọng nói của Shiori vang lên từ chiếc máy ghi âm của tôi.

Tôi đã lưu tất cả những biểu cảm giả tạo mà Shiori đã trưng ra một cách âm thầm.

Mọi thứ mà cô đã nói và làm cho đến hiện tại giờ đang phản lại chính cô đấy.

“Này, Shiori, có phải đây là một trong số những thứ mà cô “không nhớ là có” đúng không? Sự thật là cô chẳng có chút tiền nào trong túi hay đại loại thế là vì cô không quan tâm đến nó có đúng không?”

“Chuyện đó…”

“Tôi vẫn còn rất nhiều bằng chứng khác đấy, cô biết không? Nè các cậu, mấy cậu có còn nghĩ rằng Shiori là người đúng sau khi đã thấy những thứ này chưa? Các cậu còn mù quáng tôn thờ cô ta nữa không?”

Lần này, tôi hỏi đám cuồng tín Shiori đang đứng tràn ra từ trong lớp đến tận ngoài hành lang. Tất cả những ai nghe thấy câu hỏi của tôi đều nhăn mặt.

Bọn họ sẽ không phủ nhận tôi như trước đây họ từng làm nữa đâu.

Thêm chút nữa.

“Chính là như thế! Các cậu có còn nghi ngờ Iorin khi đã thấy tất cả số bằng chứng này chưa?”

“Đúng thế! Kagam – Cox không hề sai!”

“Iori-kun đã cố gắng rất nhiều để mọi người có thể tin cậu ấy đấy!”

Miyamoto, Hosoi và Akimoto cũng cất tiêng để làm lung lay đám tín đồ.

“Yori đã… luôn phủ nhận… những lời mà Shiori đã nói! Yori chẳng làm gì sai cả!”

Và cả Cheena nữa.

Họ đang đấu tranh, đấu tranh để bênh vực cho tôi.

Những người bạn cùng lớp thân thiết với tôi cũng bắt đầu la lên: “Đúng thế, đúng thế, đúng thế.”

“Này, các cậu theo phe của tớ mà đúng không? Các cậu tin tớ mà, đúng không?”

Tình hình đang trở nên cực kì bất lợi cho cô ta. Nhận ra điều này, Shiori bắt đầu khóc lóc với những người đi theo cô ta.

Thấy thế, một trong những người dẫn đầu nhóm Cận vệ cuối cùng cũng đã lên tiếng.

“Tôi xin lỗi, Shiori, nhưng tôi không thể tin cậu được nữa.”

“Eh…”

Cuối cùng thì, một câu nói từ chối Shiori đã được thốt ra.

Sau đó, đám tín đồ của cô ta bắt đầu như lũ ong vỡ tổ.

“Tôi cũng thế! Hóa ra những thứ mà Shiori từng nói đều là dối trá cả!”

“Thật quá thất vọng!”

“Chuyện gì… đang xảy ra thế này! Mọi người vẫn luôn tin tưởng ở tớ cơ mà!”

Giọng nói đầy sướt mướt của Shiori vang vọng khắp lớp học, nhưng vẫn chẳng có ai ủng hộ cô ta cả.

Không một ai lên tiếng để bảo vệ cho cô ta.

Tất cả những gì có thể nghe được đều là những lời nói lên án và buộc tội về sự phản bội của cô ta.

Lần này phần thua thuộc về Shiori…

“Này, Kagami – không, là Cox mới đúng chứ nhỉ?”

Giữa dòng người đang lên án dữ dội, cô gái cầm đầu nhóm bước tới chỗ tôi.

“Iori là được rồi.”

“À thì, Iori-kun. Tớ rất xin lỗi vì những gì mà tớ đã làm với cậu. Dù chuyện này không phải là thứ gì đó có thể cứ nói lời xin là xong, nhưng từ giờ, liệu chúng ta có thể… hòa giải với nhau… từng chút một?”

Cô ta khoanh tay trước ngực và nở một nụ cười với tôi.

Tôi không cảm thấy có chút dối trá nào trong lời nói của cô ta cả.

Trước khi kịp nhận ra, thì đám người cuồng tín kia cũng đã nhìn về phía tôi với ánh mắt đầy ấm áp.

Cuối cùng cũng chịu hiểu rồi à.

Nhận ra điều đó, tôi mỉm cười và đáp lại.

“Cậu không thể làm thế được đâu.”

“Eh…?”

Tôi đoán đây chính xác là biểu cảm của chú chim bồ câu lúc bị người cầm ná thun bắn trúng rồi.

Cô gái cầm đầu nhóm Cận vệ đứng hình với đôi mắt mở to vì kinh ngạc.

“Dĩ nhiên là thế rồi. Mấy người cũng lầm lỗi như tôi mà thôi, chẳng phải sao? Chính cậu nói rằng đó là điều không thể cứ xin lỗi là được tha thứ mà, hình như đó không phải là lời nói dối nhỉ.”

“…….”

Đám người này chẳng lẽ nòa lại thực sự là một lũ não tàn đến thế sao?

Hòa giải sao? Cứ ở đó mà mơ mộng đi, nhưng tôi hẹp hòi lắm, xin lỗi nhé.

“Nghe đây. Nếu các cậu thấy có lỗi với tôi, thì làm ơn tránh xa cuộc đời tôi ra càng xa càng tốt dùm. Tôi không thể nào có được nổi một cuộc nói chuyện đàng hoàng bình thường với mấy người sau từng đó chuyện đã xảy ra đâu.”

“Nhưng… tớ hiểu rồi.”

Hội trưởng Hội Những người hâm mộ Shiori dần bước lùi lại với một khuôn mặt đầy ngỡ ngàng. Cả người cô ta sững lại.

Cô ta biết rằng có nói thêm cũng chẳng giải quyết được gì cả, nên đã lùi lại về vị trí cũ của mình.

“Còn nữa, Shiori!”

“…Gì thế?”

Hai mắt Shiori đỏ tấy lên và dàn giụa nước mắt khi được cô ta gọi tên.

Những vẫn còn một thứ cuối cùng nữa mà tôi phải nói rõ cho chị ta biết.

“Cô thử nghĩ xem liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đưa những bằng chứng này cho cánh nhà báo nhỉ?”

“-- !”

Ngay khi nghe thấy thế, cả cơ thể Shiori đông cứng lại.

Cả người cô ta sởn gai ốc vì sợ hãi, và chị ta có vẻ như là sợ đến nỗi quên cả cách để hít thở luôn rồi kìa.

“Dĩ nhiên là, cô sẽ không thể tiếp tục sự nghiệp làm thần tượng của mình nữa vì mọi người sẽ tẩy chay cô rồi.”

Soji giải thích dùm cho Shiori, người lúc này đã không còn có thể thốt nên lời.

“Iori, xin em đừng làm thế! Là lỗi của chị, tất cả là lỗi của chị!”

“Phải, tất cả đều là lỗi của cô. Cô xứng đáng với điều đó mà.”

“Làm ơn, xin đừng mà! Xin em đừng làm thế mà!”

Shiori van nài tôi trong tuyệt vọng. Chẳng còn chút hình ảnh nào của một người chị độc địa từ trước đến giờ luôn khiến tôi phải khổ sở nữa.

Đúng là một cảnh tượng bần hạ mà.

À thì, dù sao chị ta cũng chưa từng ngăn cản ước mơ của tôi.

Lí do trả thù duy nhất của tôi là vì gia đình và cuộc sống học sinh của tôi đã bị hủy hoại. Và giờ tôi đã hoàn thành việc trả thù của mình rồi.

“Nhưng cô biết gì không, Shiori? Tôi không muốn nói tên ra đâu, nhưng cô cũng đã đụng tới người bạn thân thiết nhất của tôi đấy! Tôi không thể tha thứ cho cô về chuyện này được. Thế nên Shiori à, nếu cô còn làm gì kì lạ đụng tới cậu ấy trong tương lai, thì tôi sẽ không thương xót gì mà gửi thẳng số bằng chứng này cho bên truyền thông đấy!”

“…..”

Thế nên là tôi sử dụng quân bài này để giữ cho Cheena và những người khác không vì tôi mà bị liên lụy nữa.

Nếu tôi cứ để cho cô ta như thế, chúng tôi sẽ không biết cô ta sẽ còn dám làm gì nữa, và nếu cứ chèn ép cô ta, có thể cô ta sẽ không thể chịu đựng được nữa mà sẽ tự mình tìm tới cái chết mất.

Ngoài ra, sống trong ngành công nghiệp giải trí mà có điểm yếu và luôn cảm thấy sợ hãi bồn chồn hẳn sẽ là nỗi khổ âm ỉ kéo dài còn đau đớn hơn là cứ kết thúc mọi chuyện trong một lần.

Cô ta sẽ phải vừa theo đuổi ước mơ của mình vừa phải e sợ rằng không biết khi nào tảng băng mỏng mà mình đang đứng lên sẽ “vỡ”.

“Cô cứ tiếp tục diễn tiếp vai thần tượng đau khổ trong khi có rất nhiều người ở đây đã biết bản chất thật của cô đi. Để mọi người ở đây đều có hài mà xem mỗi khi nhìn thấy cô trên màn hình TV khi cô đang giả vờ đóng vai con gái của một người mẹ tồi chuyên ngược đãi con cái nữa chứ!”

Và thế là công cuộc báo thù của tôi đã đến hồi kết thúc.