I'm The Only Multilingual Master a Russian Transfer Girl Student Who Can't Speak Japanese Can Rely On

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

24 46

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

41 1927

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

155 1033

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

55 465

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

107 1154

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

52 723

Phần 1: Rất vui khi được gặp cậu - Chương 10: Xe máy thật tuyệt!

trans: Spikie

edit: Spikie

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Và ngày thứ Bảy cũng đã đến.

Là ngày mà tôi và Cheena sẽ đi mua quần áo tắm.

Tôi thức dậy vào năm giờ ba mươi sáng, chạy vài vòng quanh bãi biển như thường lệ.

Vẫn còn phải một lúc nữa mới đến giờ hẹn gặp, thế nên tôi tới khu thể thao, tham gia vào một nhóm mấy anh lính đang chơi bóng rổ và chơi liền một tiếng ở đó.

Cũng đã một thời gian rồi tôi mới có cơ hội đi chơi sau khi đi chạy thế này kể từ khi phải bận rộn với Cheena.

Sau đó tôi về nhà, đi tắm, thay đồ và ăn bữa sáng.

Hôm nay tôi mặc chiếc skinny jean màu đen, một chiếc áo phông trắng ngắn tay, và một sợi dây chuyền.

"Dáng của Iori nhìn được mà, nên lúc mặc mấy bộ đồ đơn giản trông tuyệt lắm."

Kể từ khi Angie nói thế, tôi bắt đầu mặc mấy bộ đồ kiểu thế này khá nhiều.

Tôi không biết nhiều về thời trang, nói thật, tôi khá làm biếng mấy chuyện như thế.

Khi tôi chỉ vừa mới ăn xong bữa sáng của mình thì...

Gacha!

Vừa thở dài, tôi vừa mở cửa và rồi Cheena bước vào nhà.

Tôi cảm thấy vừa vui vừa có chút lo lắng, nhưng cũng tự hỏi từ khi nào mà cậu ấy đã quen cái thói sử dụng chìa khóa sơ cua để vào nhà tôi.

Bây giờ là gần mười giờ sáng.

"Chào buổi sáng, Yori. Hôm nay cậu lại đi tập thể dục đúng không?"

"Chào buổi sáng. Ừ phải, tớ nghĩ là vẫn còn thời gian nên tớ đi tập thể dục thêm chút nữa."

Hôm nay, Cheena mặc một chiếc áo phông màu nâu hơi ngả sang xanh lục, cùng chiếc quần denim ngắn.

Túi đeo chéo qua vai, và đại khái thì, trang phục mà cậu ấy mặc là kiểu đơn giản cho dễ vận động.

Mặc dù chúng đơn giản, nhưng nhìn rất hợp với cậu ấy, và trông cũng đáng yêu nữa.

Tuy nhiên, có một thứ khiến tôi bận tâm.

"Tại sao cậu lại mang theo mũ bảo hiểm thế?"

Đúng vậy. Vì sao đó, mà Cheena lại mang theo trên tay một chiếc mũ bảo hiểm chụp đầu màu trắng viền đen.

"Mình cần phải đeo mũ bảo hiểm khi đi xe máy mà, phải không?"

Hể? Cheena nói điều đó cứ như thể đó là chuyện hiển nhiên không bằng.

Cậu ấy chẳng nói gì về việc chúng tôi đến được khu mua sắm kiểu gì, nhưng tôi đã nghĩ có lẽ là đi bằng xe buýt, khi đó tôi chỉ nghĩ xe buýt là lựa chọn duy nhất thôi.

"Nhưng cậu nói cậu đi bằng xe máy, Cheena, cậu có xe à?"

Phải, Cheena không có chiếc xe nào.

Ít nhất, đấy là tôi nghĩ thế.

Nhưng bây giờ Cheena lại mang theo mũ bảo hiểm, cậu ấy hẳn sẽ đi bằng xe máy nên mới mang theo.

"Không, tớ đâu có chiếc xe nào. Tớ thậm chí còn không có bằng lái."

Chuẩn rồi.

Thậm chí nếu cậu ấy có được bằng lái xe ở Nga đi nữa, thì cũng vô dụng ở đây thôi, và hẳn là không thể có chuyện cậu ấy có được bằng lái sau khi cậu ấy tới đây."

Vậy, khả năng duy nhất chỉ có thể là...

"Cậu tính để tớ lái xe chở cậu đi, có đúng không?"

"... Dĩ nhiên rồi, được mà, đúng không???"

Thật luôn?

Phải, chuyện đó là có thể.

Nhưng mà không ổn.

"Này, này, như tớ đã nói lúc trước, tất cả đàn ông đều là thứ thú vật đấy..."

"Yori thì khác."

"Khác làm sao?"

Không hiểu vì sao, mà lời phản biện đó được nói ra ngay lập tức.

Được người khác tin tưởng cũng tốt, phải nói thật. Nhưng không có nghĩa là Cheena không có chút kiêng giữ gì.

Ở trường, cậu ấy luôn giữ khoảng cách nhất định với mấy tên con trai tiếp cận cậu ấy với nụ cười ham muốn và đầy tự mãn, và cậu ấy cũng nói rằng cũng vì thế mà cậu ấy có tâm lý không thoải mái.

Có thể bọn họ thấy như thế và cho rằng chúng có nghĩa: "Tớ ổn".

Tôi cảm thấy xấu hổ.

Thật ra mà nói, việc bắt xe buýt để đi đến khu mua sắm có chút rối rắm, khi mà chúng tôi phải bắt nhiều chuyến xe để có thể tới được đó.

Ừ thì, nếu Cheena đã năn nỉ như thế, thì tôi sẽ chỉ còn cách chiều theo vậy.

"Haizzz, được rồi. Xuống lấy xe nào."

"Đồng ý! Vậy thì đi thôi!"

Ngay khi được tôi cho phép, Cheena đã bắt đầu giục tôi.

Giọng cậu ấy có chút hào hứng hơn bình thường.

"Hôm nay cậu hào hứng thế. Có chuyện gì à?"

"Tớ luôn muốn được thử cảm giác đi xe máy. Cái mũ này cũng là do Angie không dùng tới nên đưa cho tớ."

Hay lắm Angie. Để cho Cheena bắt chước cô...

Chỉ có khi lái xe mới cần tới mũ bảo hiểm thôi.

Khẽ thở dài, tôi khoác chiếc túi đeo chéo của mình lên và với lấy chiếc chìa khóa xe.

Sau khi để cho Cheena khoác chiếc áo khoác mỏng lên, tôi rời khỏi nhà, hướng đến thang máy để đi xuống bãi đỗ xe bên ngoài.

Ngay khi vừa trèo lên chiếc xe máy màu xanh camo. Cheena, đầu đội mũ bảo hiểm, gọi với tới.

"Yori, chân tớ. Tớ không thể... với tới..."

Cậu ấy thực sự khá chật vật với chiếc xe.

Cậu ấy không thể kiễng chân tới.

Cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi mà Cheena gặp rắc rối trong việc ngồi lên xe máy với cái thân hình nhỏ nhắn nấm lùn ấy.

"Trước hết, đặt chân cậu lên đây, sau đó là ở đây, thấy không?"

Được tôi giúp, Cheena đã có thể xoay sở ngồi lên được phía sau.

Và sau đó cậu ấy vòng tay ôm lấy eo tôi.

..........!

Cái khoảnh khắc cậu ấy chạm vào eo, tim tôi đập bình bịch.

Tim tôi đập loạn kiểu như tôi vừa chạy mười cây số không ngừng nghỉ ấy.

Hơi ấm của cậu ấy truyền tới lưng tôi, một cảm giác mềm mại ấm áp.

Đầu tôi cảm giác như sắp nổ tung tới nơi vậy.

Tôi hít lấy vài hơi thật sâu để cố giữ cho nhịp thở của mình bình ổn trở lại.

Tôi để cho ý thức của mình chuyển từ lưng sang việc tập trung lấy lại nhịp thở, và tôi bình tĩnh trở lại.

"Được rồi, đi thôi."

"Ừm!"

Chúng tôi nổ máy, rời khỏi bãi đỗ xe, hòa vào dòng xe cộ trên đường.

Khi chúng tôi vừa nổ máy, chiếc xe bất ngờ rung lên, và Cheena siết chặt tay ôm lấy tôi.

Không ổn rồi! Chết mất thôi!

Cố lên, anh bạn! Gắng lên!

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

"Chúng ta tới rồi."

Tôi đã xoay sở đến được khu trung tâm mua sắm.

Tôi đã quen với việc cậu ấy ôm tôi, nhưng vẫn chẳng tốt cho hệ thần kinh chút nào cả.

Mệt mỏi thực sự.

Tôi muốn được ngồi nghỉ trước.

"Vui thật đó. Được ngồi trên xe máy tuyệt thật, Yori."

Cheena vẫn còn chút phấn khích khi cậu ấy xuống xe.

Tôi nghĩ mặt tôi lúc này hơi đỏ rồi.

Ồ, mắt chúng tôi chạm nhau... và cậu ấy quay đi.

Tôi không chắc nữa. Chẳng sao cả.

"Tớ chưa chắc phải làm gì nữa. Hôm nay trời nóng mà, nghỉ chút đã."

"Ừ, phải ha."

Nếu cậu ấy vì đi dưới trời nắng thế này mà bị ốm, thì cậu ấy sẽ không thể đi bơi được nữa.

Chúng tôi đi đến một quán cà phê ở trong khu mua sắm, gọi mấy món uống lạnh, rồi ngồi nghỉ.

skinny jean: quần jean bó (cơ mà dịch ra nghe chán quá nên để nguyên) Vốn dĩ tên chương này có tên khác nhưng vì dịch ra tiếng việt tối nghĩa quá nên mình dựa vào nội dung mà đặt tên.