trans: Spikie
edit: còn ai vào đây nữa
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tiết học đầu tiên là tiết Văn học Cổ điển do Tachibana-sensei đứng lớp.
Đây vẫn luôn là việc bất khả thi với Cheena, cậu ấy thường không theo kịp được và chẳng thể hiểu bất cứ điều gì.
Tachibana-sensei biết rằng Cheena không thể theo kịp với cả lớp, nên thầy đã in ra một bản đối chiếu chữ thông dụng (chữ thường dùng thời nay) cho cậu ấy, và giờ thì cô nàng đang xoay sở vật lộn với bản giấy đó.
Khi nhìn vào đó, cậu ấy có thể nhìn thấy kế bên các chữ đang học là chữ thường ngày cậu ấy hay sử dụng, cùng với đó là những từ tiếng Nga tương ứng.
Bản giấy đó được tạo ra vì quan tâm đến cậu ấy. Hẳn là phải bỏ nhiều công sức lắm.
Tuy nhiên, có vẻ như thầy ấy dựa vào phần mềm dịch thuật, có vài chỗ khác đi đôi chút về mặt ngữ nghĩa, nên tôi đã chỉ cho thầy ấy thấy những chỗ đó.
Và rồi tiết học kết thúc, chúng tôi có mười phút giải lao.
"Nè Yori, giải thích cho tớ nghe về cái này với."
Ngay sau đó, Cheena đẩy bàn cậu ấy sát tới chỗ tôi và hỏi tôi vài câu hỏi.
Cậu ấy có chút dè dặt khi hỏi tôi trong lúc tiết học diễn ra, mặc dù đã được cô giáo cho phép.
Người ta thường nói mấy tiết học Nhật ngữ tẻ nhạt hơn nhiều so với các thứ tiếng khác trên thế giới.
Nói ngắn gọn thì, là do mấy tiết học đó quá yên tĩnh.
Và trong cái bầu không khí mà chỉ toàn tiếng giáo viên giảng bài đều đều, cậu ấy khó lòng mà hỏi tôi được.
Nhưng vẫn còn một lý do khác nữa.
"Nè, nè, Chris,..."
"Về chuyện cuối tuần này ấy..."
Phải, là để tránh né mấy tên hay tới hỏi thăm chúng tôi mỗi khi đến giờ giải lao.
Đúng như tôi nghĩ, cậu ấy không muốn tôi bị ai quấy rầy khi đang nghiêm túc học cả.
Đừng nghĩ là mấy người sẽ thắng!
Bản thân tôi thầm nghĩ như thế trong khi nói chuyện với Cheena. Tuyệt.
Điều tuyệt vời nhất ở đây là, nếu ta giả vờ rằng mình đang trao đổi chuyện học hành, thì bọn họ cũng sẽ không biết được... dù cho mình có đang tán dóc bằng tiếng Nga!
"Vậy thì, chuyện về cuối tuần này ấy. Cheena, cậu hiểu được bao nhiêu?"
Như đã hẹn lúc trước, tôi hỏi Cheena về chuyện đó.
"À, tớ được đưa mấy thứ kiểu như này này."
Sau đó, Cheena lén đưa cho tôi một mảnh giấy ghi chú.
Những gì ở trên đó là mấy câu tiếng Nga được viết tay.
Dĩ nhiên, bọn họ dựa vào máy dịch, và chất lượng thì tệ cực kì.
Phải mất một lúc tôi mới hiểu được, nhưng tôi có thể tóm gọn lại như sau:
"Chủ nhật này, các thành viên trong lớp mình sẽ đi bơi để chào mừng Chris-chan! Làm ơn hãy chuẩn bị đồ bơi, kem chống nắng,...! Chúng tớ sẽ lo toàn bộ chi phí cho chuyến đi!"
Tôi muốn được biết về thời gian và địa điểm của chuyến đi.
Nhưng nhìn kiểu viết này có vẻ là không muốn cho người ta từ chối đây mà.
Thậm chí dù đây không phải là tiếng mẹ đẻ của mấy người, nhưng những dòng này đã chỉ ra sự thiểu năng của mấy người các người đấy.
"Tớ hiểu rồi. Vậy là Cheena có hiểu chuyện gì đang xảy ra."
"Ừ. Sau đó tớ có nói với họ bằng tiếng Nhật rằng: "Bên ngoài trời nóng lắm, nên là hơi khó với tớ." Và rồi có ai đó đáp lại rằng " Vì đang là mùa hè nên bên ngoài nóng lắm."
Hiểu luôn.
Vì trời nóng, nên hãy đi biển nào.
Cheena đến từ vùng có khí hậu lạnh của nước Nga.
Chưa nói tới biển, chỉ nội cái nắng nóng này thôi cũng là một sự khó khăn với cậu ấy rồi.
Họ ép cậu ấy đi biển mà không thèm đoái hoài gì tới điều đó cả.
Khốn nạn thật.
"Vậy thì, cậu có muốn đi không?"
Dẫu thế, tôi cũng chẳng phải là vệ sĩ của cậu ấy hay gì cả.
Cậu ấy có quyền quyết định, rằng cậu ấy có muốn đi hay không, tôi không có quyền phản đối lựa chọn của cậu ấy.
Chính vì thế, nên tôi cần phải chắc chắn rằng cậu ấy có muốn đi hay là không.
"Lúc nãy tớ cũng định từ chối, nhưng giờ thì tớ lại thấy hơi tò mò vì tớ chưa bao giờ được đi tắm biển cả. Nhưng tớ thấy lo lắng khi đi cùng với những người mà tớ không biết..."
Chậc. Cậu ấy hứng thú với chuyện này nhiều hơn tôi nghĩ. Tôi mừng vì đã hỏi cậu ấy trước.
Tôi có nghe nói rằng ở Nga, ta chỉ có thể đi bơi ở Vladivostok hay dọc theo bờ biển Đen.
Cheena tiếp tục nói.
"Nên là, tớ nghĩ là tớ sẽ tham gia... nếu Yori có thể đi cùng với tớ."
Vậy có nghĩa là...
Ừ thì, tôi không thể để cậu ấy đi một mình được, và tôi cũng không muốn nói rằng cậu ấy đừng có đi.
Mấy loài sứa có lẽ đã bắt đầu xuất hiện vào mùa này rồi.
Thật lòng mà nói, tôi không còn thấy vui nữa khi mà đã đi biển quá nhiều rồi.
Tớ nghĩ là tớ sẽ đi cùng cậu vậy. Cũng lâu rồi tớ chưa được rủ đi bơi.
"Được thôi. Nhưng cậu phải chắc rằng cậu có cách nào đó chống lại cái nóng đấy."
Khi tôi nói với cậu ấy như thế, Cheena nhoẻn miệng cười vui vẻ.
"Được, cám ơn cậu. Và tớ muốn cậu giúp tớ đi mua vài bộ áo tắm..."
"Biết rồi."... Gì cơ?
Chẳng mấy chốc, cổ ném cho tôi một quả bom siêu to khổng lồ.
"Tớ cần cậu giúp đưa tớ đi mua sắm. Tớ không biết làm thế nào để đi đến trung tâm thương mại hay mấy nơi kiểu thế."
"À, mua sắm sao. Mua sắm. Rõ rồi."
"Đặc biệt là áo tắm ấy."
"Nnnnnnnnnn."
Tớ không cần phải mua quần áo tắm đâu.
"Haizzz~ Vậy thì thứ bảy nhé."
"Được thôi. Cảm ơn cậu."
Sau khi hứa chuyện đó, chúng tôi quay trở lại bài học của mình, gối-kề-gối.
Ngày thứ hai, và tôi nghĩ tôi đã bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Mặc dù tôi có gặp chút rắc rối trong giờ nghỉ trưa, nhưng ngày hôm nay đi học vì sao nào đó mà dễ thở hơn hẳn.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Giờ học kết thúc và giờ là lúc tôi làm công việc bán thời gian của mình.
Hôm nay, sau một giờ làm thông dịch cho cán bộ và các sĩ quan, tôi tham gia vào một buổi thực tập thoát hiểm dưới nước.
Đó là một tình huống giả định phải phá cửa thoát ra khỏi một chiếc xe lội nước bị chìm hoặc một chiếc trực thăng bị rơi và ngập nước.
Ta ngồi bên trong mô hình của máy bay đã được cẩu lên, rồi thả chìm xuống nước, và thoát ra từ đó.
Với lực lượng đặc công, họ được huấn luyện để có thể thoát ra khỏi tàu ngầm mà không sử dụng thiết bị hỗ trợ thở.
Thậm chí với buổi diễn tập mà tôi đang tham gia lúc này, ta chỉ cần hoảng loạn một chút thôi, coi như ta thất bại.
Trong khi đang nghĩ vẩn vơ như thế, nước bắt đầu tràn vào chỗ tôi ngồi, và nhanh chóng ngập đến cổ tôi.
Ồ, không. Bài huấn luyện đã bắt đầu rồi.
Đầu tiên, tôi hít một hơi thật sâu và nín thở.
Sau khi nước đã ngập tới đỉnh đầu, tôi bắt đầu hành động.
Tháo dây an toàn và bỏ đi những vật dụng mà ta giữ trong người, sau đó gỡ rời ô cửa sổ nhỏ và vài thứ khác.
Mấy cánh cửa thường rất khó hoặc không thể mở được dưới nước vì áp lực nước và do bị biến dạng.
Trong trò chơi mà thời gian là yếu tố quyết định này, chỉ một khoảnh khắc thiếu quyết đoán thôi là đi đời hết.
Một khi chúng tôi tìm được cách để thoát ra, từng người một sẽ luồn ra ngoài và ngoi lên mặt nước.
"Phù!"
Thoát ra thành công không một sai sót.
Hồi mới bắt đầu, tôi phải trang bị cho bản thân một bình dưỡng khí và phải luyện tập với tình huống đơn giản hơn, nhưng giờ thì tôi đã thay đổi rồi.
Thỏa mãn với việc kĩ năng của mình đã cải thiện, tôi bơi qua bờ bên kia bể huấn luyện để thay vào một nhóm khác.
Tình cờ thay, tôi vẫn còn đang mặc bộ đồ tác chiến nặng nề .
Mặc một bộ đồ như thế rồi bơi tới bơi lui cũng không còn là chuyện hiếm nữa.
Khi tôi ra khỏi hồ, tôi ngồi xuống rồi nhìn nhóm tiếp theo luyện tập.
"Mà này, Iori, Christina thế nào rồi?"
Liam, anh chàng ở chung nhóm lúc vừa nãy, ngồi xuống kế bên tôi rồi hỏi.
Anh ta là một anh chàng vai u thịt bắp.
"Cậu ấy sẽ đi bơi với đám bạn cùng lớp vào Chủ nhật tới. Em cũng sẽ đi cùng với họ nữa, và em thế là phải đi mua sắm cùng với Cheena hôm thứ bảy vì cậu ấy không biết đường đi tới khu mua sắm."
"Anh hiểu rồi, mua sắm cơ đấy. Bộ không phải là buổi hẹn hò đầu tiên của nhóc đấy chứ, Iori? Chúc may mắn nhé!"
Tôi cứng người một lúc khi anh ấy nói thế.
Gì cơ? Cái đấy cũng tính là hẹn hò á? Chúc may mắn là sao?
Hẳn rồi, nếu mà nghĩ đi nghĩ lại thì, một chàng trai và một cô gái rủ nhau đi mua sắm vào ngày nghỉ thì có lẽ là hẹn hò thật...
Không không! Tôi chắc chắn rằng cả hai chúng tôi ra ngoài cùng nhau chỉ là để mua mấy thứ cần thiết.
Tôi không thể tin được rằng mình lại đi lo lắng về mấy cái ngày sắp đến như thế!
"Không, không phải thế. Chỉ là mua sắm thôi. Đi mua sắm!"
Phải. Chỉ có thế thôi. Chẳng có gì hết.
"Haha... Em quả là một cậu nhóc bướng bỉnh đấy. Thôi thì, chúc may mắn."
Tôi kiểu như bị ngạc nhiên bởi câu nói đó.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Chương này bên eng dịch lú vlin =.=