I'm The Only Multilingual Master a Russian Transfer Girl Student Who Can't Speak Japanese Can Rely On

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1: Rất vui khi được gặp cậu - Chương 13: Cheena phản công (?)

trans: Spikie

edit: vẫn là Spikie

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Sáng Chủ Nhật.

Hôm nay tôi vẫn dậy sớm chạy bộ như mọi ngày.

Mặc kệ những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua, mọi thứ đều đã trở lại đúng với quỹ đạo vốn có của nó. Tất cả mọi thứ.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, tôi sẽ đi tắm biển. Nếu như lúc nào cũng giữ cho mình sự ủ rũ, thì có lẽ tôi sẽ không còn là chính bản thân mình nữa mất.

Hãy chờ đó, không thể để con tim mình xốn xang dao động được.

Sau khi tự khích lệ bản thân mình như thế, tôi đi tắm, ăn một bữa sáng ngon lành, rồi đi thay đồ.

Tôi diện cho mình một chiếc quần cargo màu xanh thẫm, cùng với đó là chiếc áo phông đen ngắn tay.

Cuối cùng là sợi dây chuyền mà tôi yêu thích.

Trên sợi dây chuyền đó có hai tấm thép không gỉ mỏng bo tròn các cạnh, và chúng là những tấm thẻ quân nhân (dog tag) hàng thật giá thật, thứ mà tôi được phía quân đội tặng cho nhân ngày sinh nhật.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, tôi coi giờ trên chiếc đồng hồ treo trên tường. 

Bây giờ là tám giờ kém mười phút. Thời gian phải có mặt là chín giờ sáng.

Tôi vẫn còn chút thời gian. Chắc tôi sẽ đi học bài một chút rồi mới lên đường vậy...

Rầm!

Cheena đã sang đến nhà rồi.

Cậu đến sớm quá đấy!

Nhưng tôi đã quen với việc cậu ấy ghé sang nhà tôi mà cứ như ghé qua chốn không người rồi, nên tôi cũng không thực sự thấy bất ngờ gì sất.

"Chào buổi sáng, Cheena."

Tôi chào cậu ấy bằng lời chào buổi sáng quen thuộc mỗi khi cậu ấy đến.

Phải, cũng như bình thường nốt.

Hôm nay Cheena vẫn ăn mặc đơn giản như thường lệ, chiếc áo hoodie màu xám kiểu Pháp cùng với chiếc quần denim ngắn và tối màu hơn ngày hôm qua.

Tôi cũng không chắc việc Cheena ăn mặc đơn giản như thế là do cậu ấy thích như vậy, hay do vì giờ đang là mùa hè nữa. Nhưng dù là gì thì cũng rất hợp với cô nàng.

Tôi đang đứng ở gần cửa, khiến tôi kì lạ cảm thấy bản thân mình đang đứng gần cậu ấy quá.

Tôi nghĩ rằng có khi tôi nên đứng ra xa cậu ấy một chút...

"Ừ, chào buổi sáng..."

*Chụt*

Từ đã, gì thế nà-

Vừa rồi là hôn má sao?

Tôi bất giác bị chao đảo bởi vì lời chào mà Cheena vừa mới thực hiện trong chớp nhoáng đó.

Ôi không, lằn ranh đầu tiên của Ranh giới Sanzu đã gần như bị kết nối rồi.

Tim của tôi có còn đập hay không tôi cũng không chắc nữa.

"An toàn!!!" - Quý ngài Trái Tim cho hay.

Suýt soát thật đấy, nếu như đấy không phải là tôi thì, có khi đã chết thật rồi ấy.

Vẫn như thường lệ, tôi bị bất ngờ, và dù cho tôi có biết được điều đó hay không thì, tôi cũng nằm suýt soát ở cửa tử rồi đấy.

"Lại đây, Yori."

Và cậu ấy lại dang rộng vòng tay của mình ra một chút, giống y như ngày hôm qua vậy.

Chuyện phải nói thế nào đây...

Tôi nên làm gì bây giờ?

"Koko wa nihon desu yo?" (Đây là Nhật Bản sao?)

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Cuối cùng thì, tôi đã không chào đáp lại, và hiện tại Cheena đang cùng tôi hướng thẳng đến bãi biển.

Thời tiết ấm áp và trong lành, một ngày hoàn hảo để đi tắm biển.

Chúng tôi chở nhau chạy dọc theo bãi biển, cùng nhau tận hưởng những cơn gió biển thổi nhè nhẹ.

Phía sau lưng tôi là cô nàng Cheena đang hét lên "Wow!". Tôi nghĩ Cheena hét lên vì... thích thú (tiếng gió thổi át đi nên không rõ).

Ở nơi có đất liền bao la rộng lớn như ở Nga, ta sẽ không thường xuyên có cơ hội được nhìn thấy biển, nên có phấn khích cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Thời gian hiện tại là... chín giờ kém mười.

Nếu cứ tiếp tục đi như thế này, chúng tôi sẽ đến kịp chỗ hẹn trong vòng năm phút nữa.

Nói gì thì nói, tôi tự hỏi rằng sẽ có bao nhiêu thành viên trong lớp tham gia vào ngày hôm nay nhỉ.

Hi vọng là không quá nhiều...

Tôi nghĩ có khi nhiều lắm cũng chỉ là vài người bọn tôi thôi, nhỉ?

Niềm hi vọng mong manh đó cuối cùng cũng đã nát vụn.

Từ ngay khi còn đang chạy trên con đường dọc theo bãi biển, tôi đã có thể thấy được bãi đỗ xe tạm thời dành cho người đi tắm biển từ đằng xa.

Gần đó, tôi cũng thấy một nhóm gần khoảng hai chục con người đang đứng trò chuyện.

Vài người trong số họ trông khá quen mặt... Họ chắc hẳn là nhóm bạn lớp tôi rồi.

Mấy người đến sớm quá đó, thật rắc rối.

Lớp chúng tôi có chính xác là ba mươi học sinh, nghĩa là có tới hơn 60% số học sinh của lớp đang ở đây.

Mấy người còn phải đi hoạt động câu lạc bộ cơ mà, không phải sao? Sao mấy người lại không đi đến đó chứ.

Cảm giác như tôi chỉ muốn nói "Hải, quay xe!" rồi quay ngoắt xe lại đi về cho rồi. Nhưng mà chắc chỉ nằm mơ giữa ban ngày thì may ra.

"Gì thế này! Đám bọn họ đã tới từ khi nào thế?"

Chắc phải kiếm chỗ nào đó kín đáo để đỗ xe lại cho họ không để ý tới vậy.

Không có gì phải xoắn cả! Mình có thể làm được mà! Mình tham gia vào mấy bài luyện tập của quân đội để làm gì kia chứ?

Ầu, không được rồi, tôi cảm thấy hình như mấy người đó thấy bọn tôi rồi thì phải.

Chẳng làm gì được cả, mái tóc xinh đẹp của Cheena quá nổi bật.

Tôi chạy thẳng đến phía bãi đậu xe, trong khi đang nghĩ về cái tương lai phía trước đầy u ám.

Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ, nhưng tôi vẫn có thể tìm được một chỗ để đậu xe lại khá dễ dàng, có thể do vào tầm này đã là cuối mùa tắm biển rồi cũng nên.

Tôi sợ rằng đậu xe trong mấy cái bãi không có mái kiểu này sẽ khiến bình ắc quy của xe tôi hỏng mất.

Sau khi bước xuống xe, vừa mới cởi được áo khoác ra và cất vào hộp đồ, thì tôi nghe thấy mấy tiếng huyên náo kì lạ xung quanh tôi.

Đấy không phải thứ âm thanh mà khi đi tắm biển người ta thường nghe thấy, nghe cứ như tiếng quạ kêu vậy.

Tiếng rì rầm sì sầm đó đang tiến lại gần đây... đúng không nhỉ?

Mà cũng chẳng mất nhiều thời gian để tìm ra được nguyên nhân... của nó, một đám mấy đứa bạn học chung đang... bắt đầu đứng vây xung quanh xe của tôi.

Chậc, họ còn đẩy tôi ra rìa, bỏ lại Cheena một mình nữa chứ.

Láo nháo thật!

"Chris, cậu đỉnh thật đấy, đi tới đây bằng xe máy luôn này! Ngầu quá đi mất!"

"Tớ nghe các cậu bảo rằng có tới hai người ngồi trên xe cơ mà. Ai là người cầm lái vậy?"

"Tớ cũng có xe máy đấy! Để lần tới tớ chở cậu đi nhé!"

Mấy đứa bạn cùng lớp hỏi Cheena tới tấp, trong khi tôi lặng lẽ chống chế và giải thích dùm cậu ấy.

Tên đầu têu ra cái trò đi biển lần này... Sasaki, dạt đám bát nháo đó sang một bên, rồi tiến đến nói chuyện với Cheena. (Còn tôi chỉ muốn cà khịa cái mớ quần áo bóng bẩy không cần thiết kia của cậu ta thôi, dù gì thì lúc đi bơi cũng phải cởi ra mà)

Cậu ra nói rằng: "Chào, Chris! Tớ mừng vì cậu đã đến đây dù rằng trời khá nóng đấy!"

Sasaki nói với giọng điệu thân thiết đến kì lạ, nghe cứ như đang chào hỏi một người quen cũ lâu ngày gặp lại vậy.

Cheena không hiểu được tên đó đang nói gì, nên cậu ấy chỉ nói "Hi" với cậu ta thôi.

Làm tốt lắm Cheena. Cứ để cuộc nói chuyện diễn ra như thế đi.

Nếu cậu muốn thì, ném cậu ta xuống biển luôn cũng được nữa.

Tôi nhắc nhở bản thân mình, chú ý cảnh giác đề phòng nếu như có gì bất trắc xảy ra, nhưng có vẻ mọi thứ diễn ra khá trôi chảy và thuận lợi.

Và điều tệ nhất cũng đã tới.

"Được rồi, Chris, chào nhau một cái đi nào."

Sasaki vừa nói, vừa dang rộng hai tay ra một cách chào đón...

Đây dồiiiiiiii ! ! ! ! !

Đó chính là động tác ngầm ám chỉ đến việc ôm nhau và trao cho nhau một nụ hôn má!

Quá lộ liễu.

Quá ngu ngốc.

Tôi bật cười trong lòng vì sự ngu ngốc của cậu ta. Ừ thì cũng đâu thể trách cậu ta được vì cậu ta đâu biết rằng tôi đã cảnh báo cho Cheena từ trước.

Khuôn mặt cậu ta tràn đầy sự tự tin, như thể đang nói "Đến đây, đến đây nào."

Cậu ta còn chẳng thèm che giấu đi cái mục đích đen tối đang hiện hữu trên khuôn mặt mình nữa kia mà.

*thở dài*

Bộ tên này không sài não để điều khiển hành động của mình à.

Nhìn thấy cái điệu bộ của tên Sasaki đẹp mã kia, Cheena dường như đã nhận ra được điều gì đó.

Cậu ấy biết rằng tên đó đang mong chờ một lời chào bằng cách hôn má.

Nhưng biết gì không nhóc? Anh đây đã lường trước được việc đó rồi.

Cheena làm ra vẻ mặt kinh tởm, cậu ấy thở dài như có chút chế nhạo. Tôi không chắc rằng có phải tôi là người duy nhất ở đây thấy được điều đó hay không... Cậu ấy sẽ làm thế thật à, không phải chứ?

"Ở Nhật, chúng ta không chào hỏi bằng kiểu đó đâu..."

Ầu... yasashii.

Lines of Sanzu, ông nào có đọc Soul Eater thì chắc là biết, còn không thì đại loại ý của Iori là sắp chết đến nơi rồi ấy. Câu này thường được mấy người nước ngoài khi đến thăm quan Nhật Bản nói. Còn cái nịt rồi con ơi. Yasashii= dịu dàng, hiền lành. Ý Iori là "Nói thế có hơi hiền đấy"