I'm The Only Multilingual Master a Russian Transfer Girl Student Who Can't Speak Japanese Can Rely On

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1: Rất vui khi được gặp cậu - Chương 16: Больно (Đau đớn)

trans: Spikie

edit: Vẫn là thằng tên Spikie

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Thả lưng nương theo mặt biển, tôi chầm chậm thả trôi mình theo những con sóng.

Dù không rõ lắm, nhưng dường như tôi có cảm giác rằng mình hôm nay dành nhiều thời gian để nằm hơn là đứng thì phải.

...Sao nghe cứ như tôi là một tên ăn không ngồi rồi thế nhỉ?

Giờ đã là ba giờ chiều.

Sau khi ăn bữa trưa tại căn chòi gần biển, chúng tôi rủ nhau chơi bóng chuyền một chút, sau đó vì thấy nóng quá mà lại lao ra biển.

Nhưng lần này không còn đi nghịch nước chỗ nước nông gần bờ nữa, mà bơi hẳn ra vùng nước sâu luôn.

Hồi sáng Cheena thấy cảm thấy sợ hãi khi bơi ra gần vùng nước sâu, nhưng tôi nghĩ rằng giờ thì cậu ấy đã dần quen với biển hơn rồi.

Cậu ấy nhận ra rằng thật tuyệt khi được ngâm lưng mình dưới làn nước biển mát rượi để tránh đi cái nắng nóng oi bức của mùa hè.

Phía xa xa, tôi có thể thấy được đám bạn học của mình đang có khoảng thời gian chơi đùa khá vui vẻ.

Một số đứa thì đu đeo trên chiếc thuyền phao, có vài đứa thì bị rớt xuống nước, một vài đứa khác lại nằm trên chiếc phao tròn tận hưởng những con sóng dập dìu, số khác thì bày trò nô đùa theo nhiều kiểu khác nhau.

Và vẫn là gương mặt thân quen Soji đang thả mình nổi trên mặt nước không xa chỗ tôi.

Không, đúng hơn là tôi vờ như mình đang nương theo mặt nước để dễ bề tiếp cận cậu ta.

Nơi biển cả, anh đây là kẻ vô hình.

Giờ thì, đến lúc để trả thù vụ vừa nãy rồi...

"Yori!"

"Kagami, Shimizu! Hê lôôô !"

"Ủa Kagami?... Hóa ra cậu ở đó sao."

... Bị tóm rồi.

Sao số tên này hên quá vậy? Bộ cậu có thể tự động tiết ra pheromone khi cảm thấy nguy hiểm sao? Ong chắc?

Tôi thậm chí còn không thể nghĩ tới việc có thể đọ lại được tên này.

Bực mình thiệt chứ.

Khi tôi hướng mắt về nơi phát ra tiếng gọi, tôi thấy Cheena đang ôm lấy chiếc phao hình con vịt và Akimoto, một cô nàng bơi lội khá cừ, đang tiến lại gần đây.

Họ hẳn là đã lựa thời cơ để tranh thủ tách ra khỏi cái đám bạn cùng lớp đông đúc kia.

Cái đám ồn ào ngoài kia xem ra có vẻ không để mắt chú ý đến hai người họ mà vẫn tiếp tục vui đùa náo nhiệt ở phía bên kia.

"Tớ bơi tới tận đây chỉ vì Cheena nói rằng muốn được chơi với cậu đấy, Kagami-kun. Jeez, cả hai người các cậu đúng thật là! Đã tới tận đây để vui chơi rồi mà vẫn không tách rời nhau ra được."

"Sau vố hồi sáng thì giờ tớ chơi chung với nhóm các cậu kiểu gì đây?"

"Xin lỗi mừa."

Akimoto chắp tay xin lỗi.

Trong khi vừa đứng nước vừa nói chuyện với Akimoto như thế, thì Cheena chen vào cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Tuyệt thật, Yori! Biển ấy! Đã rộng lại còn sâu nữa!"

Cậu ấy đang cực kì phấn khích.

Lúc đầu thì cô nàng có chút sợ hãi khi bước xuống nước, nhưng giờ thì có vẻ chỉ còn cảm giác thích thú trào dâng mà thôi.

Cheena vùi đầu mình vào con vịt phao trong khi nói chuyện một cách vui vẻ.

Cậu ấy cọ má mình vào thân con vịt làm bằng nhựa, thả lỏng khuôn mặt để rồi tận hưởng cảm giác được vui đùa trong làn nước mát.

... Người đâu mà dễ thương.

Sao cậu không thử hát bài 'Kuroneko pancake' nhỉ? 

Mà, tôi cũng mừng vì cậu ấy vui vẻ như thế.

Tôi nở một nụ cười khi nhìn cậu ấy cười đùa thích thú như thế.

Trước khi tới đây tôi đã lo sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cơ mà xem ra tôi đã đi lo lắng việc không đâu rồi.

"Cậu cứ như con nít ấy. Đừng có mà hào hứng quá rồi để bị sứa cắn đấy, được không?"

"Sứa sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tớ bị sứa cắn?"

"Đau chết đi được ấy, tệ hơn thì cậu còn có thể bị đuối nước."

Cheena hoảng sợ khi nghe thấy thế.

"Vậy thì ông làm được gì nếu như bất cẩn đụng phải sứa đây?"

Thế là Soji vừa bơi ngửa đến chỗ chúng tôi vừa cất tiếng nói để nhập cuộc.

Tên này bơi dẻo thật.

"Tôi có nghe nói rằng kem chống nắng có thể giữ cho cậu không bị đám sứa đó cắn đấy, nhưng ở Nhật lại chẳng thấy đâu."

"Cậu ấy nói gì thế?"

"Cậu ta nói là cậu ta sợ đám sứa đó lắm và muốn được về nhà. Hah, chuẩn Soji rồi."

Và thế là chúng tôi tiếp tục tán chuyện như thế thêm một lúc nữa.

Mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp, làn nước mát lạnh, và cuộc trò chuyện vui vẻ.

Cũng không tệ nhỉ. Năm sau chắc có khi mình lại tới đây với một nhóm nhỏ nữa vậy.

Trong khi nghĩ như thế thì bỗng tôi nghe thấy tiếng kêu lớn...

"больно!!!!" (Đau!!!!)

Bất ngờ, Cheena hét lớn.

"Đau quá." ...Cậu ấy rên rỉ.

Nghiêm túc sao... có sứa thật à?

Akimoto bị bất ngờ bởi tiếng hét của Cheena.

Đám bạn lớp tôi cùng nhũng người đang bơi gần đó chắc hẳn cũng đã nghe thấy tiếng hét đó, vì họ đều đang dồn hết sự chú ý của mình về phía chúng tôi.

"C-Chuyện gì, chuyện gì thế?"

"Cậu bị đuối nước sao?"

Bỗng cả khu vực quanh đó bắt đầu xôn xao cả lên.

Hẳn là do có con sứa Andon nào đó bị cuốn theo dòng nước rồi bị đưa tới đây đây mà.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Thường thì khi bị một con sứa chạm phải, cảm giác khi đó phải nói là... khá đau.

Cơn đau tựa như một cơn sốc điện vậy, và thường cơn sốc đó sẽ dễ khiến con người ta bị đuối nước.

Thực tế thì, Cheena đã rơi vào hoảng loạn, vẫy vùng cánh tay mình loạn xạ, và đã buông tay khỏi chiếc phao mất rồi.

Cậu ấy vùng vẫy trong hoảng loạn, cố để giữ cho bản thân mình không bị chìm, thế nhưng sẽ chỉ phản tác dụng khi mà để bản thân rơi vào hoảng sợ vì cơn đau mà thôi.

"Yori! *sặc nước*..... Yori!"

"Cheena, bình tĩnh lại!"

Trong khi Cheena đang vùng vẫy trên mặt nước, thì Akimoto, người đang bơi gần cậu ấy, cố gắng với tay ra để giúp.

Nhưng đó là một ý tưởng tồi.

"Cậu không được bơi đến gần cậu ấy, Akimoto! Nếu cậu ấy mà ôm lấy được cậu, thì chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn đấy!"

"Vậy giờ tớ phải làm sao đây...?"

Tôi không chắc rằng cô bạn Akimoto, xem chừng như sắp rớt nước mắt đến nơi kia, có sẵn sàng để cứu Cheena không, nhưng tôi ngay lập tức bơi vượt qua cậu ta và bơi về phía Cheena.

"Tớ xin lỗi, Cheena, tớ đành phải chạm vào người cậu một chút vậy."

Sau khi nhìn nhanh qua tình hình của cậu ấy, tôi tiếp cận ấy ấy từ phía trước, vòng tay phải của mình ra phía sau lưng cậu ấy rồi kéo lại, nâng phần đầu cậu ấy lên khỏi mặt nước.

Cheena vẫn còn đang vùng vẫy dữ dội, xem ra cậu ấy không thể tự sức mình thoát ra được ra khỏi chỗ này được rồi.

Cậu ấy giờ đã có thể hít thở lại. Tất cả những gì còn lại là...

"Soji!"

"Kiếm khăn tắm và gọi cứu hộ!"

Soji ngay lập tức hiểu được ý định của tôi trước khi tôi kịp nói ra, và ngay khi tôi vừa cất giọng, cậu ta liền lập tức bơi ngay vào bờ."

Cậu ta thực sự rất nhạy bén theo cách riêng của mình.

Lẽ ra cậu nên phát huy cái trí thông minh trời phú đó của mình theo cách nào đó hữu dụng hơn đi, anh bạn à.

"Akimoto, tập hợp mấy đứa trong lớp lại rồi quay trở về bờ đi!"

"T-Tớ hiểu rồi... !*tiếng quạt nước*

Tôi hướng dẫn cho Akimoto giống như lúc nãy rồi hướng về phía đất liền, phòng hờ trường hợp vẫn còn có con sứa nào đó ở gần đây.

Tôi sử dụng cánh tay trái cùng với hai chân đạp nước để bơi về phía bờ trong khi tay phải vẫn ôm lấy Cheena và giữ cho cậu ấy nổi lên để có thể hít thở được.

So với những bài huấn luyện bình thường khi mà phải mang theo những trang thiết bị nặng nề và cần nhiều sức lực để có thể giữ cho cơ thể nổi được trong nước thì, nếu chỉ có mình Cheena thôi là chuyện quá dễ dàng.

Trong khi đó, Soji ngày càng cách biệt khoảng cách so với tôi, nhưng có vẻ đám bạn cùng lớp mà tôi nói bơi vào bờ khi nãy lại thấy khó khăn trong việc bắt kịp được tôi.

"Ouch... Yori, xin lỗi..."

"Ổn rồi, không có gì phải lo lắng hết. Cậu không cần phải cử động đâu, chỉ cần hít thở đều là được."

Tôi nói vài lời để trấn tĩnh cậu ấy. Xem ra Cheena đã bình tĩnh lại được đôi chút, nhưng có vẻ vẫn còn bị đau.

Nói thật thì để tôi vừa bơi vừa đưa theo cậu ấy vào bờ như thế này sẽ nhanh hơn nhiều so với việc để cậu ấy tự bơi vào bờ trong khi phải gắng gượng cơn đau của mình.

Không, cho dù Cheena có không bị sao đi chăng nữa thì với một người chưa hề quen với việc bơi lội ở biển thì chắc chắn sẽ không thể nào bơi nhanh được.

Cũng may là nhờ vào mấy bài huấn luyện hàng ngày mà tôi tham gia cả...

Chúng tôi chầm chậm bơi dần vào bờ, giữ khoảng cách giữa chúng tôi và đám bạn học, rồi nhanh chóng tiếp cận bãi biển.

Tôi để Cheena ngồi trên bãi biển rồi bắt đầu nhìn sơ qua. Có một vết thương ngoài da cùng với một thứ nhìn như con giun còn dính lại nơi mắt cá chân trái của cậu ấy.

Vẫn còn một cái xúc tu nhỏ dính lại sao...

Nếu như nhìn gần, có thể thấy một thứ nhìn như sợi chỉ mảnh... một cái xúc tu còn dính lại trên vết thương.

Tôi nhẹ nhàng rửa trôi phần có độc nơi chiếc xúc tu bằng nước biển để chất độc nơi chiếc xúc tu dính lại trôi đi nhằm tránh để vết thương thêm nặng.

"Iori, tôi dẫn anh ta tới rồi."

Soji trên tay cầm chiếc khăn tắm đưa một anh thanh niên tới.

Mặc áo màu đỏ và vàng... hẳn là người cứu hộ rồi.

"Em không sao chứ? Làm ơn cho tôi kiểm tra vết thương."

Tôi sử dụng cái khăn tắm nhẹ nhàng lấy cái xúc tu ra khỏi mắt cá chân trong khi tránh đường cho anh cứu hộ đang gọi tôi với giọng điệu lo lắng.

Anh ta sau khi thấy tôi làm như thế liền bị ấn tượng, "Nhóc có vẻ quen với mấy việc này, nhỉ?"

À thì, tôi cũng có chút kinh nghiệm khi đi bơi trái mùa kiểu thế này mà...

Tôi thậm chí còn phải tự mình xử lý mấy vết thương như thế này nữa cơ.

Nhưng những người cứu hộ có hiểu biết nhiều hơn là tôi, nên tôi cảm thấy an tâm hơn nếu để họ kiểm tra.

Sau khi nhanh chóng nhìn qua vết thương, anh cứu hộ nói với giọng điệu nhẹ nhõm.

"Vết thường do loài sứa Andon gây ra. Mừng là mọi chuyện giờ đã ổn rồi. Chỉ cần để cho vết thương được nghỉ và nên đi gặp bác sĩ nếu như mấy đứa thấy lo lắng về nó."

"Em hiểu rồi. Mừng là mọi chuyện không quá tệ."

Vậy là không để lại di chứng hay vết sẹo nào cả.

Tôi mừng vì anh ta không phải là người xấu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn anh chàng cứu hộ vừa mới rời khỏi.

Giờ thì chỉ cần để Cheena ngồi nghỉ ở đây một lúc thôi.

"Cậu có sao không, Chris?"

Sasaki, kẻ mà cuối cùng cũng lê được xác của mình lên khỏi mặt nước, gọi vọng tới chỗ chúng tôi.

Tôi thắc mắc rằng liệu cậu ta có đang lo lắng không hay chỉ đang mệt đứt hơi vì phải tức tốc bơi trở về bờ.

Khi tôi đưa mắt nhìn về phía cậu ta, tôi thấy có cả đám bạn cùng lớp cũng đang tiến tới gần đây.

Sasaki thì đang hùng hổ tiến tới với khuôn mặt đỏ gắt.

Tôi không muốn mọi thứ trở nên rắc rối, nên tôi sẽ nói với bọn họ rằng mọi thứ vẫn ổn cả.

Nhưng trước khi tôi có thể mở miệng nói ra những điều đó, thì giọng của Sasaki cất lên, đập tan cái ý định đó của tôi thành từng mảnh.

"Mày vừa làm cái chó gì với Chris vậy hả? Mày vừa mới làm cái gì với Chris? ! ! ! !

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Note: Thường thì mấy đoạn hội thoại giữa Iori và Cheena sẽ được nói bằng tiếng Nga nên tôi để in nghiêng cho dễ đọc, nếu như sau này mấy dòng in nghiêng mà là tiếng Nhật thì tôi edit lại sau. Hí:)

Đại khái ý Iori là ví Soji như con ong tiết ra pheromone để thu hút người khác tới giải nguy cho mình những lúc nguy hiểm. Kuroneko Pancake là bài hát lấy từ tựa game RPG Fate/Grand Oder. Kiểu như nếu như Cheena đã dễ thương sẵn rồi mà còn hát bài này nữa thì Iori thấy chill thôi. ông nào em yêu khoa học thì lên gu gồ nhờ bác ấy giảng cho.