trans: Spikie
edit: Spikie
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Thứ bảy.
Hôm nay tôi đang trên đường cùng với Cheena và Angie đi đến khu mua sắm.
Dĩ nhiên tài xế lái xe là Angie rồi.
Sau một tháng ở Nhật, những nhu yếu phẩm mà Cheena cần đã được sử dụng hết.
Angie nói rằng cô ấy cũng cần mua vài thứ cần thiết cho đợt nghỉ phép dài ngày này của cô ấy.
"Nhưng tại sao hai người lại kéo cháu đi cùng thế? Chẳng phải đây là một dịp hiếm có để cô và cô con gái yêu của mình có cơ hội được tìm hiểu về nhau nhiều hơn sao?"
"Cháu đang nói cái gì thế nhỉ? Không phải sẽ vui hơn khi có Iori đi cùng sao?"
"Đúng rồi. Tớ sẽ không đi đâu mà không có Yori đi cùng đâu."
Đôi mắt tôi nhìn trong vô định, tay chống cằm trầm ngâm suy nghĩ, việc giao tiếp bằng tiếng Nga kiểu này có lẽ dần trở thành một chuyện gì đóquá đỗi bình thường với tôi luôn rồi.
Sau một lúc ngồi lờ vờ trên xe, chúng tôi đã tới được đích đến của chuyến đi hôm nay.
Chiếc xe được đậu lại chỗ bãi đỗ xe quen thuộc, và cả ba chúng tôi tiến vào trong khu mua sắm.
Có điều, khu mua sắm hôm nay có hơi lạ.
"Không phải hôm nay có hơi nhiều người sao?"
Phải, hôm nay có rất nhiều người đến đây, đến mức không còn chỗ mà chen chân luôn.
Chuyện gì đang diễn ra vậy nè?
"Lí do hôm nay đông người như thế chắc là do đợt giảm giá lớn nhất trong năm vừa mới bắt đầu đấy."
Angie có lẽ biết được lí do nên đã giải thích cho tôi biết trong khi chen qua dòng người đông đúc.
Vậy đó là lí do mà hôm nay có nhiều người ở đây đến vậy à.
"Ở đây có quá nhiều người, nên hãy cẩn thận đừng để lạc nhau mất đấy."
.........
Lạc mất nhau rồi.
"Mới có chút xíu mà Angie đi lạc đâu mất rồi! Tự nhiên phải vác mặt đến văn phòng tìm trẻ lạc để kiếm cô ấy đúng là xấu hổ mà!"
"Xin gọi cô Angielina đã hơn ba mươi rồi mà vẫn ế. Đám cháu dấu yêu của cô đang đợi cô đâyyyyy."
Nếu mà là người đàn bà mất não và có phần láu táu Angelina-chan thì chắc không cần phải lo lắng gì đâu, dù gì thì bà cô cũng là người lớn mà, chẳng có gì phải xoắn cả.
"Yori, tớ làm cậu bực mình sao?"
"...Tớ đùa đấy. Nào, đi thôi. Chúng ta có thể đi mua sắm mà không có Angie được mà."
Kể cả có bị lạc nhau đi chăng nữa, thì Cheena và tôi vẫn còn ở đây cùng nhau mà.
Thứ duy nhất bị thiếu đi là Angie thôi, mà không có cô ấy đi cùng cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm.
Các bạn nói rằng chính chúng tôi mới là người đi lạc á. Không có chuyện đó đâu. Đã là số đông thì nói gì cũng đúng hết.
Tôi không muốn phí thêm thời gian nữa, nên tôi cố bước ra khỏi chỗ mình đang đứng.
Việc kiếm tìm Angie xem ra đã bị đám đông nhung nhúc kia chặn lại rồi.
Ở đây có quá nhiều người, chúng tôi sẽ bị lạc nhau mất.
Chúng tôi cần phải di chuyển ra khỏi chỗ này mà không bị lạc mất nhau.
"Để xem ta có thể làm gì với tình hình này nào..."
"Cậu có muốn nắm tay hong?"
"Hmm- được thôi, đúng nhỉ. Thế thì chúng ta sẽ không bị lạc mất nhau, cơ mà chờ đã, cậu có chắc không đấy?"
Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy Cheena nói thế, sự xấu hộ vẫn còn hiện lên trên khuôn mặt cậu ấy kia kìa.
Kiểu biểu cảm gì thế chứ?
"Này Cheena, tớ thực sự sẽ nắm tay cậu đấy..."
"Bộ không được sao? Tớ không được cao cho lắm, nên nếu như tớ bị lạc mất thì sẽ rất khó khăn cho cậu khi phải đi tìm tớ đúng không?"
"À, thì... Tớ hiểu rồi. Đây."
Cheena, từ khi nào mà cậu lại "lươn" thế?
Nhưng cũng đúng là cậu không thể nào đi cho đàng hoàng trong cái dòng người đông nghẹt như thế này.
Tôi không thể nói được gì thêm nữa, nên tôi chìa tay ra phía cậu ấy, thế là cậu ấy vừa cười khúc khích vừa nắm lấy tay tôi.
Cứ như một cặp đôi đang nắm tay nhau ấy.
Gì chứ? Tại sao? Tại sao cậu ấy lại xem nó như chuyện bình thường thế? Bộ ở
Nga thì đây là chuyện bình thường lắm à?
Tôi bị bối rối bởi cái tình huống bất ngờ này, và thế là, một tia suy nghĩ xẹt qua đầu tôi.
Có lẽ nào Cheena cậu ấy coi tôi là...?
Một luồng suy nghĩ không hay chút nào lóe lên trong đầu tôi, và tôi nhanh chóng nhìn về phía khuôn mặt của Cheena.
"Cậu còn đang làm cái gì thế, đi thôi!"
Cheena bắt đầu nhanh nhảu sải bước.
"Này! Đừng có kéo!"
Tôi nghĩ là vừa xong tôi đã bỏ quên một điều gì đó rồi, thôi mà kệ.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Chúng tôi đi tới khá nhiều cửa hàng và đã mua được hết tất cả những gì cần thiết.
Tôi có nhắn tin cho Angie qua điện thoại, nhưng cô ấy nói rằng với cái dòng người đông như kiến này, thì nếu như đi cùng với nhau có lẽ có đến khuya cũng chưa mua được hết những gì mà cô ấy cần, nên đã quyết định sẽ tách ra đi mua riêng.
Hẳn rồi, đi riêng như thế chắc chắn là hiệu quả hơn là cứ dính một cục với nhau rồi đi lòng vòng mất thời giờ.
Cheena và tôi vẫn nắm lấy tay nhau.
Bàn tay nhỏ nhắn mảnh mai đang nắm chặt lấy tay tôi khiến tâm trí tôi rối bời, không tài nào tin được cái sự thật đang hiển hiện trước mắt tôi lúc này.
Tôi sợ rằng nếu mồ hôi tay tôi túa ra sẽ khiến cậu ấy khó chịu mất.
Tôi bước đi trong khi bị vô số ánh nhìn ghen tỵ đâm vào người, lòng cảm thấy bồn chồn bất an.
Do không biết những gì tôi đang cảm thấy lúc này, Cheena cứ thế mà lôi tôi xềnh xệch đi khắp nơi! Tôi đi khắp nơi khắp chốn của khu mua sắm trong tình trạng tay tôi bị Cheena nắm lấy và kéo đi.
Tôi không biết việc này có gì mà khiến cậu ấy vui như thế nữa.
Sau khi cứ như thế mà đi mua sắm được một lúc, Cheena bất ngờ quay sang hỏi tôi một câu hỏi.
"Nè, ở trường thì ta có được đeo trang sức hong?"
"Sao? À, tớ chắc là không có vấn đề gì với mấy kiểu phụ kiện trang sức đơn giản đâu. Vài người trong lớp ta cũng có đeo chúng đấy thôi."
Khi tôi nói với cậu ấy như thế, cô nàng lại cất tiếng nói ra vài thứ kì lạ.
"Tớ hiểu rồi... Yori, xin lỗi nhé, nhưng mà cậu có thể đợi tớ ở đó một lúc được không?"
Cậu ấy chỉ tay tới một băng ghế gần ngay cửa sổ không xa chỗ cửa hàng lắm, nơi có ít người ngồi lại.
"?? Tớ thì không nề gì, nhưng cậu đi một mình có ổn không đấy?"
"Ổn mà, không sao đâu. Cậu chỉ cần đợi một chút thôi."
Thế là cậu ấy tự mình hướng tới chỗ cửa hàng bán phụ kiện và trang sức.
Từ câu hỏi trước đó của cậu ấy, tôi nghĩ rằng là cậu ấy chỉ muốn chọn cho mình một món đồ trang sức nào đó đơn giản có thể mang được ở trường thôi.
À thì, dù gì thì cậu ấy cũng là con gái, nên là dĩ nhiên cậu ấy muốn đi tự mình đi mua mấy thứ như thế thôi.
Cảm thấy có chút mệt mỏi, tôi đặt mông mình xuống băng ghế và chờ đợi.
Tôi lấy điện thoại ra và giết thời gian bằng cách đọc số tạp chí hàng tháng mà tôi hay theo dõi, sau khoảng 15 phút, Cheena trở ra khỏi cửa hàng.
Trên cổ tay phải của cậu ấy là chiếc vòng tay màu hồng vàng kim kiểu mắt xích.
Chiếc vòng có đính kèm theo một mảnh kim loại màu vàng hồng kim thon dài, bo tròn cạnh, vừa đơn giản vừa sành điệu.
"Là cậu mua nó sao? Đẹp đó chứ, trông rất hợp với cậu."
Liam nói với tôi rằng hãy luôn dành lời khen dành cho phụ nữ, nên tôi đã làm theo lời anh ấy.
Tôi cũng không có ý xu nịnh cậu ấy đâu, những lời nói đó của tôi bật ra một cách tự nhiên vì tôi nghĩ rằng nó thực sự rất đẹp khi được đeo bởi cậu ấy.
"Cám ơn cậu, tớ đã mua nó bằng số tiền mà tớ nhận được nhờ đi làm thêm dạo gần đây đấy. Còn cái này là..."
"Có chuyện gì sao?"
Đột nhiên, những lời Cheena nói có phần lắp bắp.
Hôm nay cậu ấy thực sự có những hành động rất đỗi kì lạ. Tôi đoán rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.
"À thì, cậu chìa tay ra một chút được không?"
"Hửm? Như này á?"
Tôi nghĩ rằng chắc chúng tôi sẽ chỉ lại nắm tay dắt nhau đi thôi. Nhưng khi tôi chìa bàn tay trái của mình ra, tôi nghe thấy tiếng "cạch"... và có cảm giác rằng tay mình vừa được đeo cho thứ gì đó.
Tôi nhìn lại và thấy một chiếc vòng tay màu xám khói được đeo lên cổ tay trái của mình. Kiểu thiết kế này...nó là...
"Vòng tay đôi sao...?"
Nếu mà nhìn gần thì, ta sẽ thấy miếng kim loại đính trên đó có họa tiết hình con mèo, và nếu ghép với cái của Cheena sẽ ra một cặp mèo hoàn chỉnh.
Chuẩn rồi đấy, một chiếc vòng tay đôi khác màu với cái của Cheena đang đeo.
"Cái đó, Tớ đã luôn cảm thấy rằng bản thân mình luôn mắc nợ Yori, và đó là lí do tại sao sau khi tớ có được cho mình một công việc làm thêm, tớ đã luôn muốn được cảm ơn cậu trước hết..."
"Nên là cậu mua một cặp luôn sao?"
"Tớ nghĩ rằng nếu chúng ta cùng đeo một cặp giống nhau thì sẽ tuyệt lắm."
Cheena cười ngượng sau khi nói thế. So với khi chúng tôi mới gặp nhau lần đầu, thì giờ đây cậu ấy đã biểu đạt được nhiều biểu cảm hơn mỗi khi đứng trước mặt tôi.
Tôi tự hỏi rằng này là cảm giác gì đây.
Tôi cảm thấy như mình rất thích được nhìn thấy cậu ấy cư xử thân thiết với bản thân mình như thế này.
"Cám ơn cậu. Tớ rất vinh dự khi được nghe cậu nói thế. Bộ Cheena thích mèo sao?"
Từ sâu thẳm trong tim, tôi cảm ơn cậu ấy một cách chân thành.
"Không phải nó rất dễ thương sao?"
Cheena nở một nụ cười hạnh phúc khi nghe tôi nói thế.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Lời tác giả: Tôi luôn muốn được thực hiện hóa cái ý tưởng cặp đôi này đấy, còn các bạn thì sao?
pink gold chain bracelet. Ông nào thắc mắc nó màu gì thì lên gu gồ xem cho dễ hình dung, tôi cũng chẳng biết tả cái màu đấy nó như nào nữa.