I'm The Only Multilingual Master a Russian Transfer Girl Student Who Can't Speak Japanese Can Rely On

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 2: Cuộc sống thay đổi - Chương 25: Hiệp đấu quyết định

trans: Spikie

edit: Spikie

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

"Dà húúú!!!!!"

Mấy tên khốn vai u thịt bắp đang cổ vũ ngoài cửa đang nhiệt liệt hú hét để hưởng ứng lại những gì mà tôi vừa mới nói.

Cheena cũng hào hứng hét lên.

Chưa bao giờ tôi lại thấy cậu ấy vui vẻ đến thế.

Chuyện trở nên hay ho rồi đây.

Cứ như phong cách thường ngày của tôi mà quẩy thôi nhỉ.

Không chỉ là lối chơi, mà còn là cái cách tôi la hét một cuồng nhiệt và điên dại, cứ như một người mất trí vậy.

Tôi chẳng thèm quan tâm xem người khác nghĩ gì cả.

Giờ thì tôi cứ tận hưởng trận đấu thôi, gạt bỏ đi mọi mối bận tâm ra khỏi đầu mình.

Lần này thì tôi sẽ chơi tất tay, bù lại quãng thời gian mà nãy giờ tôi đã bỏ lỡ.

"Khỉ thật! Chỉ là ăn may thôi! Xông lên!"

Sawai sau khi ngây người ra chốc lát đã lấy lại được ý thức, trở nên hăng máu và nhanh chóng cầm lấy trái bóng.

Thật nực cười mà. Tôi đây sẽ không để cho cậu ta cứ muốn ghi điểm là được đâu.

Cái vẻ mặt tự mãn lúc nãy của cậu ta thay đổi, thay vào đó là vẻ mặt cậu ta nổi điên lên và chuyền trái bóng vào không trung.

Một đường bóng ngẫu nhiên và tệ hại, cứ như thể cậu ta đang mời mọc đối thủ tới đoạt lấy trái bóng vậy.

Tôi ngay lập tức bám theo cậu ta và lấy lại trái bóng trong tích tắc.

"Khốn kiếp!"

"Cho xin nhẹ trái bóng nhá! Chào hen!"

Tôi lách qua một bên để né cậu ta ra rồi bật lên thực hiện thêm một cú úp rổ nữa.

Đám đông vỡ òa trong tiếng hò hét.

"Tốt lắm, Kagami-kun! Cậu đang tỏa sáng đấy!"

Akimoto cũng hét lên trong vui sướng.

"Này! Tên đó bị gì thế! Láo toét thật!"

"Sawai-kun! Đá hắn ra chuồng gà chơi đi!"

"Ioriiiiiii! Nhóc chơi hay lắmmmmm!"

Tiếng reo hò cổ vũ cho Sawai đã bị làm cho tắt ngúm bởi mấy câu cổ vũ đơn giản nhưng nồng nhiệt của mấy anh lính cơ bắp đang cổ vũ cho tôi, thậm chí không một lời nào từ cái đám cổ vũ cho Sawai lọt vào tai tôi nữa.

"Ê, Kagami! Tôi đã nói với cậu là đừng có tự ý hành động cơ mà! Tập trung vào cái vai trò phòng thủ của cậu đi!"

"Câm đi cho trời nó quang!"

Ishida hét lên một cách giận dữ với tôi, cơ mà ai thèm quan tâm chứ.

Tôi quyết định bơ đẹp hắn đi và chuẩn bị cho lượt bóng tiếp theo.

Sau đó, tất cả như một mớ hỗn độn.

Tôi đoạt lấy bóng, mặc kệ đó là bạn hay thù, rồi cuồng bạo tấn công về phía cầu môn của đối phương.

Còn Ishida và Sawai thì tuyệt vọng cố ghi được điểm.

Cả đồng đội lẫn đội bạn đều lúng túng không biết nên chuyền bóng cho ai.

Tôi đứng giữa họ, cắt mọi đường bóng họ chuyền đi hết lần này đến lần khác và dẫn thẳng đến rổ của đối phương.

Tôi hầu như toàn ghi bàn từ vòng ba điểm mỗi khi có được bóng.

"Khốn nạn! Quá đủ rồi!"

Sawai đuổi theo tôi, bấu víu lấy cánh tay trái của tôi hòng cản tôi lại.

Đó rõ ràng là phạm luật rồi.

Cơ mà, cái sai của cậu ta là dám thách thức đến một người như tôi.

Có thêm cả trăm năm nữa thì vẫn còn sớm chán để có thể ngăn cản tôi lại bằng dăm ba lối chơi bẩn như thế!

Tôi vặn tay mình đi và di chuyển một cách uyển chuyển để thoát ra khỏi tình huống phạm luật đó.

Nó lại dễ một cách không ngờ ấy, tôi có thể xử lý gọn gàng thậm chí cả trước khi trọng tài kịp chú ý tới.

Tôi di chuyển thẳng đến dưới cầu môn của đội bạn, và rồi ghi điểm với một cú layup.

"Tôi không thể tin được là cậu dù đã phải chơi bẩn rồi mà vẫn không thể ngăn cản được tôi đấy. Hình như cậu chơi bóng rổ hơi kém nhỉ?"

"Kagami, mày... tên khốn này!"

Chỉ còn lại mười lăm giây nữa thôi, tỉ số hiện tại là 40-40.

Chỉ cần một lần ghi điểm nữa, là trận đấu sẽ ngã ngũ.

Hiện tại, một thành viên bên đội tôi đang là người có bóng.

Tuy nhiên, cậu ta đã bị đội bạn vây quanh và không thể di chuyển.

"Chuyền nó cho tôi!"

Ishida thì đang muốn dẫn bóng lên và ghi điểm.

Nhưng thật lòng mà nói, trong trận này tỉ lệ ghi điểm của cậu ta thấp đến tệ hại.

Tôi không muốn để cho cậu ta xử lý cuối khi mà chúng tôi đã gần chạm đến được chiến thắng như thế này một chút nào cả.

Nhưng rồi một lần nữa, tôi đang ở vị trí mà không thể nào cắt được đường bóng sẽ được chuyền đến cho Ishida.

Tôi không muốn thua một chút nào hết.

Biết rằng đây chỉ là một cuộc cá cược đơn phương mà thôi, nhưng mà tôi vẫn muốn được giành chiến thắng và cất cao giọng mình lên để ăn mừng cơ!

"Ê, này, hú! Chuyền cho tôi! Chuyền trái bóng cho tôi!"

Và câu trả lời của cậu ta là

"Tên tớ là Hosoi, cái tên khốn này thật là!"

Cùng lúc đó, trái bóng bay thẳng đến chỗ tôi.

Xin lỗi, xin lỗi được chưa. Nhưng cảm ơn nhé!

"Đứng lại!"

Sawai lao cả thân mình đi cố để cắt cho được đường chuyền bóng cho tôi.

Nhưng trái bóng đã bật ra chỗ khác và tôi nhẹ nhàng có được trái bóng.

Và rồi kết thúc bằng một cú úp rổ hoàn hảo.

Tuýtttttt! 

Và thế là tiếng còi kết thúc vang lên.

Tỉ số là 42-40, chúng tôi đã chiến thắng... Không, là tôi đã chiến thắng mới đúng.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Trận đấu đã kết thúc và tôi đang chờ đợi trận chung kết nữ.

Tôi ngồi nghỉ trên băng ghế dài, để cho cơ thể đang đổ nhiệt của mình được làm mát.

"Cậu làm tớ sợ gần chết, sợ rằng cậu sẽ không thể thể hiện được mình trên sân đấy."

"Cậu nói đúng. Đáng ra tớ nên chơi như thế ngay từ đầu mới phải."

Cheena quệt đi những giọt mồ hôi đang tuôn ra như suối trên khuôn mặt của tôi trong khi tôi tự rót cho mình một cốc nước thể thao để uống.

Nhiều người nhìn chúng tôi với ánh mắt ghen tị, nhưng họ chẳng dám hó hé gì với tôi cả, suy cho cùng thì tôi cũng là người đã ghi được nhiều điểm nhất trong trận đấu kia mà.

"Tớ đã đánh bại anh ta trước sự chứng kiến của bao người rồi nhỉ? Giờ thì Sawai sẽ không dám động tay đến Cheena nữa đâu"

"Ừ, cảm ơn cậu. Cậu khi đó trông rất là ngầu đấy..."

Mặt tôi ửng đỏ khi mà được cậu ấy nhìn thẳng vào mặt rồi nói ra mấy cái ấn tượng nghe khá đơn giản và bình thường về tôi của cậu ấy như thế.

Tôi tự lừa mình bằng sự thật là tôi đỏ mặt do tôi vừa mới vận động xong thôi.

Nhưng có vẻ cậu ấy đã nhận ra rồi.

Mặc dù đây chỉ là một trận so tài mà Sawai tự bày ra, nhưng nếu như tôi thua cuộc, chắc chắc cậu ta vẫn sẽ chày cối mà bám theo Cheena.

"Ê, Kagami. Chơi hay lắm. Cháy thật đấy."

Hosoi cất tiếng nói chuyện với tôi trong khi tôi đang ngồi nghỉ.

Cậu ta là người cuối cùng chuyền bóng cho tôi.

"Ừ. Cảm ơn vì lúc cuối đã chuyền bóng cho tôi."

"Đáng ra tớ nên làm thế sớm hơn mới phải. Thật lòng mà nói thì cái lối chơi một cân tất cả của Ishida chẳng có tí thú vị nào hết."

Hosoi đá cằm chỉ về phía cậu ta.

Ishida cũng đang ngồi trên một băng ghế cách đó không xa, mặt cúi gằm xuống đất.

Cậu ta hẳn đã nghe được những lời mà Hosoi nói, ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía chúng tôi một cách đầy hằn học.

"Dù sao thì, cái đội cổ vũ đó của cậu cũng nhiệt quá đấy chứ. Tớ đã rất bất ngờ và mém tí thì bị té đấy."

"Họ chỉ là... mấy người họ hàng của tôi thôi."

"Bốc phét vừa thôi."

Chúng tôi cười xòa với nhau một cách vui vẻ, sau đó Hosoi chạy đi nói chuyện với Takahara và những người khác.

Và thế chỗ của Hosoi là rất nhiều người khác, nam có nữ có, họ vây quanh tôi và dành cho tôi rất nhiều lời khen ngợi.

"Tuyệt thật đó! Sawai-senpai nhìn như sắp khóc đến nơi luôn rồi kìa, đúng không?"

"Tớ thực sự không thích cái anh chàng đó một chút nào, cậu ta thua là đáng lắm. Cậu nhìn ngầu lắm đấy, Kagami-kun!"

Họ ngợi khen tôi vì đã hành Sawai ra trò trong trận đấu vừa rồi.

Tôi chưa bao giờ có được cái khoảnh khắc mà được mọi người xem như người hùng như thế này bao giờ.

Xấu hổ thật đấy.

Có vẻ như có rất nhiều người không thích Sawai cho lắm, và họ thấy hả hê với chiến thắng của tôi dù cách tôi thể hiện có hơi lập dị.

Dù sao thì tôi cũng chẳng thấy tăm tích của Sawai ở đâu cả.

Tôi tự hỏi là cậu ta đã chui vào cái xó xỉnh nào sau khi bị tôi đánh bại rồi không biết.

Thực tâm mà nói thì, chuyện thua cuộc lần này khá là khó để chấp nhận với một người được mọi người mong đợi sẽ được xem cậu ta phô diễn hết khả năng của mình như vậy.

Có khi do cậu ta vì mải mê tán gái quá mà sa sút phong độ, hoặc là bởi vì cậu ta không thể giữ cho bản thân mình được bình tĩnh lúc thi đấu cũng nên.

Nhưng dù có là gì thì cậu ta cũng đã nhận được một kết cục mà cậu ta đáng phải nhận rồi.

Bây giờ thì...

"Được rồi, giờ là lúc để Cheena thể hiện đấy. Lần này sẽ đến lượt tớ cổ vũ cho cậu, cố lên nhé."

"Yup, nhớ xem tớ thi đấu đấy."

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ 

Lời tác giả: Lần tới sẽ đá một chút sang góc nhìn của Shiori nhé.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ 

note: Tên chap này theo bên eng là The Man of Time (hiểu nôm na là con người của thời khắc quyết định) mà dịch ra nghĩa việt thì tôi thấy nó cứ phèn phèn kiểu gì ấy) nên tôi chế lại cho nó ngắn gọn súc tích hơn (chắc thế :3), ai không thích thì cmt góp ý nhá <3