I'm The Only Multilingual Master a Russian Transfer Girl Student Who Can't Speak Japanese Can Rely On

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 2: Cuộc sống thay đổi - Chương 30: Chuyến leo núi

trans: Spikie

edit: Spikie

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

"Mệt chết mất."

Giờ đang là tháng Mười nên tiết trời đã có phần đỡ oi ả hơn.

Hiện tại thì chúng tôi đang nối đuôi nhau leo bộ lên núi.

Còn tại sao mà chúng tôi lại phải leo bộ chứ không đi xe á? Vì chiếc xe buýt chở chúng tôi đã đá chúng tôi xuống bắt đi bộ ngay khi chúng tôi đi đến chân núi chứ sao nữa!

Miyamoto thì cứ than trời than đất suốt từ nãy đến giờ.

Đây chắc hẳn là thử thách đầu tiên mà chúng tôi phải trải qua rồi: leo núi.

Nơi mà chúng tôi đang hướng tới là Shonen Nature House, một khu cắm trại hòa mình giữa thiên nhiên nơi sườn núi cao.

Chúng tôi bị chiếc xe buýt thả lại nơi chân núi, bắt chúng tôi phải cuốc bộ từ dưới chân núi lên tận khu cắm trại, và những thứ mà chúng tôi được mang theo cho chuyến leo núi này chỉ là nước uống và khăn lau mà thôi.

Còn hành lý mà chúng tôi mang theo khi đến đây như là quần áo để thay đã được chiếc xe chở chúng tôi lúc nãy đưa lên khu cắm trại rồi.

Ở đây có vài con đường mòn, ta có thể men theo đó để leo lên tới đỉnh, nhưng tất cả đều rất gồ ghề khó đi, nên chuyến leo núi lần này thực sự là một hành trình mệt mỏi mà.

Hơn nữa, mấy con đường mòn này đều nằm trải dài theo một sườn núi khá dốc, để tránh bị té ngã thì chúng tôi buộc phải bám theo một sợi dây thừng dẫn lên tới tận đỉnh núi

Giờ đã là hơn mười giờ sáng rồi.

Dựa theo lịch trình thì chúng tôi sẽ có thể leo được đến đích chậm nhất là trước mười một giờ trưa.

Chuyến đi thực địa lần này cũng là dịp để chúng tôi rèn luyện thể chất của bản thân. Nhưng nhìn đám bạn của tôi thì chắc là họ không còn trụ được lâu nữa đâu.

Thậm chí đến cả Takahara cũng hiện lên vẻ mặt mỏi mệt rồi kia kìa.

Cậu ta trông thế mà có vẻ không được khỏe lắm nhỉ, tôi cứ tưởng là dân thể thao họ có một thể lực ghê gớm lắm chứ.

Tôi cũng thấy Cheena và Fujita mồ hôi như thác đổ luôn.

À thì, họ là con gái mà, cũng không trách được.

Hosoi thì có vẻ tươi tỉnh hơn Takahara chút đỉnh, nhưng cũng thoáng hiện ra những nhịp thở đầy mệt nhọc rồi.

"Nè mọi người, cố lên nào, chúng ta sắp đến được đích rồi."

"Cậu ăn gì mà đi nhanh thế! Tớ đã bảo cậu đi chậm lại một chút rồi mà."

"Ể? Tớ đi thế này mà vẫn còn nhanh á?"

Tôi đã leo lên được đến đỉnh đồi và đang khích lệ mọi người đi đằng sau gắng sức lên.

Nói thật thì, tôi không thể không tự hỏi rằng mình có thật là một thiếu niên hay không khi mà bản thân cứ nói năng hô hào như một ông già thế này.

 Nhóm nào leo lên được tới đích nhanh nhất thì sẽ được phát cho những nguyên liệu ngon nhất dùng để nấu món cà ri cho bữa trưa.

Hosoi là người đã lên tiếng nói rằng nhóm phải đạt được mục tiêu đó.

"Làm sao mà cậu trâu bò thế, Iori?"

Miyamoto xem chừng muốn tắt thở luôn rồi, cơ mà cậu ấy vẫn cố gắng để cất cao giọng mình lên hỏi tôi từ xa.

Ý tôi là, mong sẽ không có ai đặt cho cậu ấy cái biệt danh "Ino".

Tôi hiểu mà. Nếu như tôi thắng thì tôi sẽ bắt Miyamoto-san gọi mình là Onii-sama.

"Yori... mỗi khi cậu ấy vận động là cậu ấy sung dữ lắm."

"Chắc là thế thật rồi. Tớ thấy ghen tị với cậu đấy."

Tôi đưa tay kéo Cheena và Fujita lên.

Ngay khi chúng tôi leo lên được tới đỉnh đồi, chúng tôi quyết định sẽ ngồi nghỉ cho lại sức tại đó.

"Nhưng mà Kagami cậu ấy là thành viên của câu lạc bộ về nhà mà, sao cậu ta có thể dai sức đến như thế được nhỉ? Bộ cậu ấy có tham gia vào một câu lạc bộ vận động ngoài trời nào đó à?"

"Đấy cũng là những gì tớ thấy thắc mắc đó. Cái lần mà chúng ta tham gia hội thao ấy, có quá trời mấy người bên quân đội đến cổ vũ luôn. Rốt cuộc thì Kagami là ai vậy?"

Mọi người đều có cùng một câu hỏi như thế trong khi ngồi nghỉ uống nước.

Chuyện cũng chẳng có gì đáng để giấu diếm cả, có điều nếu như bọn họ mà biết được rằng chúng tôi hiện đang sống trong khu căn cứ quân sự Mĩ, có thể họ sẽ hỏi chuyện chúng tôi loạn cả lên, lúc đó thì chuyện sẽ trở nên phiền phức lắm.

Sau khi cân nhắc một lát, tôi quyết định sẽ nói cho họ biết một chút.

"Công việc bán thời gian của tớ là làm phiên dịch viên cho một khu căn cứ quân sự Mĩ, thế nên tớ khá quen thân với mấy người làm trong đó, hơn nữa thì tớ cũng có tập thể dục rất thường xuyên mà."

"Làm sao mà một người ngoài như cậu lại có được một công việc làm thêm như thế được chứ?"

Câu hỏi của Miyamoto cũng không có gì quá nghiêm trọng, nên tôi thật thà trả lời cậu ấy.

"Bố của tớ từng làm phiên dịch viên ở đó, nên tớ cũng có chút liên quan, vậy nên trường hợp của tớ là đặc biệt thôi.

"À, ra là thế."

Tớ sẽ không nói cho cậu biết rằng tớ còn thậm chí sống ở trong khu căn cứ luôn đâu.

Sau một quãng nghỉ ngắn, chúng tôi đứng dậy và tiếp tục leo lên tiếp.

"Tớ sẽ xách hành lí dùm cho các cậu nếu như thấy nó nặng quá."

"Nhờ cậu vậy."

"Cả tớ nữa, có được không?"

Thế là tôi xách dùm hành lí của Cheena lẫn Miyamoto.

Mặc dù tôi phải xách đồ của cả ba người cùng một lúc, nhưng thế vẫn còn nhẹ nhàng chán so với đợt tôi được huấn luyện hành quân.

Hosoi cũng đeo dùm hành lí của Fujita.

Vì nhóm nữ không phải mang theo bất kì hành trang nặng nề nào, nên chúng tôi leo lên có phần nhanh hơn so với lúc trước.

Takahara thì có vẻ như đang trải qua một khoảng thời gian khá khó khăn rồi, nhưng cậu ấy vẫn có thể xoay sở để theo kịp chúng tôi nên không sao hết.

Trong khi chúng tôi từ từ leo lên đến đích, chúng tôi bắt gặp những nhóm khác đi phía trước chúng tôi.

Mỗi nhóm đều có một thời điểm xuất phát khác nhau, nhưng có vẻ chúng tôi đã bắt kịp được với nhóm khỏi hành trước đó rồi.

Nhóm phía trước chúng tôi gồm có Soji, Sasaki, Ishida, Akimoto và thêm hai người nữa.

Đúng như tôi nghĩ, mọi người ngoại trừ Soji và Ishida đều trông khá đuối rồi.

Cũng không hẳn, Akimoto nhìn có vẻ vẫn còn sung sức lắm.

"Ấy, Kagami-kun, Cheena-chan! Mấy cậu leo nhanh thật đó."

"A, Yuki à... Ừ thì, yahoo."

Cheena đáp lại lời chào của Akimoto khi cậu ấy trông thấy chúng tôi. Yuki là tên của Akimoto.

Tôi nhớ là đâu có dạy cho cậu ấy nói yaa-hoo đâu nhỉ.

Akimoto, không lẽ cậu là người đã dạy cho cậu ấy mấy từ vớ vẩn đó à?

"Ồ, chào, Kagami. Cậu đi nhanh đấy."

"Cậu đỉnh thật đó, có thể xách hết cùng một lúc tất cả hành lí của ba người cơ mà."

"??..... Ớ, thật á?"

Tự nhiên vì lý do nào đó mà cả Ishida và Sasaki đều sấn đến gần tôi.

Khuôn mặt bọn họ tỏ rõ sự lúng túng, còn lời nói thì cứ ngượng nghịu sao đó.

Gì thế? Mấy người các cậu ăn trúng cái gì mà mặt mũi nhìn như khỉ ăn ớt thế kia?

Tôi nghĩ như thế trong đầu, có điều vì bọn họ đều cất lời chào tôi, nên tôi cũng trả lời lại bọn họ cho lịch sự.

"Dù sao thì, Kagami, có phải cậu sẽ cùng đi quan sát thiên văn với Chris không vậy?"

Sasaki giữ nguyên khuôn mặt đó mà hỏi tôi.

Có lẽ nào tên này vẫn còn có ý định bám theo Cheena?

Tôi thấy cậu ta dạo này có hơi im hơi lặng tiếng.

"Chắc thế. Tôi chưa biết nữa."

Tôi trả lời cậu ta một cách mơ hồ, nhưng cũng đã lựa chọn những câu từ mà thiên về hướng 'đúng rồi đấy' hơn.

"Vậy à. Thế thì đi vui nhé."

Dù câu trả lời có hơi gượng, nhưng có vẻ như câu nói đó của Sasaki hiện lên một chút sự nhẹ nhõm.

Gì thế này? Không lẽ cậu ta cảm thấy tiếc sao?

Tôi cũng chẳng hiểu nổi nữa.

Có chuyện gì xảy ra với mấy người bọn họ vậy?

Nhưng giờ có để tâm tới chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì cả.

"Thôi nào, ta đi tiếp thôi."

Tôi cố gắng bắt kịp với Takahara, người vừa mới bỏ xa chúng tôi được một quãng.

Ngay sau đó, có ai đó nắm với lấy vai tôi và thì thầm điều gì đó.

Là Soji.

"Này, Iori. Ông có mang theo nó không? Cái thứ mà ông luôn mang theo bên mình ấy?"

"Gì thế? À, có đấy."

Đúng là tôi mang theo thứ đó trong người, nhưng tôi nghĩ chắc sẽ không cần dùng tới đâu.

Tôi thử hỏi xem ý mà cậu ta muốn nói là gì, nhưng cậu ta chẳng chịu hé răng lấy nửa lời, cứ như cậu ta đang cố né tránh phải nói dài dòng ấy.

"Tôi chỉ muốn ông nhớ rằng chuyến đi thực địa này được tổ chức ở trong rừng đấy. Giờ thì nhấc chân lên mà đi tiếp đi."