I'm The Only Multilingual Master a Russian Transfer Girl Student Who Can't Speak Japanese Can Rely On

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 2: Cuộc sống thay đổi - Chương 33: Bạn bè

trans: Spikie

edit: Spikie

Sau khi đã tắm rửa và ăn tối xong xuôi, giờ chính là lúc mà cuộc thi hóa trang sẽ được bắt đầu.

Lũ con trai chúng tôi kéo nhau đi thay đồ tại một căn chòi nhỏ.

“Tớ là… thỏ…”

Tôi như hóa điên khi nhìn thấy cái bộ dạng dở hơi của mình trong bộ đồ thỏ này.

“Ai kêu cậu chọn cái bộ đồ thỏ này thế? Tấu hài chết mất!”

Tôi đeo đôi găng tay hình chân thỏ vào, đeo thêm tai và đuôi, rồi khoác lên mình một chiếc hoodie trắng, cùng với đó là chiếc quần cargo cũng màu trắng nốt.

Hôm nay, lần đầu tiên trong đời, tôi phải vận lên mình cái set đồ hóa trang thành thỏ dở hơi này, đã vậy còn hoàn toàn nhận thức được rằng bản thân mình đang làm gì nữa chứ.

Sau cùng thì tôi vẫn là một con người hàng thật giá thật chứ có phải thú nhân thú thiếc gì đâu cơ chứ.

Khi một người tự gọi bản thân mình là thỏ thì chắc kèo là người đó hiện đang sống tại một thành phố với tầng tầng lớp lớp những ngôi nhà bằng gỗ và có những con đường được trải đá rồi.

“Bwahahahaha! Không hề, nhìn hợp với cậu đó, Kagami! Dễ thương gần chớt luôn!”

“Cười cái khỉ gì thế, Hosoi. Thậm chí đến tấm gương còn muốn xấu hổ giùm tớ kia kìa.”

Thấy cái bộ dạng dở hơi đó của tôi, Hosoi cười lăn lộn, còn Takahara thì chẳng nói gì cả.

Phải nói thật là, nếu mà tôi thấy ai đó trong bộ dạng tương tự, thì có lẽ tôi cũng sẽ cười phá lên mất, nhưng giá trị quan của Takahara nhiều lúc trái ngược hẳn với người bình thường nên cũng không biết được.

“Dù sao thì, Chris cũng là người nói với cậu rằng hóa trang thành thỏ dễ thương lắm mà. Nên là bỏ đi mà làm người bạn tôi ơi.”

“Tớ không có ý nói thế, tớ chỉ thấy hơi bực, thế thôi.”

Tôi thở dài thườn thượt và ngó lại bản thân mình trước gương.

Ugh, tởm quá đi.

Nhưng tôi dám chắc rằng con thỏ trong cái game đánh khúc côn cầu thường được cài mặc định trong mấy cái máy tính đời cũ còn kinh dị hơn thế nhiều.

Hosoi và Takahara thì hóa trang thành lạc đà alpaca và kangaroo.

Hosoi-paca thì khoác lên cổ một chiếc khăn quàng len bồng bềnh mang lại cảm giác giống như đang có một con lạc đà alpaca thật ngay trước mắt. Cơ mà nhìn nóng nực thật sự.

Còn với anh chàng kangaroo kia thì… vừa đủ đẹp để không bị biến thành trò cười. Đúng là đẹp trai thì diện đồ có muốn xấu cũng không được mà.

Xem ra mấy nhóm khác vẫn chưa sửa soạn xong, nên chúng tôi đi đến địa điểm diễn ra cuộc thi trước.

Sự kiện lần này còn có cả trò Trick-or-Treat nữa, nên chúng tôi cũng chuẩn bị một số loại kẹo bánh để có thể chia cho mọi người.

Tôi cho thật nhiều kẹo vào cái giỏ đựng trông như mấy cái giỏ xuất hiện ở Wonderland ấy, rồi xách theo bên mình.

Chà, tôi đã phải đi xa như thế này rồi cơ mà, giờ chính là thời khắc mà tôi sẽ xuất hiện và khiến cho cả thế giới phải trầm trồ.

Mình là đàn ông con trai mà. Phải thể hiện cho đáng chứ.

Mặt trời đã khuất sau núi từ lâu, thế nên tôi rảo chân băng qua con đường tối mịt dẫn đến chỗ tổ chức cuộc thi.

Tiếng lá cây xào xạc cùng với làn gió nhẹ mân mê gò má gợi cho tôi nhớ rằng mùa thu đã đến thật rồi.

Khu đất diễn ra cuộc thi được bao quanh bởi những hàng cây xanh, ngay chính giữa khu đất, cỏ đã được cắt tỉa cẩn thận, và một đống lửa trại lớn đã được đốt lên.

Đống lửa còn lớn hơn cả cái lần tổ chức hội thao nữa, ngọn lửa bốc cháy lớn đến mức ta có thể cảm nhận được sức nóng của nó từ một khoảng cách xa.

Vẫn chưa có quá nhiều người đến đây. Cũng đúng thôi, trang phục của chúng tôi thuộc loại đơn giản mà, cũng không có gì quá ngạc nhiên khi chúng tôi có mặt ở đây từ sớm.

Sau khi báo cáo cho giáo viên rằng nhóm tôi đã có mặt, chúng tôi đứng chờ ở khu vực ngoài rìa của khu đất cho đến khi cả nhóm tề tựu đầy đủ.

Khoảng mười phút sau, đa số mọi người đều đã có mặt tại đây, và không khí trở nên náo nhiệt hẳn, mọi người đứng tán gẫu với nhau chờ cho đến khi cuộc thi được khai mạc.

Cheena và mấy người khác vẫn chưa có mặt nữa.

Có chuyện gì sao ta? Cậu ấy có ổn không nhỉ? Tôi bắt đầu thấy lo lắng, và lôi điện thoại ra từ trong túi để kiểm tra.

Bất ngờ, tôi thấy vai mình như có ai đó níu lấy và một giọng nói dễ thương thì thầm ngay bên tai tôi.

“Cậu~ đây rồi.”

“Whoa! Cậu làm tớ giật mình đấ- Kawaiiiii!”

Tôi giật mình quay lưng lại, và ở đó, một Cheena trong hình dáng một cô mèo dễ thương hiện lên ngay trước mắt tôi.

Cậu ấy mặc một bộ váy trắng và đeo một cặp tai mèo màu hạt dẻ. Hai tay cậu ấy đeo hai chiếc găng hình chân mèo khác màu, và phía sau chiếc váy ló ra đó là một chiếc đuôi màu đốm.

Cậu ấy chắc hẳn đã cố định chiếc đuôi một cách chắc chắn rồi.

Cách cậu ấy hóa trang là theo mô tuýp của một chú mèo mướp nâu.

“Cậu thấy tớ thế nào? Trông tớ có giống một cô mèo dễ thương không?”

Cậu ấy vừa nói vừa vẫy vẫy tay mèo của mình ra trước mặt.

Cậu ấy trông còn dễ thương hơn cả lúc mà cậu ấy mặc thử bộ đồ đó cho tôi xem lúc đi mua nữa.

Ôi không, tôi nghĩ là bản thân mình đã quên mất cách để thở rồi. Tôi có vừa mới hít không khí vào chưa? Liệu tôi có nhớ thở ra chưa nhỉ? Hẳn là ở đâu đây có một mụ phù thùy nào đó đã phù phép khiến cho tôi đâm si mê mất rồi…

Ố, Hosoi gục luôn rồi kìa. Đến mức cả hai chân còn đứng không vững luôn sao. Không sao hết, tí nữa thú nhân tai thỏ tớ đây sẽ khiến cho cậu lấy lại thần trí của mình ngay thôi mà.

Tôi cứ đứng ngây ngốc ra như thế, còn Cheena thì cứ nhìn chằm chằm vào tôi như thể thúc giục tôi trả lời lại câu hỏi của cậu ấy vậy, nên tôi gắng gượng dằn cảm xúc lúc này của mình xuống mà nói ra một lời nhận xét chân tình.

“Trông được đó chứ. Cậu trông xinh đến mức mà mấy con mèo thật còn phải cảm thấy ghen tị đó.”

Ừ thì, đúng là tôi đã đổ gục trước sự dễ thương đó thật, đã thế còn nói ra những điều xấu hổ nữa chứ, chắc chắn nó sẽ găm sâu vào chuỗi những kí ức đen tối của tôi mất.

Cheena thường mặc quần short khi ở nhà, nhưng giờ đây thì sự tươi tắn của cậu ấy tỏa ra dữ dội khi cậu ấy mặc váy.

Nếu như cậu ấy mà cởi bỏ hết những thứ phụ kiện hóa trang thành mèo đi thì có lẽ cậu ấy giờ đây sẽ trở thành một thiên thần rồi cũng nên.

“Cám ơn cậu nhé. Yori cũng…Pft-”

“Cậu vừa mới bật cười đúng không? Cậu vừa mới cười tớ có đúng không, Cheena?”

“Không, tớ không có cười cậu đâu mà. Nè, ta chụp hình lại đi.”

Thế là Cheena bước tới đứng bên cạnh tôi rồi rút điện thoại của mình ra, và cả hai cùng selfie một tấm với nhau.

“Nu~ Chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà, chưa gì đã chim chuột nhau thế kia rồi.”

“Hửm? Cậu vừa nói gì thế, Miyamoto?”

“Không, không có gì hết á.”

Tôi nghĩ là mình có nghe thấy cái giọng bất mãn của Miyamoto vang lên, nhưng khi tôi hỏi lại thì cậu ấy lại chối đây đẩy.

Cậu ấy thấy bực mình à. Sao thế nhỉ?

Miyamoto hiện tại đang khoác lên mình một bộ đồ sóc.

Tất cả từ áo quần cho đến phụ kiện đều có màu nâu.

Một chiếc đuôi phủ lông bồng bềnh được gắn vào phía sau lưng cậu ấy, và dĩ nhiên, có cả tai và bao tay hình chân sóc nữa.

Cậu ấy còn khoanh tay lại và đôi má cậu ấy phồng lên đầy giận dỗi nữa.

Một con sóc đúng nghĩa luôn.

Cậu có ổn không thế? Nếu cậu cứ tăng hiệu suất đồng hóa thành sóc của cậu lên cao hơn thì cậu sẽ không thể trở về hình dạng con người được nữa đâu đó.

Đằng sau Miyamoto, cô nàng vì lí do nào đó còn hóa thân đỉnh hơn cả Cheena, tôi nhìn thấy Fujita đứng đó.

Cậu ấy cũng mặc một bộ đồ cáo với những chi tiết giống như hai người trước.

Tuy nhiên, nếu so với hai người kia chỉ là mặc một bộ đồ thú lên để hóa trang, thì cô nàng này lại ra dáng một coser hơn.

“Được rồi! Tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ ở đây cả rồi, chúng ta bắt đâu đi phát kẹo cho mọi người thôi! Cũng như hồi sáng, xin hãy phối hợp cùng nhau như là một đội nào!”

Trong khi chúng tôi nói với nhau như thế, thì tiếng loa phát thanh vang lên báo hiệu rằng sự kiện đã được bắt đầu.

Kể từ bây giờ, chúng tôi sẽ đi diễu hành quanh khu vực này theo đội hình một nhóm sáu người, và khi các nhóm chạm mặt nhau, thì sẽ…trao đổi chiêu thức (kẹo) của mình cho nhóm bên kia.

Cho dù bọn họ có là ai đi chăng nữa, bọn tôi cũng sẽ khiến bọn họ phải trả giá gấp đôi! Chờ đó!