trans: Spikie
edit: Spikie
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Giờ là thời gian cho bữa tối, và chúng tôi đều đã có mặt hết tại nhà ăn.
Bữa ăn này được phục vụ theo kiểu buffet. Một kiểu phục vụ khá tuyệt khi mà ta có thể muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Gà chiên, cá sòng nướng, cà ri ăn với cơm,...
Trong khi tôi mải mê chất đầy đĩa của mình với những món ăn yêu thích, một cánh tay chọc vào hông tôi, rồi món salad bỗng nhiên có mặt ở góc đĩa trống của tôi.
"Yori nè. Cậu, nên ăn thêm cả rau nữa chứ."
"Kìa Cheena, dừng lại đi mà!"
Chúng tôi bê hai chiếc khay chứa đầy thức ăn tiến ra chỗ ngồi trong khi Cheena cứ liên miệng nhắc nhở tôi rằng tôi phải nên ăn thêm cả mấy món rau củ nữa.
Không phải là tôi không thích ăn rau xanh hay gì đâu, nhưng đúng là việc tránh né không muốn ăn mấy món đó đã trở thành bản năng của tôi từ lúc nào rồi.
"Đã lâu chưa gặp mặt và nói chuyện với các cậu nhỉ. Mấy cậu có thích chuyến nhảy dù hồi sáng không?"
"Kiểu gì thì cậu chẳng tận hưởng nó. Iori là một tên đần thích nhảy dù mà."
"Vui mà. Tôi còn thấy được cả cái vẻ mặt thất thần của Shiori nữa cơ."
Akimoto và Soji đã ngồi sẵn tại bàn, ra hiệu gọi tôi nên chúng tôi ngồi xuống phía đối diện của chiếc bàn và bắt đầu nói về chuyện hồi sáng.
"Tiện thể thì, hai người lát nữa sẽ cùng nhau đi ngắm sao nhỉ?"
Lúc này, Soji hỏi tôi bằng tông giọng có chút lớn hơn bình thường.
"Ừ, tụi tôi tính thế."
Tôi đáp lời lại, giọng cũng lớn không kém.
Với cái khoảng cách mà chúng tôi đang ngồi thì cách nói chuyện này đúng là có lớn tiếng hơn bình thường, nhưng cũng không quá bất thường.
Chúng tôi tiếp tục chuyện trò, vẫn bằng cái kiểu nói oang oang như thế.
"Nếu đằng đó mà tính đi xem cùng với nhau, thì tốt nhất là nên tránh bị nhìn thấy đi, bằng không thì dân tình ngày mai sẽ xôn xao lắm đấy."
"Ừ, đúng nhỉ. Thế ông có biết đường nào vắng người không?"
"Đằng sau sân số hai có con đường mòn đấy. Chẳng có ma nào thèm đi cái đường đấy đâu."
Hoạt động quan sát thiên văn được điểm danh bằng cách báo cáo là đã có mặt ở khu vực ngắm sao, nên có đi đường nào tới đó không quan trọng, miễn đi đến nơi về đến chốn là được.
Cũng chẳng cần phải con đàn cháu đống rủ nhau đi chung làm gì cả, chỗ chúng tôi sẽ ngắm sao là một khu đất siêu to khổng lồ nên chúng tôi muốn đứng chỗ nào cũng được.
Chính vì thế mà nếu chúng tôi cẩn thận một chút, thì chúng tôi sẽ có thể cùng nhau ngắm sao từ đầu chí cuối mà sẽ chẳng có đứa nào nhìn ngó hay làm phiền, ngoại trừ giáo viên phụ trách.
Có lẽ các thầy cô cũng muốn giúp một tay trong việc giúp các cặp đôi tạo được cho mình những kỉ niệm đẹp nữa.
Tôi không chắc rằng liệu nếu mình làm thế thì có bị hiểu lầm hay không, và đó có là một hành động khiếm nhã với Cheena hay không nữa.
"Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ đi tới đó bằng con đường sau sân số hai nhé, Cheena."
"Ừ, được thôi."
Sau khi tôi nói thế với Cheena bằng tiếng Nhật, chúng tôi bắt đầu bữa ăn tối của mình.
Chỗ này chế biến các món ăn ngon thật sự. Mình phải ăn thật nhiều mới được.
Khi Akimoto thấy tôi ăn như được mùa như thế, cậu ấy vui vẻ nói với tôi.
"Kagami-kun, cậu ăn khỏe thiệt đó. Cậu ăn nhiều như một đứa trẻ đang ở tuổi ăn tuổi lớn ấy. Cố gắng ăn uống và tập luyện cho đô hơn nhé."
"Sau một người mẹ bắt ăn rau thì đến một người mẹ bắt dung nạp protein à?"
"Thế thì năm người mẹ khác sẽ xuất hiện và bắt cậu nạp vào người thêm năm loại dinh dưỡng đa lượng khác nữa đó. Tiện thể thì, vị Thánh Chúa mạnh mẽ nhất trong năm vị là protein đó"
Chỉ có nắm đấm là mạnh mẽ nhất thôi má trẻ à.
Nếu thế thì Miyamoto chắc chắn là người mẹ của các chất khoáng mất. "Bổ sung thêm canxi đê!" Tôi nghĩ cậu ấy sẽ nói mấy thứ đại loại thế.
"Oh, là Iori Dũng cảm đây mà! Tớ có thể ngồi đây với cậu không?"
"Vừa mới nhắc. Con mời Mẹ ngồi."
"Gì thế? Tớ biến thành mẹ cậu hồi nào vậy?"
Miyamoto cũng tới và nhập bọn cùng với chúng tôi, và thế là chúng tôi ăn bữa tối cùng nhau.
Vài tháng trước, tôi còn thể nghỉ được rằng mình sẽ có một bữa ăn tối sống động với những người bạn của mình như thế này.
Có lẽ tôi cũng dần bắt đầu trưởng thành hơn rồi.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đêm xuống.
Chúng tôi bí mật gặp nhau tại khu nhà dành cho nữ, và Cheena với tôi cùng nhau đi lên chỗ ngắm sao.
Mục tiêu của chúng tôi thì dĩ nhiên là đi ngắm sao rồi. Chúng tôi sánh vai nhau rảo bước trên con đường tối.
Đúng như Soji đã nói, có rất ít người đi tới đó bằng con đường này. Tôi thắc mắc rằng cậu ta có thể lấy được thông tin này từ đâu kia chứ.
Con đường này rất tối, có rất ít đèn đường trên con đường này.
Tôi cũng không thấy bất ngờ nếu như tôi bị vây lại rồi bị đánh hội đồng ở chỗ này đâu.
Trong khi tôi còn nghĩ quanh quẩn như thế, Cheena tự nhiên nắm lấy tay tôi.
Tôi bằng cách nào đó mà đã chuẩn bị trước cho tình huống này rồi, nên tôi cũng nắm tay cậu ấy mà không hề lúng túng rồi cứ thế bước đi.
Khung cảnh con đường đêm vào mùa thu kì lạ thay lại khiến tôi cảm thấy như đây là sự tĩnh lặng trước cơn bão dữ vậy.
Cây cối thì mọc san sát nhau, và những cột đèn đường cách nhau một khoảng khá xa, chẳng mấy khi mà có ánh đèn đường soi tỏ.
Đi được nửa đường, tôi thấy có một ánh đèn đường cô độc rọi xuống trước mặt.
Cuối cùng cũng đã đến lúc rồi nhỉ.
"Ê, đứng lại đó, Kagami."
Một giọng nói cất lên, và hư vô năm tên con trai nhảy ra, đứng chặn giữa đường.
Một trong số chúng là Sasaki, có cả Ishida trong đó, số còn lại chắc thuộc cái rừng hoa simp của Shiori.
Cả năm đứa đều cầm theo vũ khí trên tay, nhìn giống như tuýp sắt hay gậy bóng chày vậy.
Tay thì dính đầy keo giả máu, chắc là lấy từ mớ đồ hóa trang hôm trước mang theo.
Vậy là bọn này chắn chắn là rủ nhau đi hội đồng tôi rồi. Mớ đồ hóa trang kia thì chắc là để ngụy trang.
Chuyện này có một chút... ngoài dự đoán.
Tôi vừa nghĩ, vừa chọc tay vào túi quần.
Trong đó có một chiếc máy ghi âm. Có hơi đáng sợ khi mà lúc nào tôi cũng thủ nó bên mình, nhưng nó là để thu thập chứng cứ tố cáo Shiori và mẹ tôi.
Tôi với tay lấy nó và bật lên.
Nhìn thì biết thừa bọn họ đang tính làm gì rồi. Nhưng tôi vẫn lên tiếng hỏi bọn họ, kêu họ giải thích xem bọn họ tính làm gì để thu lại thông tin.
"Gì thế Sasaki? Cả Ishida và những người khác nữa? Có chuyện gì với mấy cậu thế?"
Nghe thế, Ishida quắc mỏ lên.
"Có gì sao? Sao không đặt tay lên đầu rồi nghĩ thử xem?"
"Tôi không hiểu lắm. Đùng nhìn tôi với khuôn mặt hằm hằm đáng sợ như thế."
"Kể cả mày cũng đếch là gì khi mà trong tay không một tấc sắt như thế đâu. Mày sẽ phải trả giá cho những gì mày đã làm với bọn tao!"
"Chờ đã, chờ đã, tôi không hiểu mấy cậu đang nói gì cả."
Tôi để Cheena đi trước và lùi lại phía sau trong khi vẫn ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện.
Cheena có đôi chút lo lắng, nhưng tuyệt nhiên không hề hoảng loạn một chút nào.
Tôi trước đó đã nói cho cậu ấy rằng chuyện này sẽ có thể có khả năng xảy ra.
Lúc này, Sasaki, người vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ, cũng lên tiếng.
"Kagami, tao không cho phép mày được lại gần Chris! Cho dù tao không thể ở gần cậu ấy, nhưng nếu là mày thì tao không thể tha thứ được."
Vậy là cậu ta cũng biết rằng bản thân cậu ta không xứng đáng nhỉ.
Cậu đúng là một kẻ khiến cho người khác phải đau đầu mà.
"Cả năm bọn tao đây sẽ đạp cho mày ra bã. Cứ việc ôm lấy cái máy ghi âm đó và muốn thu lại gì thì thu đi! Bọn tao sẽ dần cho mày một trận và biến mày thành kẻ bại liệt luôn, rồi sau đó bọn tao sẽ tịch thu chiếc máy lại và phá hủy nó, thế nên khôn hồn mà chịu trận đi!"
Ố, cậu ta biết rằng tôi có máy ghi âm trong túi luôn sao? Không ngờ đó nha.
Đây là kế hoạch của ai khác à?
Vậy là theo như kế hoạch thì bọn họ sẽ chặn đường hội đồng tôi, thu lại chiếc máy, rồi cứ thế để tôi lại ở một xó xỉnh nào đó của ngọn núi này.
Sau đó, khi mọi chuyện đã xong xuôi, bọn họ sẽ lấy cái cớ vu vơ nào đó mà quay trở lại đây vác tôi về nhỉ.
Còn nếu máu tôi mà bắn ra bám vào mớ gậy gộc đó thì sẽ được che đậy và chống chế bằng máu giả dùng để hóa trang kia.
Hiểu rồi. Ra đó là ý đồ của chị sao, Shiori.
Nói cách khác, nếu như tôi có được bằng chứng cho chuyện này, tôi thắng.
Năn tên trước mặt tiến lại gần tôi, giương vũ khí lên.
Giờ thì, mình phải xử lí chuyện này đã.