trans: Spikie
edit: vẫn là Spikie
Bên raw để nguyên tiếng anh nên mình giữ nguyên.
Cheek Kiss=hôn bằng má
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Giờ đã là quá trưa, vì thế chúng tôi cùng đi ăn trưa tại một nhà hàng ở gần đó và tiếp tục đi mua sắm.
Dù gì thì tôi cũng đã chọn được cho mình một bộ đồ tắm năm phút sau đó. Tôi thậm chí còn mặc thử nữa kìa, nhưng vì vài lí do, mà tôi không thể bước ra hỏi xin ý kiến của Cheena vì trông cậu ấy vẫn còn đang tỏ ra rất thích thú với bộ áo tắm mới của mình.
Mà chắc là cũng chẳng có gì khác lắm đâu.
Đồ tắm thì đã mua được rồi, nhưng vẫn còn khá nhiều thứ mà tôi muốn mua cho ngày mai, như kem chống nắng, áo tắm chống nắng, thêm mấy thứ linh tinh nữa, nhất là mấy thứ đồ gia dụng và cả sách hướng dẫn nữa.
Xe của tôi là loại dành cho quân đội, nên cũng chẳng có vấn đề gì khi chở đống đồ có hơi nhiều một chút đó về cả.
Sau khi mua hết mấy thứ đó, trời cũng đã xế chiều, và giờ là lúc đi ăn tối rồi về nhà.
Đói quá. Vừa mệt vừa đói nữa.
Tôi vẫn chưa xuống sức, cơ mà tôi đã ngốn hết bao nhiêu calo trong ngày hôm nay rồi nhỉ?
Có một sự thật mà ai cũng biết đó là đi mua sắm cùng với con gái thật mệt mỏi.
Dù sao thì tôi cũng vẫn muốn ăn một bữa tối ngon lành cành đào.
"Nè, Cheena. Đi ăn buffet thì sao nhỉ? Dù có hơi đắt một chút, nhưng tớ sẽ khao."
"Tớ sẽ tự trả phần của mình mà. Mà đúng ra, tớ là người khao cậu mới đúng, cậu dành cả ngày để đi cùng tớ rồi còn gì?"
Cũng được thôi. Nếu thế thì tôi sẽ ăn thoải mái luôn.
"Nếu như thế thì..."
Nhận tiện, Cheena cũng được thừa kế một khoản tài sản nhất định từ bố mẹ mình, và việc số tiền đó được sử dụng ra sao tùy thuộc vào cậu ấy.
Trong khi cậu ấy cẩn thận hạn chế không sử dụng số tiền đó ít nhất có thể, thì Angie cũng không nắm quyền quản lý số tiền đó vì cô ấy không muốn người ta nghĩ cô ấy nhận nuôi Cheena chỉ vì số tiền thừa kế.
Hơn cả thế, cô ấy có vẻ đã gửi cho Cheena cả phí sinh hoạt, bao gồm luôn cả tiền tiêu vặt nữa.
Đây thực sự là điều khác biệt lớn nhất nếu mà đi so với bà mẹ của tôi, một người mẹ tồi.
Để lấy ví dụ thì, khi Shiori và tôi được sinh ra, bà ấy còn cố đặt tên khai sinh cho chúng tôi mà không thèm hỏi ý kiến của bố.
Chúng tôi đã từng được đặt cho những cái tên như là Yuna Siêu Việt và Retto Kém Cỏi.
Tôi đã được nghe kể lại như thế.
"Đùa tôi à! Bà đùa tôi đúng không! Bà nghĩ cái quái gì mà lại đi đặt tên cho con của mình như thế! Bà già ngu ngốccccc!" Đó là mấy điều mà tôi muốn nói.
Sự thật là, khi bố tôi biết được chuyện, ông ấy đã rất giận.
Ý tôi là, tại sao bà ấy lại ghét tôi dù cho tôi thậm chí còn chưa lọt lòng đến thế?
Tôi vẫn không hiểu vì sao. Chắc là tôi sẽ nổi giận điên cuồng khi mà biết được sự thật mất...
Dù gì thì, chúng tôi cũng đã hoàn tất việc cất gửi đồ đạc của mình vào tủ khóa, rồi chọn tạm một nhà hàng nào đó ở khu ăn uống dưới tầng một.
"Yori, cậu ăn nhiều thật đấy. Cậu trông giống cái máy bào thực thật."
Cheena nhìn tôi, buông lời tỏ vẻ thích thú trong khi tôi thì đang đánh chén hết mấy đĩa thức ăn chất cao kều.
"Đã từng có lần một anh lính đã nói với tớ thế này, muốn trở nên cao lớn thì phải "ăn như chó". Ừ thì, ý của anh ấy cũng không hẳn là thế."
Dù sao thì, anh ta sau khi giải ngũ cũng đã trở thành một vận động viên thể hình nổi tiếng mà.
Ầu, tôi không biết anh ta. Tôi chỉ xem một buổi phỏng vấn của anh ấy thôi.
Ngoài trời cũng đã nhá nhem tối trong khi tôi đang hăng say đánh chén bữa tối.
"Đi nào, về nhà thôi. Ngày mai chúng ta còn phải đi sớm đấy."
"Yori, cậu lúc nào cũng thế." *thở dài*
Chúng tôi còn nói chuyện thêm vài câu nữa. Cơ mà, cậu ấy vừa mới thở dài à?
Chúng tôi rời khỏi chỗ ngồi của mình, trả tiền thức ăn, đi lấy đồ đạc lúc nãy đã gửi, và quay về phía bãi đỗ xe.
Trong khi tôi đang chất đồ lên xe, tôi bỗng nhiên suy nghĩ về ngày mai.
"Chúng ta sẽ đi tới biển bằng gì đây?"
Lời mời mà cậu ấy nhận được có nói rằng sẽ hẹn gặp nhau tại bãi biển (mặc dù cũng có cả thông tin liên lạc hẹn gặp đưa cậu ấy đi cùng trong trường hợp cậu ấy không biết đường tới đó).
Dựa vào khu mà chúng tôi đang sống, thì sẽ có vài người sống ở gần bờ biển hơn là nhà ga, nên tôi đoán là cũng cần phải cân nhắc xem nên đi bằng gì tới đó.
Theo như bản đồ thì chỗ đó khá gần với căn hộ chỗ chúng tôi.
Tuy nhiên, đấy cũng không phải là khoảng cách mà ta có thể đi bộ tới, vì nội việc đi bộ ra được khỏi căn cứ thôi cũng tốn thời gian lắm rồi.
Chính vì cái quãng đường kiểu nửa chừng này, mà cả xe buýt lẫn tàu lửa đều không dùng được.
Còn có một điều nữa cần biết về căn cứ: đó là nó bất khả xâm phạm.
Tôi nói với Cheena như thế, và cậu ấy nói rằng:
"Vậy thì, tớ đoán là tớ sẽ đi bằng xe máy."
Hai tay cậu ấy vòng ra phía sau lưng, và Cheena cậu ấy đã có được quyết định của mình một cách nhanh chóng.
Mọi cử chỉ hành động của cậu ấy đều đáng yêu hết sức.
"Tớ không chắc như vậy là ổn đâu. Cậu sẽ bị cả lớp thấy đấy. Một vài đứa còn được bố mẹ đưa đi, và chỗ gặp mặt là bãi đỗ xe đó."
"Tớ không bận tâm đâu. Hãy khoe cho bọn họ thấy chiếc xe ngầu lòi của của Yori đi nào."
Tính cậu ấy thật dễ dãi mà.
Cậu ấy từng rất kiệm lời khi chúng tôi mới gặp nhau lần đầu, nhưng giờ cậu ấy đã trở lại thành một cô gái bình thường, lúc nào cũng tươi cười.
Nói trắng ra thì, do cậu ấy là người hay xấu hổ.
Tôi đã chất đồ lên xe xong và lắc nhẹ để kiểm tra.
Được rồi, trông ổn đấy.
"Chà, theo tớ thấy thì nếu đi bằng xe buýt hoặc xe lửa đều rắc rối lắm, nên là chạy xe chở nhau đi có khi còn hợp lý hơn."
"Phải đó, cứ như vậy đi."
Sau khi chốt lại câu chuyện, cả hai chúng tôi đều mặc áo khoác vào rồi cùng nhau leo lên xe.
*Ôm nhẹ*
Uuuuuu! Áaaaaaaa!
Được rồi! Tập trung lái xe! Tôi khẽ vỗ nhẹ má mình để cho Cheena không biết được.
Giờ sẽ là lúc tôi chuẩn bị tinh thần bản thân mình trước, để sáng mai còn có thể bình tĩnh mà chạy xe chứ, và thế rồi chúng tôi cũng về đến căn hộ của mình an toàn.
Tôi xách đống đồ lên phòng Cheena và giúp cậu ấy dọn dẹp lại một chút.
Kể từ lúc Angie đi công tác, ngày nào tôi cũng bận việc, nên cũng đã lâu rồi tôi không ghé qua nơi này.
Việc lau dọn diễn ra thuận lợi và chúng tôi đã sớm hoàn thành công việc.
Sau khi làm xong, Cheena đi pha cho tôi một ly cà phê, thế là tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đó nghỉ xả hơi một tẹo.
"Hôm nay cảm ơn cậu, Yori. Tớ đã vui lắm đó"
"Về chiếc xe á? Tuyệt lắm đúng không? Tại sao cậu không thử làm việc bán thời gian nào đó rồi kiếm tiền mua một chiếc."
"Ngoài chuyện chiếc xe, thì cũng đã lâu rồi tớ chưa có một ngày nghỉ vui như thế này, nên là..."
Sao cơ? Hôm nay chúng ta có chơi gì vui à? Tớ nghĩ ngày mai chúng ta mới đi chơi chứ nhỉ.
Đúng thật là tôi có nghĩ như thế, nhưng mà tôi lại không hiểu lắm.
Sau đó, Cheena trở nên bí ẩn và tiếp tục câu chuyện của mình.
"Yori luôn giúp đỡ tớ rất nhiều, và tớ... rất biết ơn về điều đó."
"... Thôi mà. Cũng đâu có gì to tát đâu chứ."
À, ý cậu là vậy à.
Phải, chuẩn rồi. Tôi đã gặp rất nhiều rắc rối, theo nhiều kiểu. Nên sẽ có chút tự mãn nếu như nói như thế là chuyện nhỏ.
Nhưng kì lạ là, tôi lại chẳng có tí cảm giác đau khổ hay thấy phiền phức chút nào, sự thật là đi cùng với cậu ấy rất vui.
Chỉ là...
"Đừng lo lắng gì cả, chỉ là... được đi cùng với cậu tớ cũng thấy vui mà."
"....."
Phù, ha~a
Mình vừa nói cái gì vậy trời?
Cheena cũng ngẩn ngơ, bối rối tìm cho mình một câu trả lời.
Cậu mệt rồi đấy! Được rồi, về nhà thôi!
"Vậy... tớ về đây. Hôm nay nhớ đi ngủ sớm đấy."
Và cứ thế, tôi nhanh chóng đi về phía nhà mình.
Và rồi.
"Chờ chút đã!"
Trước khi tôi kịp quay lưng đi về, Cheena nhanh chóng ngăn tôi lại, bước tới chiếc bàn và tiến gần tới chỗ tôi.
Gì thế này? Tớ chỉ muốn về nhà thôi mà...
Và khi tôi đưa mắt nhìn cậu ấy
*Chụt*
Tôi nghe được tiếng hôn gió.
Cheena đặt tay lên vai tôi và chạm má cậu ấy vào má phải tôi.
Hơi ấm truyền qua từ má cậu ấy, cái chạm của cậu ấy nơi bờ vai tôi.
Cơ thể chúng tôi đứng áp sát vào nhau vì sự thật là cậu ấy đang cố xoay sở để có thể kiễng chân lên đủ cao, bám vào vai tôi làm điểm tựa.
Ngay lập tức, cả thế giới tối sầm lại. Cả cơ thể cứ như ở trên thiên đường vậy. Tôi chết rồi sao?
"Yori! Này, Yori!"
Tôi không biết tôi cứ đứng đực ra như thế trong bao lâu, nhưng cuối cùng tôi lấy lại được cảm quan của mình khi có ai đó lay vai tôi.
"Gì? Gì thế? Cậu đang làm gì vậy, Cheena?"
Sau đó, tôi cũng đã nhận ra rằng cổ vừa làm gì tôi.
"Đừng hôn má tớ như thế..."
"Nếu tớ là người chủ động làm thế thì đâu có sao. Tớ chỉ muốn nói lời chào với Yori thôi mà."
Khuôn mặt Cheena có chút ửng đỏ, mặc dù không đỏ như tôi.
Nhưng tim tôi thì lại đang đập thình thịnh nên tôi đã không chú ý tới.
Cả người tôi nóng ran.
Tôi cảm thấy như thể mình bị mất khi khả năng để thở vậy.
Tôi không biết làm sao để thở nữa.
Mặc kệ việc tôi đang bần thần cả người, Cheena dang rộng tay cậu ấy ra một chút và nhìn về phía tôi với ánh mắt mong chờ.
"Lần này thì, đến lượt cậu đấy."-Cậu ấy nói như thế.
Ở Nga, sẽ là bình thường khi mà việc hôn má được lặp lại vài ba lần, đổi hai bên má.
Giống như để nói "Hẹn gặp lại" vậy.
Nhưng giờ tôi không có đủ dũng khí để đáp trả lại lời chào đó.
"Vậy thì, mai gặp lại."
Bịch, bịch, bịch! Rầm, rầm!
Tôi chạy thẳng về nhà mình. Ngượng quá đi mất.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Lời tác giả:
Tôi nghe nói đối với người Nhật thì việc hôn má là một trong những cách chào hỏi khó nhất đấy.