I'm The Only Multilingual Master a Russian Transfer Girl Student Who Can't Speak Japanese Can Rely On

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6011

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 47

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 102

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 361

Phần 1: Rất vui khi được gặp cậu - Chương 7: Khiếp!

trans: Spikie

edit: vẫn là Spikie 

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Ngày hôm sau.

Tôi thức dậy vào lúc năm giờ ba mươi sáng.

Sau khi chạy vài vòng bờ biển gần căn cứ theo thói quen hàng ngày, tôi về nhà và đi tắm.

Trong khi thay đồ, tôi nướng vài lát bánh mì, pha chút cà phê, sau đó tận hưởng bữa sáng của mình.

Lúc này đã là bảy giờ kém mười lăm phút.

Mọi thứ từ thời gian đến chuyện sinh hoạt vẫn như thường ngày.

Tuy nhiên, có một số chuyện từ hôm nay trở đi sẽ rất khác.

Trong khi đang gặm mấy lát bánh mì và nhâm nhi ly cà phê nóng hổi, thì cửa nhà tôi bỗng nhiên bị mở toang và phát ra một tiếng động lớn.

Rầm!

Cheena bước vào phòng khách và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

"Yori. Chào buổi sáng."

"Phụttttt-!"

Thánh thần thiên địa ơi! Tôi gần như phun ra hết số cà phê đang ở trong miệng đây nè!

Cổ bất thình lình chui từ đâu ra vậy!

Đúng là tớ có nói, có nói rằng cậu muốn qua lúc nào cũng được, nhưng như thế này thì hơi sớm đấy?

"Ờ! Ừm! Chào buổi sáng, Cheena. Cậu qua sớm thế."

"Cậu ổn không đó? Tớ xin lỗi. Tớ qua đây hơi đường đột nhỉ."

"Không, tớ chỉ bị bất ngờ khi cậu bất thình lình xuất hiện thôi. Tớ đã nói là cậu có thể sang nhà tớ mà, nên cậu có thể tới đây bất cứ khi nào cậu muốn."

Tôi lấy lại nhịp thở rồi ngước nhìn Christina lần nữa.

Cậu ấy đang mặc bộ đồng phục thủy thủ màu xanh biển với tông màu nền trắng.

Giờ đang là mùa hè, nên bộ đồng phục là loại áo ngắn tay.

Bộ đồ thủy thủ vốn được mặc bởi người Nhật giờ đây nhìn khá lạ lẫm khi được mặc bởi người có nước da sáng màu như Cheena.

Tôi không biết là do bộ đồ này vốn dĩ có nguồn gốc từ nước Anh thế nên trông rất hợp với cậu ấy hay không, hay chỉ đơn thuần là được vì được đúng người thích hợp mặc nữa.

Có thể Cheena thực sự rất xinh nên cái gì cậu ấy mặc cũng đẹp cũng nên.

"Dù sao thì, cậu đã ăn sáng chưa vậy?"

Tôi hỏi cậu ấy khi vẫn còn đang chóp chép nhai miếng bánh mì.

Cheena ngồi xuống bàn phía đối diện.

"Tớ vẫn chưa ăn. Tớ không thấy đói..."

Cậu ấy đáp lại, vẻ mặt có chút lúng túng.

Cái nóng của mùa hè làm Cheena cảm thấy hơi mệt mỏi.

Cũng dễ hiểu thôi, so với khí hậu lạnh hơn nhiều như bên Nga, thì cái khí hậu nóng ẩm bên Nhật khá là lạ với cậu ấy.

Hôm qua cậu ấy nói rằng mình không thấy đói, nhưng khi tôi làm cho cậu ấy chút bukkake udon, cậu ấy tò mò và có ăn thử đôi chút.

Vì thế, tôi không nghĩ là bỏ bữa sáng ngày hôm nay sẽ ảnh hưởng tới cậu ấy, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng.

Tôi đứng dậy và đi lấy hũ sữa chua cùng một cái muỗng.

"Vậy thì ăn tạm cái này đi."

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Tôi rời khỏi nhà và đang trên đường tới trường.

Từ khi chúng tôi quyết định sẽ đến trường cùng nhau, chúng tôi không đi bằng xe máy nữa mà thay vào đó là bắt xe buýt.

Trên xe, Cheena đang ngồi kế bên tôi và hướng mắt mình ra ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng.

"À mà, dù sao thì, cảm ơn vì ngày hôm qua."

"Hửm? Vì cái gì thế?"

Tôi đang yên lặng ngồi lướt điện thoại, nhưng khi Cheena nói thế thì tôi dừng lại và nhìn cậu ấy.

Mặt cậu ấy gần quá.

Tôi lại lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.

"Gì thế?"

Tôi chống khuỷu tay lên thanh vịn rồi hỏi lại.

Tôi luôn tự hỏi rằng bản thân mình có ngây thơ quá không.

"Hôm qua lúc ở trường ấy, cậu đã bảo vệ tớ suốt lúc đó, không phải sao? Cái lúc mà tớ bị vây quanh ấy."

À... Chờ đã, ý cậu là chuyện đó à?

Sao mà cậu có thể nói cái từ xấu hổ như là "bảo vệ" đó mà trông như không thế?

Tôi không thể làm như vậy được.

"Tớ chỉ đang chuốc thêm sự thù ghét vào người thôi. Chuyện luôn là như thế mà."

Mặt khác, thi tôi, lại đang giấu đi sự xấu hổ của bản thân mình.

"Iori, bọn họ ghét cậu thật à?"

Cậu ấy nói trúng tim đen rồi.

Tớ cảm nhận được ánh mắt lo lắng từ cậu đấy. Dừng lại được không, đau lắm đấy.

"...Chỉ có vài người thực sự ghét tớ thôi, nên đừng lo về chuyện đó."

Tôi đáp lại như thể tôi đang nói về một con người nào khác vậy.

Ờ thì, cậu ấy tuy không hiểu những gì mà cậu ấy nghe được vì đám bọn họ nói bằng tiếng Nhật, nhưng cậu ấy vẫn đoán được ít nhiều từ không khí ngày hôm qua.

Ngay lúc đó, chiếc xe buýt chở chúng tôi có vẻ như đã đến trạm xe gần trường, nên tôi bước xuống xe và giữ khoảng cách với Cheena.

Tôi ghé qua phòng giáo vụ và có cuộc trao đổi ngắn với Tachibana-sensei, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, về chuyện của Cheena, sau đó hướng về lớp học.

Nếu mấy chuyện như thế vẫn tiếp diễn, thì sẽ có ngày có ai đó bị tôi tẩn cho mà không do dự mất.

Mặc dù tôi không phải là một tên quỷ dữ.

Tôi không muốn ai đó thấy tôi với Cheena đi đến trường cùng nhau, nên tôi để cậu ấy tới lớp trước, dù rằng dẫn theo cậu ấy cùng đến phòng giáo vụ thì tốt hơn.

Tôi hi vọng cậu ấy sẽ không bất cứ gặp rắc rối nào khi đang đi tới lớp.

Khi tôi đến được lớp học của mình, tôi có thể nghe rì rầm xì xầm mấy "Câu Chuyện Bàn Tán Thường Ngày" mỗi buổi sáng.

Và cái lớp này hôm nay có vẻ ồn ào hơn một chút.

Tôi có cảm giác bất an về chuyện này.

Tôi nhanh chóng đẩy cánh cửa ra và bước vào lớp.

Sau đó tôi nghe thấy một giọng nói lớn từ lũ con trai truyền tới.

"À thì, tớ đoán cậu sẽ tham gia mà, Chris!"

Bỏ bu rồi.

Chuyện này thật phiền phức mà.

Dù sao thì, tôi cũng phải ráng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Thậm chí nếu tôi có hỏi Cheena đi chăng nữa, cậu ấy cũng không biết chuyện gì cả.

Sự thật là, trên đầu cậu ấy đang hiện một dấu chấm hỏi to đùng kìa.

Nếu chuyện đã như thế, người thích hợp để hỏi chuyện nhất lúc này là...

"Soji, Soji này, chuyện gì thế?"

Ở góc phải cuối lớp học.

Một tên cao to như hộ pháp với cặp mắt sắc lẹm đang ngồi phía cuối lớp học gần chỗ cửa ra vào... Tôi đang hỏi Shimizu Soji xem chuyện này là như thế nào.

Soji có vẻ ngoài nhìn như mấy tên đầu gấu và hay có thái độ lồi lõm vậy, nhưng tính tình của cậu ta khá bình thường.

Ngoài ra, cậu ta cũng đẹp trai nữa.

Đối với lũ con gái thì cậu ta nổi tiếng ngầm, theo kiểu là một anh chàng đáng sợ, khác hẳn so với tên đẹp mã kia, và cũng có vài lời đồn cho rằng cậu ta là một trong hai người có thể giành lấy Shiori.

Cậu ta cũng là một trong vài người bạn của tôi... nhưng mà là bạn tồi.

"Ồ, ý cậu là Kourmikova-san phỏng. Tớ không nghe được tất cả, nhưng..."

Soji khinh khỉnh đáp lại với một khuôn mặt không có hứng thú hiện rõ.

"Chuyện có vẻ như tên đó đang đầu têu ra chuyện đi bơi vào cuối tuần này, coi như là tiệc chào đón Kourmikova."

"Ìuuu. Nghe tởm quá."

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Lời tác giả:

Tôi tự hỏi xem bao giờ thì chuyến đi bơi cùng lũ bạn này diễn ra nhỉ.