trans: Spikie
edit: Spikie
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
“Chúa ơi! Biến thái!”
“Không, quỷ thần ơi! Cứu tớ với, Saya!”
“Tớ không thể! Cậu ta tuyệt đối là một tên côn đồ!”
Cô thì hét toáng lên, cô thì ngã phịch xuống sàn rồi lết lùi lại trong sợ hãi, có cô còn khụy cả gối xuống vì sợ hãi.
Ý tôi là, nếu mấy người đang mặc váy mà ngã xuống xuống sàn nhà như thế thì, chẳng phải nó sẽ dẫn đến việc…
Ồ, xin mấy cô đấy, đứng lên đi mà làm ơn. Tôi có thể thấy được quần lót của mấy người đấy.
Trong khi con mắt tôi còn đang tấn công bất ngờ như thế, thì còn có một thứ nữa khiến tôi cảm thấy bận tâm…
Bọn họ là ai thế?
Hình như bốn người này không phải là học sinh trường tôi thì phải.
Trong số họ có một người có chiều cao nhỉnh hơn tôi một chút, và có hai người khác nữa cao xêm xêm với Shiori. Cô cuối cùng có hơi lùn một tẹo.
Và cả bốn người họ đều mặc quần áo trông khá thời thượng.
Nếu đánh giá lần lượt ngoại hình của bốn cô thì có lẽ là xinh đẹp, dễ thương, trẻ trung và có một vẻ đẹp thuần khiết.
Tôi không nhớ mặt của tất cả đám bạn chơi thân với Shiori, nhưng tôi cũng không nghĩ là một vài trong số họ lại có ngoại hình đến mức này. Mà kể cho là có đi chăng nữa thì, đáng lẽ tôi cũng phải từng chạm mặt họ ít nhất một lần rồi mới phải.
Và họ trông cũng không có vẻ gì là nhận ra tôi cả.
Nếu cái đám này là đám vệ sĩ của Shiori, thì đời nào có chuyện chuyện không nhận ra tôi như thế.
“G-gì thế Iori, em về nhà hồi nào vậy?”
Shiori, người đang đứng chết trân ngoài cửa vì bất ngờ, cuối cùng cũng đã lấy lại được sự tỉnh táo của mình và bắt đầu lên tiếng.
Chị ta vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình đúng như tôi dự đoán, và nhìn chằm chằm vào tôi mà không hề bị bốn người kia nhận ra.
“À thì, có lẽ cũng đã được một lúc rồi.”
“Nếu mà em có về nhà thì ít nhất cũng phải cho bọn chị biết với chứ. Nếu thế thì bọn chị đã không bị dọa cho như thế này rồi.”
“Lỗi em. Em xin lỗi vì đã khiến chị và mọi người giật mình.”
“Họ sẽ ổn cả thôi. Vì em là em trai của chị mà.”
Tôi ngó lơ Shiori, người đang hành động cứ như thể cô ta là một người chị lớn tuyệt vời vì đang đứng trước mặt người khác, rồi cúi đầu xin lỗi bốn cái cô bị giật mình mà ngồi sững người dưới sàn kia.
Nếu tự nhiên có một tên con trai cởi trần không mặc áo bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, thì đến cả tôi cũng còn thấy sợ chứ nói gì đến bọn họ, nên tôi phải thể hiện cho những vị khách mới đến này thấy sự vô tội của bản thân.
Họ có thể vẫn chưa ghét tôi đâu, với cả ngay từ đầu thì chuyện này vốn dĩ cũng có hơi quá sức chịu đựng đối với họ mà.
Nhìn thấy vậy, cô gái bí ẩn A và D cuối cùng cũng đã hiểu ra rằng tôi không phải là một người khả nghi và lục đục đứng dậy.
Sau khi nhặt lại mớ cặp sách của họ ở góc hành lang, cả năm người họ bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau cái gì đó mà tôi không nghe được.
“Ôi không, cậu ấy thấy mặt tớ mất rồi. Ý tớ là, cơ thể của cậu ấy trông tuyệt thật đấy.”
“Cậu nói rằng cậu sẽ giữ bí mật với em trai cậu mà có phải không? Cậu ấy có cơ bắp trông đã thật ấy!”
“Nếu như cậu ấy mà nghe được, cậu ấy sẽ kể cho người khác đúng chứ?... Cái bo đì gì mà đẹp quá trời.”
“Cậu ấy là một đứa con trai đó, nên là cậu ấy sẽ không thể giữ được bí mật đâu!”
“Xin lỗi! Tớ không ngờ là em trai tớ lại ở nhà vào lúc này… nhưng mà các cậu đang nhìn đi đâu đấy?”
À thì, tôi có thể nghe thấy mấy người xì xào cái gì đấy. Đừng có mà khinh thường thính giác của một thông dịch viên chứ.
Tôi giả vờ không biết như một quý ông lịch lãm, và mặc lại chiếc áo thun mà tôi đã cởi ra ban nãy. Tôi thấy không thoải mái khi mà cảm giác như có vài ánh nhìn đang chĩa vào mình.
Tôi không biết làm thế nào mà bốn người họ lại có thể kết bạn được với Shiori, nhưng mà dựa vào cuộc nói chuyện của họ thì, hình như họ không học cùng một trường cao trung.
Nếu mà thế thì, tôi không nghĩ là trong tương lai tôi sẽ đụng chuyện gì đó với bọn họ đâu.
Tôi xin lỗi bọn họ, và tôi nghĩ chỉ có thể là xong rồi, chẳng còn gì để nói nữa cả.
“Em xin lỗi, nhưng mà có lí do để em trở về nhà vào hôm nay, nên là xin hãy đừng vào phòng của em nhé. Tạm biệt.”
Tôi nói thế rồi chuẩn bị đóng cửa phòng lại…
Gah!
Nhưng trước khi tôi có thể đóng cửa lại, thì tôi đã bị dừng lại bởi rất nhiều cánh tay bám vào cạnh cửa.
Làm thế có thể khiến cho ngón tay của mấy người bị thương trong vài trường hợp đấy.Tôi cũng không chắc tại sao mình lại phải vội vàng như thế nữa.
“Chờ chút đã, em trai! Chị không thể để em đóng cửa phòng vào lúc này được! Em có hiểu không?
“Gì chứ?”
“Em sẽ khoe với bạn bè của em rằng bọn chị ở đây ngày hôm nay đúng không? Chị sẽ không để em làm thế đâu! Không bao giờ!”
“Đừng có mà vô lý thế chứ. Ý em là, mấy người các chị là ai mà đến mức em phải mang ra khoe khoang với bạn bè của mình thế hả?”
“”””””“Eh?””””””””
Gì thế này?
Khi tôi đáp lại bằng cảm quan của người bình thường, thì chị tôi bất ngờ nhìn tôi như thể chị ta không thể tin vào tai của mình vậy.
Cứ như đầu chị ta vừa bị gõ cái boong như mấy cái chiêng ấy, ngơ cả người.
Câu từ và hành động của tôi khá là bình thường mà, và tôi chắc chắn rằng là chẳng có điều gì lạ kỳ ở đây hết…
Thế thì tại sao bọn họ lại ngạc nhiên đến vậy?
Tôi chẳng biết tại sao nữa, khuôn mặt tôi hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
“Uh, em trai à?”
“Iori-kun? Chẳng lẽ cậu không biết gì… về bọn mình hay sao?”
“Cái gì chứ? Ah, ừ, thì đúng là thế đó…”
Cái cô cao nhất đám hỏi tôi như thế, nên tôi lại một lần nữa nhìn lướt qua cả bốn người bọn họ.
Ngoại hình của họ cho tôi ấn tượng rằng cả bốn đều xinh đẹp trên mức trung bình, nhưng tôi không nghĩ là tôi đã từng chạm mặt họ trước đây đâu.
Không, chờ đã, tôi khá chắc là mình đã gặp họ ở đâu đó rồi thì phải… Không, theo như trí nhớ của tôi thì bọn họ cảm giác trông giống như những người nổi tiếng thì đúng hơn.
“Vậy là cậu đã hoàn toàn không biết gì nhỉ, và cậu đúng là tồi tệ khi mà có thể quên đi tụi mình như thế đó!” Chắc là chuyện tiếp theo sẽ diễn ra theo kiểu đó rồi.
Sẽ tốt hơn nếu như tôi nới rằng là tôi có nhớ bọn họ là ai cho dù có là nói dối đi chăng nữa, nhưng tôi nghĩ chắc là họ sẽ sớm nhận ra điều đó thôi.
Được rồi, tôi chẳng biết các cô là ai cả. Đấy là câu trả lời cuối cùng của tôi đấy.
“À thì, nếu mà chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi thì, cho tôi xin lỗi nhé. Cơ mà tôi không nhận ra các cậu là ai cả.
“Gì chứ? Không, đấy không phải là điều mà mình muốn nói… Mình xin lỗi.”
Cả năm người bọn họ lại chụm đầu lại và bắt đầu thì thầm chuyện gì đó.
“Cậu ta chắc phải biết chứ… phải không?”
“Không, không, không, điều đó không hề đúng một chút nào cả. Cậu ta là một đứa con trai đấy.”
“Cậu ấy chắc chỉ đang cố tỏ ra là mình ngầu thôi. Cậu ta chắc không phải là người không biết bắt trend như thế… đâu nhỉ?”
“Wow, thế thì ngu ngốc thật.”
Thế là đám người JK kia lại châu đầu bàn tán với nhau mấy thứ khó hiểu tiếp.
Có vẻ như sự thù ghét được tập trung lại ngày càng nhiều rồi và sự tác động của nó ngày càng lớn hơn thì phải, tôi có thể nghe thấy rõ những tin đồn đang được lan truyền ra luôn kìa.
Tôi tự hỏi rằng tại sao mấy người này lại tập trung lại quanh tôi chứ.
Trong khi tôi đang thầm thở dài trong lòng, tôi bất ngờ nhận ra có gì đó hơi lạ.
Cả bốn người bọn họ hình như không có quấn quýt lấy Shiori như cái lũ fan hâm mộ ở trường tôi hay làm.
Theo như tôi thấy thì, mối quan hệ giữa những người họ là ngang hàng nhau.
Ngạc nhiên thật đấy.
Tôi có thể lợi dụng điều này được trong một số trường hợp được đấy.
Ngay từ đầu, cả bốn người bọn họ không nghi ngờ gì đều là những cô gái xinh đẹp cả. Nếu mà so với Shiori về ngoại hình thì, họ cũng một chín một mười với chị ta.
Mà cũng chẳng khác được nhỉ. Cho dù có là con trai hay là một quý ông đi chăng nữa, thì việc hai bên có thể quen thân với nhau cũng không tệ chút nào.
…Cái đám con gái này đang hiểu lầm cái quái gì thế không biết nữa!!!!!!!!!
“Vậy thì thôi nhé, tôi sẽ rời đi để các cậu có không gian riêng mà nói chuyện với nhau.”
“Chờ, chờ đã nào! Tại sao chứ? Tại sao cậu lại cứ cố gắng đóng cửa lại ngay trước mặt năm cô gái xinh đẹp thế này hả!?”
“Thế thì đừng có mà víu vào cạnh cửa nữa! Với cả, những cô gái thực sự xinh đẹp mà tôi biết cũng chẳng bao giờ tự nhận họ là xinh đẹp cả!”
“Nói thế khác nào là nói tụi tôi xấu xí đâu!”
Tôi không có nói là cô ta không xinh đẹp, nhưng mà so với Cheena thì, bất kì cô gái nào khác có ngoại hình xinh đẹp cũng chỉ tựa như là một lớp sương mù mờ mịt mà thôi.
Nếu mà cô cảm thấy thất vọng về chuyện đó thì đi mà chỉnh đốn lại nhân cách của mình đi rồi quay lại đây rồi ta nói chuyện tiếp!
“Tôi bực mình rồi đó! Cậu chắc chắn là có biết về chúng tôi mà đúng không? Thành thật trả lời tôi đi!”
“Chỉ vì cô có một ngoại hình ưa nhìn không có nghĩa là cô được quyền huênh hoang đâu.”
“Iori, em có nhận ra là em đang trở nên thô lỗ hay không hả? Em nên xin lỗi ngay đi!”
“Gì chứ? Nếu em không biết họ là ai thì đã sao chứ? Mấy người cũng chẳng phải là ai đó nổi tiếng cả, mà mấy người có là người nổi tiếng đi chăng nữa thì, tôi cũng chẳng biết mấy người là ai hết!”
Tôi cảm thấy cực kì bực bội bởi cái thái độ kiêu ngạo của lũ người này, nên tôi xả hết những gì mà tôi đang nghĩ trong đầu mình ra.
Tôi cảm thẩy bản thân có hơi cọc rồi đấy, nhưng cũng chẳng sao vì tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại họ nữa.
Nhưng sau đó, có lẽ vì bị thái độ của tôi làm cho nổi đóa, một cô gái với ngoại hình dễ thương bước tới chỗ tôi.
Sau đó, bằng một cử chỉ đầy kiêu ngạo, cô ta trịnh thượng nói.
“Nè, Iori-kun à. Tôi sẽ bắt tay cậu nếu như cậu thành thật nói rằng cậu có biết về tụi tôi và thừa nhận chúng tôi dễ thương đó. Không phải ngày nào cậu cũng có cơ hội như thế này đâu, nên hoặc là cậu đừng có nói dối nữa, hoặc là cậu sẽ phải cảm thấy hối hận đấy.”
“Ể?”
“Tôi thậm chí sẽ chạm vào người cậu… một chút nữa đó. Nào nào…”
Và thế là cô gái dễ thương bắt đầu múa máy bàn tay của mình.
Tôi không biết tại sao mà cô ta lại có thể cảm thấy tự tin đến như thế nữa, nhưng mà lúc này đây cô ta đang nhìn tôi bằng một ánh mắt thật sự lố bịch.
Cả bốn người đằng sau lưng tôi cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu, như thể muốn nói rằng: “Cậu ta kiểu gì cũng sẽ lung lay thôi.”
Có điều…
“Như tôi đã nói lúc nãy rồi, tôi không hề biết mấy cô là ai cả. Tôi cũng không có ý nói các cậu xấu xí hay gì hết. Nhưng cô thực sự nghĩ rằng nhan sắc của các cô đẹp đến thế sao? Và tôi không muốn đụng chạm cô hay là muốn cô sờ soạng gì tôi cả. Tôi không muốn cô làm gì cho tôi hết.”
“Eh…? Chết tiệt…”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tôi, đám bọn họ lại khụy gối xuống sàn thêm lần nữa. Lần này thì không phải là do sợ hãi nữa, mà là do sự thất vọng trào dâng.
“Thật sao, chuyện quái gì thế này?”
Nghe thấy giọng nói tức giận của Shiori ở phía sau lưng, tôi đóng cửa phòng mình lại.