trans: Spikie
edit: Spikie
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
“Cậu có ổn không thế? Cậu có đem đồ đi thay chưa? Có mang theo ví chưa?”
“Từ khi nào mà cậu trở thành mẹ của tớ thế? Cái này tớ đã mặc qua rồi mà.”
“Cậu có mang theo sách chưa?”
“Cái giá treo đồ đâu rồi nhỉ? Không có thứ đó thì phiền lắm lắm luôn á?”
Tuần đầu tiên của tháng Mười một. Sáng thứ bảy.
Khi thấy tôi đang sửa soạn để chuẩn bị về thăm nhà bố mẹ mình, Cheena hình như muốn giúp tôi giảm bớt căng thẳng bằng cách giúp tôi thì phải, bí ẩn thật.
Cậu hiểu tại sao tớ lại thành ra như thế này mà đúng không? Mặc dù cậu không nên biết thì hơn.
Nhưng sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng tôi không cảm thấy lo lắng khi quay trở về nhà cũ của mình… lần đầu tiên mà không có bố đi cùng.
Mặc dù chỉ có hai ngày cuối tuần mà thôi, nhưng cảm giác thật là mệt.
Và có gì đó… hơi cô đơn nữa.
Là do về nhà mà không đi cùng với bố của tôi sao? Hay là do tôi sẽ không còn có thể nào thấy được hình bóng của người mà tôi lúc nào cũng thấy nữa?... Mà có khi là cả hai cũng nên.
“Cẩn thận đó. Tất cả những gì chúng ta cần chỉ là một chút bằng chứng mà thôi, nên đừng có cố quá đó.”
“Tớ biết rồi mà. Cậu mới là người nên thấy lo lắng về những gì mà người khác nghĩ đấy.”
Tôi không phải là người duy nhất phải làm việc cuối tuần này.
Soji thì đi đến văn phòng đại diện của mẹ tôi, và bốn người còn lại thì đi đến bệnh viện gần đó để điều tra.
Cả hai đều có dính dáng đến những thông tin cá nhân, và sẽ cực kì khó để có thể có được thông tin mà chúng tôi cần.
Nhưng hiện tại thì, đấy là đầu mối duy nhất mà chúng tôi có rồi.
“Thôi thì cả hai cùng cố gắng nào để đạt được kết quả tốt nhất nào.”
“Nếu không được thì ghét lắm, nên là, ừ, cố gắng nhé.”
Sau đó, chúng tôi hôn chào nhau rồi tôi rời khỏi nhà.
Giờ thì, triển thôi.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đi bằng xe buýt rồi xuống xe cuốc bộ khoảng ba mươi phút là đến nhà tôi.
Và hiện tôi đang đứng trước cửa căn nhà cũ của mình.
Cũng đã bốn tháng kể từ lần cuối tôi trở về đây, một căn nhà bình thường trong một khu dân cư cũng bình thường nốt.
Tôi chắc chắn là cả Shiori và mẹ tôi đều đang ở nhà cả…
Mẹ tôi không có việc làm, và hôm nay cũng là ngày nghỉ. Nếu bà ta không có gì đặc biệt cần phải làm thì chẳng có lí do gì để bà ta phải rời khỏi nhà cả.
Hít một hơi thật sâu, lên dây cót tinh thần, và mở cánh cửa bước vào nhà.
Gacha.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là dãy hành lang quen thuộc. Điện đóm thì chẳng chỗ nào bật, và tôi chẳng nghe thấy bất kì âm thanh nào cả.
Có khi nào cả hai người bọn họ đều không có ở nhà chăng?
Tôi tặc lưỡi khi bất ngờ có được một cơ hội như thế này.
Thời gian thưởng đây rồi. Trong lúc ta có thể, hãy làm cho xong vài thứ nào.
Thật tốt khi tôi đã không cưỡi con xe của mình tới đây.
Cởi giày ra rồi giấu nó vào góc, sau đó kiểm tra tất cả các phòng để chắc chắn rằng không có ai ở nhà cả.
Miễn là họ không thấy thì có nhiều thứ có thể làm lắm.
Diễn giải Copenhagen đúng là tiện lợi mà.
Khi bước vào phòng khách, tôi để ý tới vài thứ.
Một khung ảnh được đặt kế bên TV.
Đặt bên trong là tấm ảnh của Shiori và mẹ tôi.
Tấm ảnh đó đã từng là tấm ảnh gia đình có đầy đủ bốn người.
Tôi nhớ rằng mỗi khi mẹ tôi muốn úp nó xuống, thì chính bố tôi là người đã chen vào rồi dựng nó lên lại.
Nhưng bố giờ không còn nữa.
Sau khi đối diện với thực tại này, thật khó để tôi có thể đi xung quang ngắm nghía thêm được nữa.
Đặc biệt là căn phòng làm việc của bố tôi.
Oh, Iori, có chuyện gì với mày thế này? Không còn đó là một Iori luôn tươi cười chào đón bố về nhà nữa.
“Bố, con xin lỗi… từ giờ… con sẽ cắt đứt quan hệ với họ…”
Tôi đứng trong căn phòng làm việc không người mà xin lỗi, rồi rời khỏi đó.
Rốt cuộc thì, sau khi ngó quanh một vòng, tôi xác nhận là chẳng có ai ở nhà hết.
Thế thì, vào việc thôi nào.
Trước tiên, tôi quay trở lại phòng khách và đặt một chiếc camera nhỏ cùng thiết bị nghe lén mà tôi mang theo.
Chẳng cần đặt tại nơi nào khác cả, khi mà nơi duy nhất tôi nói chuyện với mọi người là trong căn phòng này.
Ngày nay thì mấy cái thiết bị kiểu này ngày càng tinh vi hơn, và cũng rẻ hơn nữa.
Thường thì, mấy cái việc làm kiểu như này là bất hợp pháp, nhưng tôi nghe nói rằng sẽ chẳng có vấn đề gì nếu đặt những thiết bị kiểu như này tại nhà để thu thập bằng chứng cả.
Chúng tôi phải vắt óc nghĩ ra cách để ngăn Shiori tìm thấy được chúng, chẳng hạn như là đặt bên trong hệ thống báo cháy chẳng hạn.
Bởi vì những thiết bị mà chúng tôi mua đều là loại sử dụng sóng radio, nên tất cả những dữ liệu thu lại được đều sẽ được lưu bên ngoài hết.
Chính vì thế, kể cả có tìm được đi chăng nữa, thì cũng chẳng có vấn đề gì cả. Dĩ nhiên cố gắng để không bị phát hiện thì vẫn tốt hơn.
Sau khi hoàn thành việc bố trí trong phòng khách, tôi bắt đầu lục lọi trong phòng của mẹ mình.
Mục đích là lấy được sổ theo dõi mẹ và bé, cũng như là bằng chứng cho việc tại sao bà ta lại ngược đãi tôi.
Nếu như mẹ tôi không có ghi nhật kí hay thứ gì như thế, thì cách duy nhất để biết được nơi tôi được sinh ra là thông qua sổ tay theo dõi sức khỏe thai phụ cũng như em bé mà thôi.
Kể cho tôi có liên hệ được Bộ Tư pháp đi chăng nữa, thì những thông tin như thế thường sẽ không được tiết lộ kể cả là với người mẹ.
Thuê thám tử tư cũng là một lựa chọn, nhưng tôi không có tiền để có thể chi trả cho việc đó.
Cho dù bà có giấu nó ở chỗ nào đi chăng nữa… Tôi bảo đảm với bà rằng sẽ tìm ra nó và dặt dấu chấm hết cho cái trò hề này ngay tại đây.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tôi cẩn thận tìm kiếm từng chút một, rón rén lục lọi rồi lại sắp xếp mọi thứ về đúng hiện trạng như ban đầu rồi lại bắt đầu lại, trong khi trong lòng thầm cầu nguyện cho mọi chuyện được suôn sẻ.
Vì chẳng biết bao giờ Shiori và mẹ quay trở về, nên tôi không thể lục tung mọi thứ lên và làm mọi chuyện quá lộ liễu được.
Chết tiệt, thật là bực bội hết sức mà.
Cuối cùng, tôi đã chẳng thể kiếm được bất kì bằng chứng nào cả, và giờ đã là hai giờ chiều mất rồi.
Tôi thắc mắc liệu có khi nào bà mẹ lười biếng đó đã làm mất cuốn sổ theo dõi rồi hay không nữa.
Chẳng lẽ bà ta cố tình vứt nó đi rồi sao?
Ngay khi tôi vừa nghĩ đến việc bỏ cuộc thì…
Cạch! Tôi nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới nhà.
“Thôi nào, mọi người, mời vào, mời vào~”
“Ojama~”
“Vậy hóa ra đây là nhà của Shiori sao, trông cũng bình thường như nhà của bao người thôi ha.”
“Đeo khẩu trang hoài nóng quá đi mất.”
“Cậu có thể cởi nó ra được rồi, chẳng còn ai thấy nữa đâu.”
Và tiếp đó tôi nghe được giọng nói của vài cô gái.
Có vẻ như chị tôi đã về rồi, và… lũ bạn của chị ta cũng đi cùng nữa. Chà, chắc đây là tất cả những gì mà tôi có thể tìm thấy, đã đến lúc phải rời đi rồi.
Tôi nhanh chóng biến mọi thứ trong phòng trở về hiện trạng ban đầu rồi đi tới phòng của mình.
Phòng riêng của tôi, Shiori và của mẹ đều nằm ở tầng hai, nên tôi có thể đến được phòng mình mà không hề bị phát hiện bởi Shiori và đám bạn của chị ta hiện đang ở tầng một.
Phòng của Shiori nằm ngay sau phòng của tôi.
Nếu tôi đột nhập vào phòng của chị ta, rất có thể sẽ gây ra tiếng động gây chú ý lắm.
Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi khóa cửa phòng mình lại.
Chà, vì chẳng có gì để làm cả, nên tôi đoán rằng mình sẽ chơi game vậy, cũng đã khá lâu kể từ khi tôi còn chơi game rồi mà.
Nơi duy nhất tôi chơi game dạo gần đây là ở nhà của Soji.
Khi tôi bắt đầu dọn ra ở riêng, tôi đã để lại tất cả những thứ không cần thiết ở trong căn phòng này để giảm khối lượng hành lý cần phải chuyển đi.
Một trong số chúng là cái máy chơi game của tôi.
Tôi nhớ lại cái cảnh mà bố tôi đã phải năn nỉ mẹ tôi như thế nào để mua nó cho tôi.
Tôi chọn một tựa game trong khi bị đắm chìm trong những hồi tưởng đầy hoài niệm đó.
Okay, tôi sẽ chọn tựa game này vậy.
Tôi chọn một tựa game hành động phiêu lưu dành cho một người chơi nơi mà người ạnh hùng, khoác lên mình một chiếc áo ngủ màu xanh lục, cầm trên tay mình một cây ba toong có thể điều khiển gió.
Tôi vẫn chưa phá đảo tựa game này nữa.
Tôi bật nguồn lên với một nụ cười hớn hở, trong khi những tiếng nói ồn ào vọng lên từ dưới nhà.
Oh, dữ liệu lưu lại đã mất rồi…
Tôi khá chắc là tôi chỉ có tạo duy nhất một bản lưu game tên là Moriaty thôi, thế nhưng ở đây lại có tận ba bản lưu game được tạo, từ trên xuống lần lượt là Isami, Toshizo, và Nagakura.
Đám bạn của Shiori có vẻ chơi vui quá nhỉ, đến mức xóa cả bản lưu game của tôi luôn mà…
Cái kiểu đặt tên này chắc chắn là của đám Shiori. Tôi không có cấm cản bà chị đó không được phép sử dụng đồ của tôi nếu chưa xin phép, nhưng ít nhất thì cũng phải giữ lại bản lưu dữ liệu cho tôi chứ…
Chưa hết.
Có nhiều thứ được đặt ở đây nữa.
Tôi vừa nhận ra rằng kế bên chiếc máy mà tôi sử dụng, còn có cả một máy chơi game khác mới được tung ra thị trường bỏi cùng một nhà sản xuất nữa.
Mà nghĩ tới thì, lúc nãy khi tôi ghé mắt qua nhìn căn phòng của Shiori, nó trông khá là bừa bộn.
Con khốn đó chưng dụng phòng tôi chỉ vì phòng của chị ta khó mà có thể cho người khác vào được hay sao chứ?
Chị ta nói với mọi người rằng tôi đã xông vào phòng của cô ta khi chưa được phép trong khi chính cô ta lại đang làm y hệt hay sao?
Tôi hơi bị bực mình rồi đấy.
Tôi tức giận và thoát khỏi trò chơi. Bởi vì tôi lại một lần nữa có thời gian rảnh, tôi quyết định sẽ luyện tập cơ bắp một chút, nên tôi cỏi bỏ áo của mình ra và với lấy mấy cục tạ tay đặt ở góc phòng.
Chúng là thứ mà Liam đã tặng tôi nhân dịp sinh nhật lần thứ 14 của mình.
Tôi bắt đầu đổ mồ hôi ra một chút, lấy lại cái cảm giác mà đã lâu rồi của có lại.
“Này các cậu, ở đây này.”
Tôi có thể nghe thấy giọng của Shiori rõ ràng hơn lúc trước.
Có vẻ như chị ta đang lên lầu thì phải.
Bọn họ hình như đã thay đổi địa điểm thành phòng của Shiori.
Tôi không chắc là cái căn phòng bừa bộn đó lại có thể vừa với từng đó người đâu…
“Này là phòng của em trai tớ, nhưng mà đừng có lo. Tớ đã được em nó cho phép rồi…”
Như để xác nhận lại nỗi lo sợ của bản thân, tôi nghe thấy giọng của Shiori, và chuyện tiếp theo mà tôi biết là, cạch! Từ trong phòng tôi nghe thấy âm thanh đó thật rõ ràng.
Tôi chắc chắn là chị ta đang tính… sử dụng phòng của tôi như là chỗ để tụ tập rồi.
“Gì thế này? Tại sao nó lại không mở ra vậy?”
Tôi đứng dậy và mở chốt cửa, trong khi nghe thấy tiếng bàn tán ồn ào ở phía bên kia.
Im lặng hết đi, đây là phòng của tôi.
Cạch…
“Em cho phép chị vào phòng của em hồi nào vậy? Chị thân yêu?”
Đang đứng phía bên ngoài cánh cửa là bốn cô gái không bao gồm Shiori.
Tôi sau đó nhìn thẳng vào mặt Shiori mà sưng sỉa.
Khi đám con gái trông thấy tôi, bọn họ…
“Gyaaaaaaah! Biến thái ahhhhh!”
…La hét?
À, tôi vẫn còn đang cởi trần mà nhỉ.