Buổi sáng nay có khác hơn thường ngày một chút.
Tôi nhận thấy Saeki nhảy xô vào phòng như vừa đạp tung cánh cửa ra trong khi đang nửa tỉnh nửa mê.
[Yumizuki-kun, dậy, dậy đi.]
Cô lay động thân thể của tôi một cách thô bạo.
[... Gì vậy, ồn ào quá đấy.]
[Muộn giờ rồi!]
[...]
Tôi từ tốn đẩy Saeki ra và chống nửa người trên dậy, cầm lấy đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường.
[... Ah…]
Đúng là muộn hơn so với thường ngày thật.
[“Ah Ah” cái gì chứ. Cậu thảnh thơi quá rồi đó!]
[Vì hốt hoảng cũng chả có tác dụng gì. Tôi sẽ tăng nhịp độ lên.]
Tôi kéo chăn sang một bên và rời khỏi giường.
[Tuy hơi đơn giản, nhưng mình vẫn sẽ làm bữa sáng đầy đủ.]
Saeki chạy tót về phía cửa phòng, nhưng cô dừng lại ngay trước cửa, rồi quay đầu nhìn tôi.
[Mình xin lỗi, Yumizuki-kun.]
[Vì cái gì?]
[À thì, mình ngủ quên mất…]
Oh, ra là vậy à.
[Đó cũng là lỗi tôi. Không thể trách mỗi Saeki-san được.]
Tôi cũng thức đêm tối hôm qua, và cũng do Saeki thường xuyên gọi tôi dậy nên có hơi bất cẩn. Có lẽ tôi bắt đầu quen dần với cuộc sống mới thảnh thơi này rồi.
[Giờ tôi quan tâm tới bữa sáng hơn. Tôi sẽ ra ngay khi thay xong quần áo.]
[À, ừm. Hiểu rồi.]
Saeki hình như đã thư giãn hơn, rồi rời khỏi phòng.
Tôi nhanh chóng thay quần áo, xong đi vào phòng khách. Saeki-san chắc là đang nấu ăn trong bếp, thấy thế tôi đi vào phòng tắm trước.
Vì phải chạy qua chạy lại ngay khi vừa mới tỉnh dậy nên có hơi chóng mặt. Tôi dùng nước lạnh rửa mặt để làm nguội cái đầu đi.
Và tôi trở lại phòng khách.
[Xin lỗi ~~ Yumizuki-kun, bữa sáng vẫn chưa đầy đủ cho lắm.]
Trên bàn ăn là ổ bánh mì nướng mà tôi mua ngày hôm qua, cùng với súp khoai tây và salad giăm bông. Khoai tây cũng không chỉ được nấu trong nước nóng không, mà còn được áp chảo.
[Thế là đủ rồi. Ăn thôi.]
[Ah, vội quá nên quên mở cửa sổ rồi.]
Ngay khi chuẩn bị dùng bữa, Saeki chạy đến chỗ cửa sổ phòng khách.
Thảo nào không khí trong phòng cứ như bị ứ đọng vậy. Có lẽ cô chỉ kéo màn cửa mà quên mở cửa sổ ra. Tuy nhiên, tôi nghĩ không cần phải làm việc nhỏ như vậy trong khi đang vội.
Saeki mở cửa ra.
Một làn gió sớm thổi vào trong phòng.
[Kya!]
Cơn gió thổi vào trong, khiến cho tà váy ngắn của cô bị xốc lên. Saeki nhanh tay đè gấu váy lại. Một động tác kịp thời đáng ngưỡng mộ.
Cô quay đầu nhìn tôi như thể bị điện giật.
Hai đôi mắt nhìn nhau.
[... Cậu thấy rồi?]
[...]
[...]
Tôi đắn đo xem nên nói thế nào.
[Xin lỗi, nhìn thấy một chút…]
Nghĩ kĩ mà xem, nếu tôi không nói dối ngay sau khi được hỏi, thì chỉ còn cách thành thật nhận tội và xin lỗi.
À mà, Saeki cũng chưa mặc đôi tất chân màu đen thường ngày nữa.
[...]
[...]
Saeki-san ngồi sụp xuống sàn nhà. Có vẻ như cô đang sốc.
[Giá như mình ăn mặc trưởng thành hơn thì...]
[...]
… hóa ra cô quan tâm cái đó hả?
Thật lòng mà nói, cái tư thế ngồi suy sụp, lộ ra cặp đùi của cô cũng đã đủ cám dỗ rồi.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên.
[Mình có nên thay cái mà mình thích nhất cho cậu nhìn lại không?]
[Mơ đi.]
Tôi kiên quyết từ chối.
[Hơn nữa, thời gian không đợi người đâu.]
[Ah, phải rồi!]
Saeki ngay lập tức hồi thần lại, bật dậy đứng lên. Cô hấp tấp chạy vào phòng ăn rồi ngồi xuống trước bàn.
Bữa sáng của chúng tôi lâu hơn bình thường.
Vì đang vội nên chúng tôi không có thời gian trò chuyện.
[Aaaaaa…]
Như thể chợt nhớ ra điều gì đó, Saeki kêu lên.
[Còn bento thì sao?]
[Không có thời gian để làm nữa.]
Tôi nhìn vào đồng hồ treo tường. Nếu chúng tôi ngay lập tức ra ngoài sau khi ăn xong, hẳn dù không chạy thì cũng không đến trễ giờ. Mà tôi còn phải đi sau cô ấy nữa, nên chắc phải chạy một lúc.
Rõ ràng rằng chúng tôi không có thời gian làm bento.
[Hôm nay ăn bữa ăn ở căng tin đi. Thỉnh thoảng ăn ở đó cũng được mà.]
[Bữa ăn căn tin ~~ Tuy mình thường ra đấy ăn, nhưng vẫn chưa ăn thức ăn ở đấy lần nào ~~.]
Saeki suy nghĩ vẩn vơ trong khi dùng hai tay gói lại bát súp khoai tây.
[Thức ăn căn tin à ~~.]
Cô lặp lại bằng giọng điệu chờ mong.