Mặt ngoài, sinh hoạt hàng ngày của chúng tôi không hề thay đổi.
Gần đến lúc rời giường, giấc ngủ gần qua hết, tôi cảm nhận được buổi sáng sớm.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
[Good Morning, Yumizuki-kun!]
Theo sau đó là tiếng mở cửa, cùng với giọng nói hoạt bát của Saeki.
Tôi từ từ mở mắt ra, thấy được khuôn mặt cô. Cô chống tay ở hai bên đầu tôi, nhìn chằm chằm tôi từ trên xuống.
Với biểu lộ nghiêm túc.
Hơn là nhìn tôi với biểu cảm đó, trông như cô đang suy tư chuyện gì khác vậy.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Saeki nở nụ cười, như thể đang che giấu điều gì đó.
[Chào buổi sáng, Yumizuki-kun, bữa sáng chuẩn bị xong rồi.]
[Biết, tôi thay quần áo xong rồi sẽ ra ngay.]
[Yup, mình sẽ chờ cậu.]
Cô ngay lập tức rời giường, đưa lưng về phía tôi, rồi ra khỏi phòng.
Trong đầu tôi, biểu cảm nghiêm túc của Saeki vẫn cứ đọng lại, không thể giải thích được.
Từ trước tới nay, có khá nhiều lần tôi nhìn thấy biểu cảm đó của Saeki khi mới tỉnh dậy (Chẳng qua tôi không biết cô đang suy nghĩ gì). Nhưng cái ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm tư người khác đó, là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
[...]
Là do cuộc cãi nhau trước đó mà ra à?
Nhưng tôi vẫn cho rằng không cần giải thích cho cô nghe làm gì.
[Cuối tuần này là đến Tuần lễ vàng rồi, Saeki-san, cô có kế hoạch gì không?]
Tôi vừa ăn bánh xốp nướng cho bữa sáng, vừa hỏi.
Lúc này, Saeki vẫn còn đang nhai thức ăn, cô chỉ dùng ánh mắt đáp lại, ý là “Ăn xong phần ăn của cậu trước đi”. Bình thường thì cô sẽ nuốt vội đống đồ ăn rồi bắt đầu nói chuyện cơ.
[Mình vẫn chưa quyết định được, chắc là mình sẽ qua nhà chú mình chơi thôi.]
Cô nuốt thức ăn trong miệng, xong trả lời tôi.
Chú của Saeki là người đã chăm sóc cho cô từ khi cô trở về nước, mãi đến lúc tìm được chỗ ở. Mà nỗ lực của ông ấy lại bị lỗi trùng hợp đồng của chủ thuê đè bẹp mất, nên coi như chẳng có hồi báo gì cả.
[Còn Yumizuki-kun thì sao?]
[Đến khi cô đã quyết định xong, tôi sẽ suy nghĩ sau.]
Dự định của tôi là có nên về nhà hay không thôi. Đối với Saeki, do nhà chú cô khá xa, nếu muốn đi thì phải bắt một chuyến tàu cao tốc, chẳng khác nào đi du lịch; còn tôi thì chỉ cần bắt chuyến tàu điện trong 2 giờ là đã về đến nhà. Muốn về lúc nào cũng được… Đúng thế, không cần về cũng được.
Vậy nên, nếu Saeki muốn ở lại Thành phố học viện trong suốt kì nghỉ, tôi cũng sẽ làm vậy. Vì cái sự kiện cảm lạnh lần trước, tốt nhất là không nên bỏ lại cô một mình trong vài ngày.
[Không sao đâu. Cậu không cần lo lắng cho mình mà.]
Nhưng, cô từ chối, nghe đôi chút lạnh lùng.
[... Cũng được, không cần quyết định vội vã làm gì. Miễn là suy nghĩ xong trước khi cuối tuần đến là được.]
[Ừm, phải đó.]
Vậy là xong chủ đề về Tuần lễ vàng. Sau đó, chúng tôi tiếp tục trò chuyện về những chủ đề khác, nhưng thay vì một cuộc nói chuyện thông thường, chẳng bằng nói là xác nhận kế hoạch hai bên thì đúng hơn.
Sau bữa sáng, tôi ra phòng khách uống cà phê.
Còn khá nhiều thời gian cho đến lúc tới trường. Còn Saeki, cô đang giặt giũ quần áo trước khi đi học vì có khả năng hôm nay sẽ không mưa, từ nãy đến giờ cô đều đang bận rộn giặt sạch quần áo.
[Saeki-san, hôm nay cô sẽ về muộn à?]
Nhân lúc cô mang rổ quần áo ra khỏi phòng thay đồ, tôi hỏi.
[Hửm? Mình cũng không biết nữa.]
Nhưng hình như do không muốn nói chuyện với tôi, cô chỉ trả lời ngắn gọn, băng qua tôi và hướng đến ban công.
[...]
Được rồi, dù sao thì kế hoạch sau trường có đầy thay đổi, cô không biết cũng chẳng lạ gì.
Tôi đôi lúc cũng đi cùng Yagami tới hiệu sách lớn nào đó, hay cùng Takizawa đi chơi ở trung tâm giải trí, hoặc bị Horyu kéo lên sân thượng.
‘Mình hỏi ngu thật’ - tôi nghĩ vậy, ngay lúc này, Saeki nhô đầu ra khỏi ban công.
[Không sao đâu, nếu về muộn, mình sẽ gọi cho cậu trước.]
[Hiểu rồi.]
Một cuộc đối thoại sáo rỗng.
Tôi uống cạn cốc cà phê trong một hơi, đứng dậy.
[Tôi đi trước đây, phiền cô rồi.]
[Okay~~… Ah, phải rồi.]
Saeki lại nhô đầu ra.
[Nếu mình về muộn, Yumizuki-kun giúp mình kéo quần áo vào được không?]
[Không thành vấn đề.]
Theo việc phân chia công việc nhà ban đầu, tôi không cần chạm tay vào việc giặt giũ. Nhưng nếu cần tôi làm, tôi có thể giúp đỡ lúc nào cũng được, không một chút lưỡng lự.
[Cậu có cơ hội chạm vào đồ lót con gái rồi đó~~]
[Này…]
[Oaaa… ~~ Yumizuki-kun tức giận nè~~]
Tôi trợn mắt nhìn Saeki trốn đằng sau ban công. Thở dài một hơi, tôi chuẩn bị đến trường.
Bên ngoài, cuộc sống của chúng tôi vẫn diễn ra như thường lệ.
Nhưng.
Thực sự tồn tại một khoảng cách giữa chúng tôi, và rất dễ để nhận ra.
Rời khỏi căn hộ, trước tiên, tôi men theo con đường đến nhà ga.
Con đường có hai làn đường ở hai bên. Do có dải ngăn cách ở trung tâm, không chỉ khoảng cách của mỗi làn, mà còn mép vỉa hè cũng đủ rộng. Đây là một con đường tương đối lớn.
Lối đi bộ trải gạch mà tôi đang đi cũng khá rộng, và ở trung tâm được trồng những hàng cây được xếp đều đặn.
Đúng là khung cảnh như bước ra từ những tờ tuyên truyền, nhưng kì lạ thay, có rất ít người đi đường và phương tiện giao thông. Cơ mà thế lại giống hệt những tấm ảnh trên mấy trang tuyên truyền thật.
Tôi không định đi thẳng đến nhà ga của Thành phố học viện, mà là từ con đường này rẽ sang hướng khác để đến trường.
Tuy giờ vẫn còn sớm, tôi vẫn thấy lẻ tẻ những học sinh mặc đồng phục trường Mizunomori đi lại trên con đường nối từ nhà ga đến trường học. Ở trong đó, tôi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
[Chào buổi sáng, Yagami.]
Tôi đi tới và gọi tên Yagami Hiro.
[Oh, chào buổi sáng, Yumizuki-kun.]
Cậu bạn đeo kính uể oải trả lời. Tuy thường thấy cậu ta như thế này, nhưng không hiểu sao hôm nay uể oải hơn bình thường rất nhiều.
[Sao vậy, trông ông thiếu năng lượng thế.]
[Hơi mệt một chút, tớ phải soạn bản thảo cho đến tận sáng.]
[À, hiểu rồi.]
Tôi ngay lập tức hiểu ra.
Bề ngoài là thế, thực chất Yagami là một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp. Chắc là có tờ tạp chí văn học nào đấy thuê cậu ta viết truyện ngắn đây mà.
[Thức suốt cả đêm, lại chẳng viết được bao nhiêu.]
Vậy là tốn công vô ích à.
[Hết ý tưởng rồi hả?]
[Chẳng biết nữa, tớ không muốn tùy tiện dùng cái từ đó để trốn tránh đâu.]
Cậu ta cười yếu ớt, nhưng từ lời nói có thể biết được cậu ta kiên cường đến mức nào.
Do bộ dáng lờ đờ thiếu ngủ của Yagami, chúng tôi chỉ bước đi cùng nhau trong yên lặng. Không lâu sau, Yagami mở miệng.
[Trông cậu còn mặt ủ mày chau hơn tớ đấy, có chuyện gì à?]
Cậu ta hỏi, lạ rằng tôi lại chẳng hề thấy thế.
Tuy nhiên, cũng có khả năng này. Yagami là kiểu người quan tâm tới người khác, và khá nhạy cảm ở nhiều phương diện. Có lẽ do là tiểu thuyết gia chuyên nghiệp, đôi lúc cũng phải miêu tả tâm lý. Nếu cậu ta đã nói vậy, chắc tôi trông như thế thật.
Chẳng cần phải tự hỏi làm gì.
[Có đôi chút tâm sự. Giống như Yagami lo lắng về việc đuổi kịp deadline, tôi cũng buồn rầu vài việc thôi.]
Tôi qua loa nói, vừa lúc bước vào trường.
Yagami hình như cũng không định hỏi về phiền não của tôi, nên không nói gì nữa.
Đi vào khu đựng giày, chúng tôi thay đôi giày da do nhà trường quy định sang giày trong trường.
[Ah, Yumizuki-senpai kìa, oiii~~]
Đột nhiên, một giọng nói gọi tôi.
Đưa mắt theo hướng thanh âm, Sakurai, bạn cùng lớp của Saeki, đung đưa mái tóc xoăn tự nhiên, chạy tới chỗ chúng tôi.
[Chào buổi sáng, Yumizuki-senpai, Yagami-senpai.]
Sakurai dừng lại ngay trước chúng tôi, cúi chào.
[Chào buổi sáng, Sakurai-san.]
[Chào buổi sáng.]
[Yumizuki-senpai luôn ở khoảng thời gian này sao?]
Chắc là đang nói đến thời gian đến trường.
[Không, tùy lúc thôi. Nhà ở gần đây, nên đôi lúc đi sớm, đôi lúc đi muộn.]
Yếu tố duy nhất cần cân nhắc là phải dịch ra thời gian đến trường với Saeki.
[Tuyệt thật đấy~~, nhà gần trường, lại còn ở một mình nữa… Lúc nào đó, em có thể đến nhà anh chơi được không?]
[Tém tém lại đi cái.]
Ý thức cảnh giác của con bé này thấp kinh. Khá giống với Saeki, theo một nghĩa nào đó.
[Ah, đúng rồi, Sakurai-san. Anh có vài chuyện cần hỏi, liệu em có thể dành ra một chút thời gian không?]
[Vâng? Chuyện gì ạ?]
[Vậy tớ vào trước đây, Yumizuki-kun.]
Yagami hình như đang lo lắng cho tôi, nói xong, cậu ta liền vào lớp trước.
Không nên để người khác chú ý, tôi nghĩ vậy, rồi dẫn Sakurai tới một chỗ xó xỉnh nào đó. Không để nhiều người thấy được, phải hỏi cho xong nhanh nhất có thể.
[Sakurai-san.]
Quay người lại, tôi giật nảy cả mình, em ấy đang đứng rất gần tôi. Gần đến mức phải cúi đầu xuống để nhìn ẻm. Thậm chí nếu dang tay ra, tôi còn có thể ôm lấy em ấy.
Có vẻ như thói quen của Sakurai là kéo gần khoảng cách khi nói chuyện.
[À thì, em thấy Saeki-san thế nào dạo gần đây khi ở trường vậy?]
Tôi bình tĩnh trở lại, hỏi.
Biểu cảm của Sakurai sững lại một lúc, ẻm nhìn chăm chăm vào mặt tôi.
[Chẳng lẽ Yumizuki-senpai đang để ý tới Kirika ạ?]
[Một chút… À không, anh không có ý đó.]
Xem ra tôi khiến em ấy hiểu nhầm rồi.
[Hmmmmm~~]
Maa, sao cũng được -- Sakurai nói vậy, tiếp đó mở miệng.
[Cơ mà cách anh hỏi lạ thật đó.]
Em ấy mỉm cười, nhanh chóng lùi về sau. Kéo ra một cự ly phù hợp để nói chuyện.
[Lạ lắm à?]
[Bình thường thì phải hỏi mấy câu như “Em ấy có bạn trai không?” hay “Em ấy có nhắc đến tôi không?” chứ nhỉ?]
[...]
“Tôi” ở đây là ai vậy? Mà quan trọng hơn, hình như sự hiểu nhầm của em ấy hơi bị lớn rồi. Đau đầu thật.
[Anh sẽ hỏi mấy cái đó sau.]
Đúng là tôi có để ý tới mấy cái đó, và cũng đặc biệt lưu ý xem cô có nói những điều không nên nói ở trường hay không.
[Tình hình của Kirika ở trường à…?]
Sakurai cuối cùng cũng có ý định trả lời. Em ấy chống tay phải lên cằm, suy nghĩ một chút.
[Theo em thấy thì, không khác gì thường ngày hết. Vẫn đáng yêu như thường, còn khá điềm đạm và khiêm tốn nữa…]
Theo quan điểm của tôi thì nhiêu đó đã đủ khác thường rồi, nhưng giờ thì tạm thời đặt nó qua một bên đã.
[Tuần trước, cậu ấy có mua một chiếc điện thoại - à, là màu đen. Trông cậu ấy rất hạnh phúc, cười cả ngày luôn… Ummm~~ thế thôi ~~]
[Thế à.]
[Ahhhhh!]
Sakurai kêu lên.
[Nghĩ lại thì, hai hay ba ngày trước đó, em nhìn thấy cậu ấy thường hay mặt ủ mày chau.]
[...]
Mặt ủ mày chau hả?
Giống hệt lời của Yagami nói với tôi.
[“Hãy để tôi lắng nghe tâm sự của em”! Điểm Kirika, tăng nào!… Gì chứ, anh không thể chịu thiệt một chút mà nghe lời khuyên của em sao…?]
Sakurai cười khúc khích.
Tôi thừa biết Saeki đang buồn lòng chuyện gì.
[Cảm ơn em, Sakurai-san.]
[Ehhh? Này, chờ đã, Yumizuki-senpai!! Amoo, đồ đáng ghét!]
Tôi gửi lời cảm ơn tới Sakurai, rồi quay người rời đi. Đằng sau tôi, ẻm dậm chân xuống đất, thể hiện sự bất mãn, rồi tôi bước vào phòng học.
[Rốt cuộc mình đang làm gì vậy?]
Tôi biết trước rằng thái độ của tôi sẽ gây tổn thương cho Saeki. Tôi chỉ đang xác nhận lại điểm ấy mà thôi.
Tôi tự ghê tởm bản thân mình.
Và lâm vào bế tắc.
Nếu như sự kiện đó chỉ liên quan đến mỗi tôi, thì nói bao nhiêu cũng được, nhưng…