I'll have sherbet!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7355

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 136

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

100 2478

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 194

Tập 1 - Chương 13: Tôi chính là loại người như vậy đấy.

Tuy nói là vậy, nhưng tôi không thể khiến cho Saeki chịu sự độc đoán của mình thêm được. Ít nhất thì cũng phải tìm một cơ hội để làm rõ mọi chuyện với cô.

Tuy nhiên, cơ hội này lại đến quá bất ngờ.

Kết thúc tiết thứ ba.

[Tiết sau là vật lý à?]

Tôi lẩm bẩm, cứ cảm thấy hai chữ “Vật lý” này có gì đó đáng để lưu tâm. Là gì nhỉ? Nhìn lên trên bảng đen, tôi mới nhận ra nguồn gốc của cảm giác này là từ đâu.

“Tiết 4: Phòng nghe nhìn vật lý.”

Nó được viết trên góc bảng. Nét chữ có phần sắc sảo, cẩn thận, chính là chữ viết của lớp trưởng Suzume.

Tiết sau phải đổi phòng học. Phòng nghe nhìn à? Chắc là xem video thí nghiệm.

[Đi thôi nào, Yumizuki.]

Là Takizawa. Trong khi tôi đang suy nghĩ xem nên làm gì với cái đầu còn mơ màng, cậu ta đã chuẩn bị xong mọi thứ, từ sách giáo khoa, vở ghi, bút viết đến những thứ liên quan tới tiết học.

[Chờ tôi một chút.]

Tôi sắp xếp đống đồ dùng học tập cần thiết cho tiết Vật Lý tiếp theo - và dừng lại… Tôi thay đổi ý định.

[Xin lỗi, Takizawa, ông cứ đi trước đi.]

[Hửm? À, ok, tớ biết rồi.]

Takizawa là người rất hiểu tôi, nghe tôi nói thế, cậu ta liền đi trước.

Tôi cầm lấy sách giáo khoa và vở ghi, hít một hơi thật sâu, rồi ra khỏi phòng học. So với Takizawa thì chậm không đến một phút.

Tôi đôi khi trở nên khá cô độc.

Không cần thiết phải tìm chỗ không có ai, dù xung quanh có rất nhiều người, chỉ cần không ai nói chuyện với tôi, cũng không ai chú ý tới tôi, thế là đủ rồi. Tôi thích như vậy hơn.

Bây giờ cũng vậy, khi nghĩ đến việc đi tới một lớp đặc biệt, tôi lại muốn đi tới nơi mà bình thường không có cơ hội đi đến.

[Lại mắc bệnh cô độc à?]

Dọc theo hành lang, Horyu bắt chuyện với tôi.

Tôi đã từng nói cho Horyu tính cách này của tôi. Lúc ấy, cô đặt tên cho nó là “bệnh cô độc”.

[Chắc thế.]

[Cậu không hề thay đổi, Yukitsugu.]

Horyu tiến đến gần tôi, mỉm cười nói.

Tuy nói là thế, cơ mà cô cũng là người mắc “bệnh cô độc”, đây là một trong số ít điểm chung giữa tôi và cô.

Horyu yên lặng đi theo.

Cứ nghĩ là cô định sẽ duy trì không nói chuyện, nhưng không lâu sau, cô mở miệng.

[Khi ở nhà, cậu có đối xử dịu dàng với con bé không thế?]

[Saeki-san?]

[Phải.]

[Haizz, coi như là có đi.]

Tuy nhiên, người ngoài có nghĩ tôi đang đối xử dịu dàng với cô hay không, thì lại là một vấn đề khác - “Vì tốt cho cô thôi”, chẳng có lời nói nào “tốt” hơn thế này đâu.

[Vậy à.]

So với tôi, giọng nói của Horyu khá bình tĩnh. Cũng coi như đạt tiêu chuẩn.

[Như là dịu dàng ôm con bé thì sao?]

[... Cậu nghĩ tớ sẽ làm thế chắc?]

[Có khả năng đấy. Vì em nó không phải tôi.]

[...]

Không phải là không thể. Nhưng thế quái nào tôi phải làm thế chứ? Nếu nghĩ theo hướng đó, vậy thì hoàn toàn bất khả thi rồi.

[Tôi không yêu cầu cậu đi xa đến thế, quan tâm em ấy hơn một chút là được rồi.]

[Tớ sẽ cân nhắc.]

[Vậy tôi đi trước đây.]

Tôi cho rằng cô đang lo lắng “bệnh cô độc” của tôi đột nhiên tái phát.

[Vì đằng sau có người đang lườm cậu kìa.]

[Đằng sau á?]

Tôi quay đầu lại.

(Wao…)

Tôi suýt chút nữa kêu lên thành tiếng.

Đứng tại đó chính là Suzume.

Cậu ấy đi đằng sau chúng tôi một quãng ngắn, nhìn chằm chằm chúng tôi bằng ánh mắt đầy sát ý. Chuẩn xác hơn thì, cái “sát ý” đó chỉ nhắm vào mỗi tôi. Có vẻ như Suzume vẫn không thích tôi đi gần với Horyu.

[Tôi đi nhá, Yukitsugu.]

Horyu cười gượng, nhanh chóng rời đi.

Tôi cũng muốn chạy trốn khỏi Suzume, nhưng nếu đuổi kịp Horyu thì cũng như không. Ngoài ra, nếu tôi còn dám tiếp cận cô, Suzume chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi.

Thế là tôi đành phải ngoảnh mặt làm ngơ Suzume.

Đi qua hành lang nối liền với tòa nhà tọa lạc phòng nghe nhìn, học sinh và giáo viên thưa dần rồi không còn ai nữa. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây kể từ khi bước vào năm hai, hồi năm nhất tôi cũng chỉ qua đây đôi ba lần.

Tại một nơi xa lạ này, tôi cảm nhận được một chút cô tịch.

Lúc này, một nhóm bốn người hướng đến đây từ đằng trước.

[...]

Chắc là tôi khó có thể vào thế cô độc được rồi, vì kia là nhóm gồm các học sinh năm nhất, trong đó có Saeki.

Ngay khi Saeki chú ý tới tôi, cô liền tách ra khỏi nhóm, vui vẻ chạy đến đây.

[Yahoo~~, Yumizuki-kun, trùng hợp thật đấy.]

Saeki chẳng bao giờ để ý lời nói của tôi. Cơ mà, do hôm nay đúng là trùng hợp thật, nên tôi sẽ không tính toán chuyện đấy.

[Mình vừa từ phòng âm nhạc đi về, Yumizuki-kun thì sao?]

[Tôi đang đi đến phòng nghe nhìn.]

Tôi có thể bình tĩnh đáp lại, bởi lẽ chúng tôi cũng chỉ tình cờ gặp nhau, và cũng do lời nói của Horyu ban nãy. Nói tóm lại, tôi đang có tâm trạng tốt.

[Kirika, bọn mình đi trước nhé.]

[Ưm, mình sẽ đuổi kịp mấy cậu.]

Nhóm đi cùng Saeki chào tạm biệt cô, trong khi nhìn lén khuôn mặt tôi vài ba lần rồi mới đi mất.

[Phòng nghe nhìn à? Cậu học tiết gì --]

[Em là Saeki Kirika, học sinh năm nhất, đúng không?]

Đột nhiên, Suzume xen vào lời nói của Saeki.

[Đúng vậy, nhưng…]

[Chị không muốn làm tổn thương em, nên tốt nhất hãy tránh xa Yumizuki-kun ra.]

Tông giọng của Suzume bình ổn, giống như đang khuyên nhủ một đứa trẻ vậy.

[Ehh, vậy là sao…?]

Saeki trả lời bằng giọng thắc mắc.

[Chắc em vẫn chưa biết chuyện này, năm ngoái, Yumizuki-kun đã từng hẹn hò với một cô gái vô cùng xinh đẹp.]

[Hả…?]

Còn giờ là hoang mang.

[Nhưng không biết không hài lòng chỗ nào, mà ba tháng sau, hắn ta liền từ bỏ cậu ấy.]

[...]

[Nghe kĩ vào. Tên khốn Yumizuki-kun này rất vô tình, tùy tiện hẹn hò với nữ sinh, rồi cũng tùy tiện bỏ người ta, nên em cần phải cẩn thận.]

Suzume kết luận.

Saeki kinh ngạc nhìn tôi, chờ mong sự giải thích. Không may thay, tôi chẳng có gì để biện minh cả.

Về cơ bản thì, những gì Suzume vừa nói là chính xác.

Cơ mà, phải công nhận Suzume thù rất dai. Đối với mọi người thì chuyện này đã dần trở thành dĩ vãng, nhưng cậu ấy lại chẳng quên chút nào. Tôi thở dài, nhìn Suzume.

[Làm sao? Có ý kiến gì hả?]

Tôi chỉ nhún vai đáp lại cú lườm của cô.

Tất nhiên là không có ý kiến, và tôi cũng không phủ nhận việc này là do lòng tốt của cậu ấy mà ra. Ít nhất thì, cái “lòng tốt” đó không phải dành cho tôi.

Tôi biết tại sao Suzume thường hay oán trách tôi như vậy. Tính cách của Suzume hơi hướng nghiêm túc, kiểu “lớp trưởng” (mà cậu ấy đúng là lớp trưởng thật), Horyu là một học sinh xuất sắc, chưa ai biết tại sao cô ở lại lớp. Đối với Suzume, Horyu gần như là thần tượng của cậu ấy. Nên cô nàng mới không thể bỏ qua việc tôi khước từ Horyu.

Phải nói rằng, lúc tôi và Horyu bắt đầu hẹn hò, cậu ấy không hề tức giận, mà còn cười đùa nói rằng nếu tôi làm Horyu khóc, cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Thực ra thì, cái “không bao giờ tha thứ” bây giờ của Suzume hướng tới tôi , là việc tôi từ bỏ Horyu.

Nếu như tôi làm Horyu khóc, tuyệt đối không tha thứ - ngắn gọn thì, cậu ấy nói được là làm được.

[Hứ!]

Suzume khịt mũi rồi bỏ đi.

Chỉ còn lại tôi và Saeki.

[V-Vậy thì…]

Saeki mở miệng nói, lộ ra biểu cảm hoang mang.

[M-Mình có hơi ngạc nhiên một chút… Đ-Đợi đến khi về nhà rồi nói.]

Cô vội vàng nói, rồi hấp tấp chạy đi.

“Đợi đến khi về nhà rồi nói” à?

Tôi chẳng có gì để nói cả.

________________________________________________

Vào bữa tối, chúng tôi không nói không rằng.

Đã gần một tháng kể từ khi tôi và Saeki sống chung với nhau, và cũng gần đến Tuần lễ vàng, nhưng đây là lần thứ nhất mà bọn tôi không nói chuyện với nhau.

Về tính cách, tôi không giỏi trong việc dẫn dắt chủ đề. May mà tôi là người thích yên lặng, nếu không thì sự trầm mặc này sẽ giết chết tôi mất. Tuy nhiên, sẽ là nói dối nếu tôi nói không cảm thấy lo lắng trước một Saeki thường sống động lại im lìm như vậy.

Cứ như thế, chúng tôi kết thúc bữa tối.

[Này, pha giúp mình cà phê được không?]

Nhìn cái đĩa trống không trước mặt, Saeki nói.

Tôi cũng muốn uống cà phê. Tôi đứng dậy khỏi ghế và chuẩn bị pha cà phê sau bữa ăn. Cô cũng đứng lên và bắt đầu rửa bát.

Tôi rót cà phê vào hai cốc tròn, cùng lúc đó, Saeki cũng xong việc. Chúng tôi không đi ra phòng khách, chỉ an vị tại bàn ăn.

Tôi nhấp một ngụm để giữ ấm cổ họng trước.

Trong phòng khách, truyền đến bản tin tin tức được phát tên TV mà tôi thuận tay bật lên, đó là dự báo thời tiết ngày mai. Tôi không xem danh sách chương trình, nhưng chắc cái bản tin này sẽ kết thúc sớm thôi, rồi sẽ bắt đầu phát vài ba cái chương trình tổng hợp vớ vẩn hay những gameshows giải đố.

[Này, câu chuyện hồi sáng nay, là thật sao?]

Saeki là người nói trước.

“Câu chuyện sáng nay”.

Cái câu chuyện mà Suzume nói cho cô.

[Đó là thật.]

[Cậu từng có bạn gái à?]

[Đúng vậy.]

Nghe câu trả lời của tôi, Saeki cúi gằm mặt lại, không nói lời nào. Cô chỉ hướng mắt vào trong cốc, nhìn chăm chăm vào mặt nước bên trong.

[Bất ngờ lắm hả?]

[Bất ngờ…]

Saeki lặp lại như một con vẹt.

[Nói là bất ngờ thì… thậm chí mình còn chưa từng nghĩ đến chuyện ấy. Khi có người nhắc nhở, mình mới nghĩ đến tình huống này… Ừm, không hổ là Yumizuki-kun, cậu từng có bạn gái thì cũng chẳng kì quái gì cho cam.]

Nhân tiện thì, chính tôi cảm thấy loại người như tôi có bạn gái mới là lạ.

[Cô ấy có đúng là rất xinh đẹp không?]

Cô lại ngẩng mặt lên, hỏi.

[Phải.]

[Đẹp như thế nào?]

[Để xem nào, nếu cô nhìn thấy một nữ sinh đẹp đến ngạt thở trong trường, đó chính là cô ấy.]

[Vậy à…]

Saeki hình như đang suy nghĩ sâu xa gì đó, tay cô vô thức đưa cốc cà phê lên miệng.

[Yumizuki-kun là người từ bỏ cô ấy sao?]

[Bọn họ đều nói như vậy.]

[Mình muốn nghe chính cậu nói.]

[Vậy để tôi nói thẳng - đó là sự thật.]

[...]

Saeki lại im lặng.

[Mình á, nghe được rằng Yumizuki-kun từng có bạn gái, mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng mình vẫn hiểu được. Mình chắc rằng có nhiều điều về Yumizuki-kun mà mình chưa biết. Tuy nhiên, mình không thể tin được chính Yumizuki-kun mới là người chủ động chia tay.]

[Nhưng, đây là sự thật.]

Tôi lặp lại một lần nữa.

[Tôi hẹn hò với cô ấy chưa được ba tháng, liền từ bỏ. Tôi không biết vì lý do gì mà Saeki-san lại không tin, nhưng tôi chính là loại người như vậy đấy.]

[Cái cách nói tự giễu, tự làm khổ bản thân của cậu…!]

Saeki nhấn mạnh.

[Cách nói này không hề giống với tính cách của Yumizuki-kun. Nhìn Yumizuki-kun của hiện tại, mình không thể tưởng tượng được rằng cậu lại khước từ người ta. Vì vậy, mình không thể chấp nhận điều đó!!]

[Vậy, cô cứ thử bắt chuyện với một thằng năm hai nào đó để hỏi xem. Chuyện đấy nổi tiếng đến mức ai cũng biết rồi.]

Dù cho hôm nay Suzume không nói, cũng sẽ có lúc chuyện này đến tai Saeki. Nếu không thì, tự bản thân tôi sẽ nói cho cô điều đó.

[Lý do! Lý do là gì!!? Nói cho mình biết đi, tại sao hai người lại chia tay!]

[Không phải việc của cô.]

Tôi cảm thấy ghê tởm bản thân. Một lời nói quá thấp kém.

[Thật quá đáng, mình đã từng tin rằng Yumizuki-kun không phải là người máu lạnh như vậy… Thôi quên đi!]

Saeki đứng lên với lực mạnh đến mức khiến cho chiếc ghế kém chút đổ xuống. Cô cứ nhìn chằm chằm tôi từ trên cao xuống, biểu cảm vừa tức giận vừa như muốn khóc.

Tuy nhiên, cô không nói thêm gì nữa, bỏ tôi lại và rời sang phòng khách. Tôi không dám đưa mắt nhìn cô, chỉ có thể nghe thấy tiếng cô vào phòng từ đằng sau lưng.

[...]

Một lát sau, tôi thở ra một hơi, tưởng chừng như vừa nín thở nãy giờ.

Lại nhấp một ngụm cà phê.

Đắng ngắt.

Có vẻ như pha hỏng rồi.