Ngày hôm sau, vào buổi chiều chủ nhật.
Lúc này đây, tôi đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách. Điều chỉnh chiếc ghế dựa xuống thấp hơn bình thường hai đoạn, tôi đặt hai tay lên bụng, nhắm mắt lại.
[Yumizuki-kun, bộ cậu rảnh lắm à?]
Giọng nói thanh thoát của Saeki, người thuê chung phòng với tôi, vang lên.
Bệnh của cô chiều hôm qua đã khỏi hẳn, đến hôm nay còn chẳng có dấu hiệu của người vừa mới khỏi bệnh. Chắc là cô quên luôn chuyện cảm lạnh hôm qua luôn rồi.
Sau khi ăn cơm trưa xong và dọn dẹp bàn ăn, cô liền trở lại căn phòng mình, rồi lại ra đây.
[Như cô thấy đấy, tôi đang tĩnh tâm.]
Tôi trả lời, không cần mở mắt.
[Thế là rảnh đấy.]
[Không phải.]
[Hể?]
Cô phát ra một tiếng ngờ vực. Tôi cá rằng cô nàng đang nghiêng đầu thắc mắc.
[Không phải vì rảnh thì tôi mới làm thế, mà là đang dành thời gian để làm vậy. Tôi đây thường hay dành ra một khoảng thời gian để lãng phí kiểu này.]
[Đôi khi, trông cậu như một triết gia hay tương tự như thế đó.]
[Tôi không vĩ đại đến vậy.]
Cuối cùng, tôi mở đôi mắt đang nhắm ra.
Saeki đứng ngay trước mặt tôi với bộ quần áo mới khác hẳn lúc ăn trưa.
Cô mặc váy dài đến đầu gối, cùng áo khoác len ngoài và sơ mi tay ngắn bên trong. Váy cô màu đen, cả áo sơ mi cùng tay áo khoác ngoài cũng lấy màu đen làm gốc, điểm xuyết vài đốm trắng. Tổng thể thì, một bộ đồ mang phong cách Steam Punk.
[Đen từ đầu đến chân luôn cơ.]
[Đúng vậy, mình chọn quần áo theo khuynh hướng màu đen mà.]
Nghe thấy tôi nói ra cảm tưởng, Saeki trả lời. Sau đó, biểu cảm của cô thay đổi, nụ cười trở nên mờ ám hơn.
[Cậu muốn xem mình mặc “đen” đến mức nào không?]
[Thế, tìm tôi có chyện gì?]
[... Bơ mình luôn à? Chán thế!]
Cô đưa mắt tỏ ý giận dỗi, rồi băng qua đôi chân đang duỗi thẳng của tôi. Cô ngồi lên đầu gối, mặt đối mặt với tôi.
[Đừng có ngồi chỗ đó.]
[Sao cơ~~?]
[Nặng đấy.]
[Đồ đáng ghét.]
Saeki lay động cơ thể. Thực ra cô không có nặng như tôi đã nói, nên tôi chẳng thấy đau chút nào.
[Cậu biết tỉ lệ phổ cập điện thoại của nữ sinh cao trung không?]
[Chắc tầm hơn 90%, nếu tôi nhớ không nhầm.]
Chẳng lẽ cô định duy trì tư thế này để tiếp tục nói chuyện chắc? Quả nhiên, cô nàng mặc kệ sự phản kháng của tôi, tiếp tục nói.
[Phải đó. Và mình thuộc 10% còn lại.]
[Oh, đúng là cô không có điện thoại thật.]
Cô chỉ vừa mới trở về Nhật Bản chưa được bao lâu, thành ra phải trì hoãn việc này. Bên cạnh đó, ở đây có một chiếc điện thoại bàn được đăng ký dưới tên Saeki, cô thường dùng cái đó để liên lạc với bố mẹ cô.
[Mình đang định đi mua một cái, Yumizuki-kun, cậu đi theo mình đi.]
[Đột ngột quá rồi đấy.]
[Vì Kyou cũng có điện thoại mà.]
[Sakurai-san thì liên quan gì tới chuyện này?]
Nói là thế, người có điện thoại chắc là không hiểu được rắc rối của người không có. Sự thật rằng mọi người xung quanh đều có điện thoại, riêng mình không có thì sẽ cảm thấy lạc lõng và buồn phiền.
[Bởi vì, nếu như bị cậu ấy chiếm trước, làm gì có chỗ nào cho mình nữa? Ngay cả lần trước cũng vậy…]
Giọng nói của Saeki càng ngày càng nhỏ.
[Cô đang nói cái quái gì thế?]
[Thôi bỏ đi. Mình tính đi ngay bây giờ, nên cậu phải đi cùng mình, Yumizuki-kun.]
Giọng nói của cô mang theo ngữ điệu không được phép từ chối, nhưng nếu từ chối Saeki, không khéo cô cứ ngồi ì trên đầu gối tôi mất.
[Tôi chịu thua. Cùng đi thôi nào.]
[Thật ư!? Cảm ơn cậu~~!]
Saeki hồn nhiên hoan hô. Tôi đúng là dễ dụ thật, nhưng không biết tại sao, khi nhìn cô như vậy, tôi lại muốn ích kỷ chiều lòng cô một chút.
________________________________________________
Chúng tôi quyết định đi đến sân ga của Thành phố Học viện. Ở trước nhà ga chắc là có một cửa hàng điện thoại, dù là điện thoại của hãng nào cũng có ở đấy.
Chúng tôi bước trên lối đi bộ.
Mặc dù đi dọc theo đường cái, nhưng có rất ít xe cộ qua lại, cũng không có nhiều bóng người. Ngày nghỉ tại đây luôn luôn như vậy. Mặc dù trường học ở khắp mọi nơi, và quảng trường cũng được quy hoạch sao cho nhấn mạnh cảnh quan, nhưng dân cư lại ít một cách không ngờ.
Ở bên cạnh tôi là Saeki đang vừa đi vừa nhảy chân sáo. Cô đeo một đôi ủng ngắn, cũng là màu đen.
[À, đúng rồi, Yumizuki-kun. Cậu có mang điện thoại theo không?]
[Có. Tôi luôn mang theo khi rời khỏi nhà.]
[Tuyệt vời.]
Saeki mỉm cười, trông cô khá vui vẻ.
Sau một hồi trò chuyện vô thưởng vô phạt, nhà ga và trung tâm mua sắm hiện ra trước mắt chúng tôi. Khi đến gần đây, người đi đường và xe cộ ngày càng nhiều. Tóm lại, Thành phố Học viện được thiết kể với nhà ga này làm trung tâm.
Cửa hàng điện thoại ở bên trong trung tâm thương mại, nằm tại một khu nhộn nhịp nhất. Vì là ngày nghỉ, nên có khá nhiều người đến đây chọn mua, cũng có ít người chỉ đi ngang qua.
[Saeki-san, cô đã chọn được Carrier chưa?]
[Carrier?]
Cô nghiêng đầu thắc mắc.
[Asymptomatic carrier?]
[Không phải cái loại Carrier đấy.]
Cô không nhầm sang Career, ngạc nhiên thật, có vẻ như cô có một vốn tri thức khá phong phú.
[Ý của tôi là hãng điện thoại.]
[Oh, cái đấy á… Yumizuki-kun dùng hãng nào?]
[Tôi dùng--]
Tôi nói ra tên hãng có thể nói là nổi tiếng nhất. Hồi tốt nghiệp sơ trung, tôi không biết nên dùng tiêu chí nào để chọn điện thoại, nên chỉ đơn giản là chọn hãng nào có nhiều người dùng hơn hẳn.
[Vậy mình cũng chọn hãng đó.]
[Này này, Saeki-san? Cô không suy tính trước đã à?]
[Mình làm gì biết hãng nào với hãng nào, chịu thôi.]
Đúng là đối với những người chưa từng dùng điện thoại trước đó, họ sẽ chẳng biết nên tập trung vào đâu. Năm nay còn là khoảng thời gian chuyển đổi từ điện thoại di động bình thường sang smartphone, cả hai loại đều được trưng bày ngay trước cửa hàng. Những người không biết sẽ chỉ thấy hai loại di động khác nhau và bị bối rối. Ngay cả tôi đây cũng từng chọn điện thoại vì lý do trên, làm gì có tư cách để chê bai người khác.
Saeki ngay lập tức tiến vào trong, đi đến chỗ đặt những máy có cùng hãng như của tôi.
[Oa~~, nhiều quá~~ Điện thoại của Yumizuki-kun là cái nào vậy?]
[Của tôi đây này. Màu đen.]
Khi tôi mua thì đây là mẫu mới nhất, nhưng bây giờ có nhiều mẫu hơn rồi, của tôi chỉ có thể coi là điện thoại đời trước. Tuy vậy, mẫu mới nhất chưa hề bổ sung tính năng mới vượt trội nào. Hơn nữa tôi vẫn thích dùng cái điện thoại cũ, nên tạm thời tôi sẽ không nâng cấp vội.
[Màu đen kìa~~… Ah, quên mất, mình cũng đang mặc màu đen đấy.]
[...]
Lại nói ra thông tin dư thừa rồi…
[Mình cũng sẽ mua cái này. Xin hỏi~~]
[Khoan đã, Saeki-san.]
Tôi bất đắc dĩ dừng cô lại.
[Cô thiếu chủ kiến quá rồi đấy.]
[Thì sao chứ? Mình chẳng thấy có gì khác nhau giữa các mẫu cả, mà mẫu này lại còn rẻ nữa chứ, nên có sao đâu.]
[Ờm, thì…]
Đúng là ngay cả tôi cũng không nói lên sự khác biệt giữa từng loại, và nó cũng rẻ hơn so với lúc tôi mới mua.
[Nhưng ít nhất thì cô có thể chọn màu sắc nữa mà. Ở đây có cả màu đỏ và hồng thích hợp cho con gái này.]
[Muu. Cậu suy nghĩ phiến diện quá đó. Chẳng lẽ con gái chỉ được chọn màu hồng, không được dùng màu đen sao?]
[Ừm, nói cũng phải…]
[Cậu phải nói là “Cô nên mặc màu đen mỗi ngày” mới đúng.]
Này, tổ lái sang tận đâu vậy?
[Biết rồi, tôi sẽ không nói thêm gì nữa, thích làm gì thì làm.]
[Phải đó~~.]
Khi tôi bỏ cuộc, cô phấn chấn hẳn lên và ngay lập tức gọi cho nhân viên cửa hàng.
Cuối cùng thì, Saeki mua cái máy có dòng máy và màu sắc giống hệt tôi. Tôi không thích ảnh hưởng đến thái độ của người khác, nhưng nếu cô đã quyết làm vậy thì tôi cũng chịu.
Nhân tiện, do Saeki vẫn là vị thành niên, nên cô cần có sự đồng thuận của người giám hộ để hoàn thành hợp đồng, cơ mà nhân viên đã giải quyết vấn đề này bằng cách liên lạc trực tiếp với mẹ cô. Nói cách khác, chính là gọi điện thoại quốc tế. Nhân viên mà còn phải làm việc này thì đúng là vất vả thật, nhưng tôi nghĩ mẹ cô còn vất vả hơn gấp bội khi bị đánh thức vào nửa đêm.
________________________________________________
Sau khi hoàn thành hợp đồng suôn sẻ, chúng tôi cùng nhau về nhà. Bước chân của Saeki càng trở nên nhẹ nhàng hơn so với lúc đến.
Chạng vạng tối.
Khi đang ở trong phòng, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Sau khi được tôi cho phép, Saeki ngó đầu vào trong phòng.
[Yumizuki-kun, cho mình mượn điện thoại đi.]
[Ở kia kìa. Cơ mà cô cần nó để làm gì?]
[Có ít việc~~]
Saeki cầm lấy chiếc điện thoại mà tôi ném ở trên giường. Tôi xoay chiếc ghế theo hướng di chuyển và theo dõi hành động của cô.
[Ohh~~ Đây là điện thoại của Yumizuki-kun sao~~]
Điện thoại cô có kiểu dáng giống hệt tôi, nên chắc hẳn cô đang hứng thú với dữ liệu trong đó, chứ không phải bề ngoài.
[Đừng có mà tự ý nhìn trộm tin nhắn của tôi.]
[Biết rồi, mình chỉ đang đăng kí số danh bạ thôi mà.]
Saeki vừa nói vừa gõ phím, rồi đem hai chiếc điện thoại nhắm vào nhau. Chắc là đang quét tia hồng ngoại. Thế quái nào cô dùng quen vậy?
[Xong rồi này, số đăng nhập danh bạ đầu tiên, Yumizuki-kun!]
[Vinh dự ghê nhỉ.]
Saeki khoe màn hình điện thoại của cô cho tôi. Nụ cười của cô hệt như một đứa trẻ khoe khoang món đồ chơi mới của mình vậy.
[Người duy nhất bây giờ biết số điện thoại của mình là Yumizuki-kun, nếu như điện thoại mình đổ chuông, có nghĩa Yumizuki-kun là người gọi tới.]
[Hẳn là vậy.]
Chỉ là trừ khi hai căn phòng bị cô lập do hỏa hoạn, còn lâu tôi mới gọi vào máy cô.
[Nếu có chuyện gì đó, đừng do dự mà gọi cho mình nhé.]
Cô vui vẻ ra khỏi căn phòng.
Vào ngày này, Saeki đã dùng vòng cổ buộc điện thoại lại quanh người cho đến lúc ngủ thiếp đi. Mặc dù rõ ràng rằng sẽ không có ai gọi đến.
Trans: Ghen à? trans: Một người bị mắc bệnh truyền nhiễm mà không biểu hiện ra triệu chứng, điển hình là người bị nhiễm nCoV-19. Chẳng hiểu do tình cờ hay ông này siêu đến mức đoán trước được tương lai, biết được mình sẽ dịch bộ này nữa. Trans: Hiểu gì không? :v