Vào khoảng thời gian nghỉ giữa giờ.
Trong lúc tôi đang sắp xếp bài vở cho tiết sau, Yagami Hiro đến gặp tôi.
[Xin lỗi cậu, Yumizuki-kun, tớ có việc muốn nhờ…]
Cậu ta thấp thỏm chỉnh lại cái kính mắt mỏng manh, nói.
[Hôm nay có cuộc tuyển dụng câu lạc bộ đúng không?]
[Phải.]
[Nhờ cậu giúp tớ một chuyện…]
Trước khi đồng ý, tôi dành thời gian lục soát đống thông tin trong đầu.
[Cậu đang ở trong câu lạc bộ văn học thì phải?]
[Ừa.]
Yagami nhanh chóng đoán được điều tôi muốn nói, rồi cậu ta giải thích.
[Ngay từ đầu, câu lạc bộ văn học không có quá nhiều thành viên. Một nửa trong đó là các anh chị năm ba đã tốt nghiệp, còn lại toàn là thành viên ma. Cho nên hôm nay chắc cũng chẳng có bao nhiêu người đến…]
[Hiểu rồi. Thay vì đợi chờ những thành viên kia tham gia chiều nay, cậu sẽ chủ động tìm kiếm sự trợ giúp trước.]
Một người cẩn thận như Yagami sẽ luôn chuẩn bị từ trước.
[Vất vả ghê nhỉ. Tóm gọn lại, giờ câu lạc bộ văn học chỉ có mỗi Yagami-sensei đứng ra gánh team thôi.]
[Đừng nói như thế chứ.]
Yagami xấu hổ nói.
Có lý do tại sao tôi lại xưng Yagami là “Sensei”, vì giờ cậu ta đang hành nghề tiểu thuyết gia. Nói oai đến thế chứ thực ra những câu chuyện của cậu ta chỉ được đăng ngắn hạn trên tạp chí văn học mà thôi. Nhưng nhiêu thế tôi vẫn thấy đó là điều đáng để tự hào.
Cơ mà Yagami không muốn tiết lộ danh tính, nên cũng chỉ có vài người biết được điều này.
[Vì thế tớ muốn xin sự giúp đỡ của cậu…]
[Được thôi, Yagami đã nhờ thì tôi rất sẵn lòng. Nhưng, tôi có thể giúp được gì sao?]
[Không sao, không sao. Dù sao thì mình không định lôi kéo quá nhiều người.]
Vì vài lý do nào đó, Yagami nói thế với tôi.
Tôi chắc là có thể hiểu được. Không phải do tính cách của Yagami nó vậy mà là đặc tính cố hữu của câu lạc bộ văn học nó thế. Những người không quan tâm đến văn học thì dù có chèo kéo đến mấy cũng vô ích. Ngược lại, những học sinh quan tâm thì sẽ tự đến và xem xét. Yagami chỉ cần đợi học sinh tới là được.
[Đã hiểu. Nhưng chỉ có một mình tôi hỗ trợ thì có sao không?]
[À, ừm, không có vấn đề, chỉ cần ngồi yên một chỗ là được.]
Yagami nở nụ cười chán nản.
Không may thay, tính cách của Yagami chính là nguyên nhân dẫn đến việc này. Cậu ta không giao du rộng rãi cho lắm, nên nếu muốn tìm thêm người khác, thì chỉ còn lại Takizawa và Suzume. Đáng tiếc là cả hai người đều được bầu chọn trở thành lớp trưởng (Suzume) và lớp phó (Takizawa), do sự kiện chiều nay mà bên ban cán sự có rất nhiều việc phải làm.
[Vậy chỉ cần tớ đến câu lạc bộ văn học vào chiều nay thôi hả?]
[Đúng vậy. Xin lỗi nhá, Yumizuki-kun, và cảm ơn vì cậu đã giúp.]
Yagami liên tục cúi đầu cảm ơn tôi.
‘Ah, nghĩ lại thì…’
Sau khi Yagami rời đi, tôi bất chợt nhớ ra.
Horyu chắc hẳn cũng là thành viên của câu lạc bộ văn học. Nhưng lúc mà tôi biết thì cô đã là thành viên ma rồi.
Tôi quay đầu nhìn sang Horyu Miyuki. Cô ấy đang nói chuyện rôm rả với bạn cùng lớp như thể sự kiện chiều nay không liên quan gì với cô.
Sau khi kết thúc tiết thứ tư, tôi ăn vội cho xong bữa trưa của căn tin trường, rồi đi đến câu lạc bộ văn học.
Công tác chuẩn bị rất đơn giản. Chỉ cần đem tập san mà câu lạc bộ văn học phát hành hồi năm ngoái đặt ở gian hàng đã được chuẩn bị sẵn là xong. Những người tham quan có thể thoải mái đọc, và hoàn toàn miễn phí. Nếu có bất kì câu hỏi nào về câu lạc bộ thì Yagami sẽ trả lời.
Có vẻ như các câu lạc bộ thể thao đang biểu diễn trên sân trường. Còn ở xung quanh chúng tôi đây chỉ toàn câu lạc bộ văn hóa, trong đó có vài câu lạc bộ nhạc cụ để cho học sinh mới dùng thử nhạc cụ. Những âm thanh dở dở ương ương thỉnh thoảng vang lên trong phòng nhạc nghe khá buồn cười.
Bầu không khí trong buổi sự kiện tràn đầy sức sống. Đối với học sinh mà nói, họ chẳng khác gì đang đi loanh quanh qua đống gian hàng trong lễ hội cả.
Việc của tôi là chỉ cần ngồi cạnh Yagami, một phần vì phương châm của cậu ta là “chờ đợi”. Thật sự rất thảnh thơi.
Lúc này, Takizawa đến. Tấm phù hiệu trên tay của cậu ta mơ hồ hiện ra hàng chữ “Ban tổ chức”.
[Thế nào rồi?]
[Cũng tạm được. Chỗ của Takizawa thì sao?]
[Việc của mình cơ bản là chỉ đường cho những tân học sinh, hoặc là ngăn chặn những hành vi mời chào quá khích, cơ mà bây giờ thì vẫn chưa có vấn đề phát sinh. Năm nay tuyệt vời thật đấy.]
Cậu ta mỉm cười tự giễu, chắc đang ám chỉ mình không có việc gì để làm.
[Vậy nên cậu mới qua đây để giết thời gian à?]
[Haizz, có thể coi là thế.]
Takizawa không phủ nhận, chỉ đưa ra câu trả lời mơ hồ.
Và…
[... Nhìn kìa, Yumizuki.]
[Hửm?]
Tôi nhìn xem có gì ở chỗ đó, và thấy được một hàng những học sinh mới đang đi dạo quanh gian hàng của các lạc bộ.
Và ở trong đó, tôi đã thấy.
Hai cô gái. Một người mang phong cách trẻ tuổi và hoạt boát. Người còn lại là một mỹ nhân với mái tóc nâu xù đặc trưng, chính là Saeki.
Hai người này, chủ yếu là Saeki - cứ đi hai bước lại có một câu lạc bộ mời chào. Cô là một mỹ nhân nổi tiếng với thành tích cao ngất ngưởng và cũng đại biểu toàn tân học sinh đọc diễn văn nhập học. Thành ra bất kì câu lạc bộ nào cũng muốn chiêu mộ cô. Tuy nhiên, Saeki có vẻ như đều nhẹ nhàng từ chối tất cả lời mời.
[Takizawa…]
[Hử? Làm sao?]
Takizawa trả lời qua loa trước lời nói hơi hướng chỉ trích của tôi.
Có vẻ như Takizawa đã nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và học sinh trong lời đồn này do sự kiện ở căn tin hai ngày trước. Và, chắc là đã thấy Saeki đang đi đến đây, nên cậu ta đã nhanh chân chạy về phía tôi.
Chẳng sao cả. Miễn là Saeki không đến gian hàng của chúng tôi thì không có vấn đề gì.
Tuy nhiên…,
Ngay khi nhận ra tôi, cô liền nở một nụ cười thật tươi và hướng thẳng đến đây.
[...]
Đau đầu quá đi mất.
Tôi đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rằng “không nên đến gần tôi”, vậy mà…
[Ano, đây là câu lạc bộ văn học phải không ạ?]
[Đúng rồi. Đây là tập san của bọn anh, nếu được thì đọc thử xem.]
Yagami nhanh chóng đứng lên và phản hồi lại cô.
May mắn là, sau khi đến quầy hàng, Saeki chưa hề nhìn tôi một lần. Có vẻ cô vẫn còn tuân thủ giới hạn mà tôi đã đặt ra. Cảm thấy yên tâm, tôi nhìn xem cuộc đối thoại giữa Yagami với hai người họ.
[Oa, mọi người cũng viết tiểu thuyết luôn à?]
Saeki ngạc nhiên khi nhìn qua tập san.
[Ừm, nhưng cái này không bắt buộc.]
[Đây là bản mới nhất ạ? Còn bản nào nữa không?]
[Có. Bọn anh mỗi ba tháng sẽ phát hành một tập san, coi như là mỗi quý một bản… Xin lỗi, phiền cậu mang mấy bản cũ ra đây được không?]
Nửa câu sau của Yagami là nói với tôi. Tôi lấy những bản tập san gốc từ trong hộp ra.
Saeki mà hứng thú tới mấy thứ này thì đúng là đáng ngạc nhiên, hay cô chỉ đang trò chuyện kiểu xã giao thôi?
Maa, sao cũng được - tôi nghĩ.
Saeki Kirika ở trường học là một cô gái thanh nhã, đoan trang, bao gồm cả sự mỹ miều và khiêm tốn, và cũng là một học sinh xuất sắc. Cô còn không có vấn đề gì khi nói chuyện với đàn anh lớp trên nữa. Đúng là cái danh “mỹ nhân tin đồn” không phải để trưng.
Tôi cảm thấy khá ấn tượng, và đôi chút ngưỡng mộ.
[Anh ban cán sự này cũng thuộc câu lạc bộ văn học ạ?]
Giọng nói phát ra từ cô gái đi cùng Saeki. Chắc là do ở ngay đây có một thằng đàn anh đẹp trai, gây nên sự chú ý của cô nàng.
[Không, anh chỉ lấy danh nghĩa ban tổ chức để ra đây xem thôi.]
[Vậy à.]
Trông em ấy hơi thất vọng. Nếu Takizawa mà là thành viên thì chắc cô sẽ ngay lập tức đăng kí vào đây mất. Cơ mà, thế chắc cũng được.
Ngay lúc này, Saeki đột nhiên thốt ra một câu.
[Yumizuki-kun cũng là thành viên của câu lạc bộ văn học sao?]
[!!!]
Bị tấn công bất ngờ như vậy, tôi suýt nữa ngã chổng vó ra khỏi ghế, nhưng vẫn xoay sở để giữ vững. Khó khăn lắm tôi mới có thể nuốt xuống từ “đồ đần” đang chuẩn bị phun ra khỏi miệng.
Câu nói của Saeki khiến cho mọi người nín lặng.
Và, sau khi chậm một nhịp, cô mới “Ah” một tiếng rồi dùng tay che miệng.
[Mình nghe thấy anh này gọi cậu như vậy, nên mới nghĩ đó là tên của cậu… Hay là do mình gọi sai?]
… Không.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì, Yagami chưa một lần kêu tên tôi kể từ lúc hai người đến.
[...]
Nhưng, kí ức con người vốn dĩ rất mơ hồ, chẳng ai có thể phủ định hay khẳng định lời nói của Saeki. Chỉ cần nhìn là biết Yagami đang nghi ngờ rằng cậu có từng nói tên tôi ra hay chưa kìa.
Còn với tôi, dù cho cô có vô tình hay cố ý kêu lên tên tôi, tôi cũng chỉ đành trả lời cho có lệ.
[... Đó đúng là tên của tôi.]
[May quá ~~ Cứ nghĩ mình nói sai gì đó chứ.]
[...]
Tôi không thể không nghe thấy sự giả dối trong lời nói của Saeki, cứ như tai tôi lắp thiết bị tinh lọc lời nói vậy. Gần như chắc chắn 100% cô ấy đang giả vờ, nhằm chọc giận tôi.
[Vậy thôi, bọn em đi mấy gian hàng khác xem đây.]
[Đã làm phiền rồi ~~!]
Cả hai chào tạm biệt rồi rời khỏi gian hàng của câu lạc bộ văn học.
Trong lúc rời đi, Saeki bí mật phất tay chào tôi trong khi nở nụ cười tinh nghịch. Cuối cùng, cô thậm chí còn thè lưỡi ra để trêu ngươi tôi.
Tất nhiên, ngay sau khi nhìn thấy, tôi chắc chắn rằng mọi chuyện từ đầu đến giờ đều do cô nàng cố ý bày ra.
[Yumizuki.]
Sau một lúc, Takizawa mở miệng.
[Hỏi lại một lần nữa này, hai người thật sự không quen biết nhau, đúng không?]
[... Không biết.]
Giờ thì, tôi không biết câu nói này có thể dẹp đi bao nhiêu sự nghi ngờ của Takizawa nữa. Khổ quá đi mất.