Đã đến giữa tháng 4.
Ở trong trường, tôi luôn lo lắng Saeki sẽ làm chuyện gì đó ngoài dự đoán, nhưng khi ở nhà thì chẳng có gì xảy ra.
[Tuyển dụng câu lạc bộ?]
Ngồi bên cạnh tôi là Saeki, bạn cùng phòng của tôi, đang nướng bánh mì kiểu Pháp, tôi thì sắp xếp bát đĩa, tranh thủ hỏi cô.
Một khung cảnh buổi sáng quen thuộc.
Cuộc hội thoại này của chúng tôi bắt đầu từ câu nói của Saeki: “Chiều nay tổ chức tuyển dụng câu lạc bộ đó.”
[Ồ, thế hả.]
Nghe thấy câu nói của Saeki, tôi mới nhớ ra là hôm nay là ngày các câu lạc bộ tuyển thành viên mới.
Tóm lại là, những tên năm hai với năm ba trong câu lạc bộ sẽ đi chiêu mộ học sinh mới, học sinh mới thì đi tìm câu lạc bộ thích hợp cho bản thân - kiểu kiểu thế.
Tuyển dụng câu lạc bộ sẽ được tổ chức vào buổi chiều. Tôi hoàn toàn quên mất cái sự kiện này mà chỉ để ý tới việc chiều nay được nghỉ học.
[Yumizuki-kun, cậu theo câu lạc bộ gì vậy?]
Sau khi hỏi xong, Saeki gắp lấy bánh mì nướng từ chảo ra rồi đặt lên đĩa. Xem ra đó là phần của tôi.
[Tôi đã nói rồi, năm ngoái tôi phải mất tận gần 2 tiếng để đi từ nhà tới trường, làm gì có thời gian tham gia câu lạc bộ.]
[Gì chứ…]
Saeki bắt đầu nướng lát bánh mì của cô một cách thuần thục trong khi bày ra biểu cảm chán chường.
[Mình đang tính sẽ tham gia vào cùng câu lạc bộ với Yumizuki-kun mà.]
[Cô đúng thật là…]
Nói cái quỷ gì vậy? Lần trước cô đã vẫy tay với tôi trong căn tin, và giờ Saeki lại muốn làm những chuyện mà tôi không thích. Tôi phải cẩn thận mới được.
[Đừng thiếu chủ kiến như vậy. Cô cứ chọn câu lạc bộ nào mà mình muốn ấy.]
[Mình không biết nên vào đâu nữa… Đội cổ vũ, bơi lội, hay thể dục nhịp điệu?]
[Thích thì vào đi. Tôi nhớ trường mình có hết những câu lạc bộ này mà.]
[Yumizuki-kun thích mình mặc loại nào?]
Cô hỏi mà không ngoái đầu lại, nhưng không cần nhìn cũng biết là cô đang cười khoái chí. Thảo nào toàn lựa ra những câu lạc bộ có đồng phục đặc biệt.
[Chỉ cần một lời nói của cậu, mình sẽ xem xét mặc bộ đồ đó trong nhà cho cậu nhìn ~~]
Cách cô nói như đang khảo nghiệm tôi vậy, chắc chắn cô đang cười thầm cho mà xem.
Nhưng tôi không quan tâm.
[Quyền lựa chọn là của cô, tôi không có quyền xen vào.]
[... Yumizuki-kun chán ngắt.]
Saeki giận dỗi nói.
Saeki đôi lúc sẽ nói bông đùa kiểu này. Nhưng tôi không có hứng phản ứng với trò đùa cợt của cô ấy, vì sẽ bị chiếu bí mất.
[Xong rồi.]
Lát bánh mì thứ hai đã được nướng xong, Saeki đặt nó lên đĩa của cô.
[Ah, Yumizuki-kun, cậu đang chờ mình à? Cứ ăn trước cũng được mà.]
[Cô là người làm bữa sáng, nên nếu tôi mà ăn trước thì có hơi bất công với cô.]
[Mình thích Yumizuki-kun vì điểm này của cậu đó.]
Saeki nở nụ cười chân thành, ngồi xuống bàn ăn. Tôi cũng ngồi xuống theo cô.
[Bắt đầu thôi.]
[Itadakimatsu ~~]
Chúng tôi bắt đầu ăn phần ăn của cả hai.
________________________________________________
Sau khi thắt xong cà vạt, kiểm tra lại đồ dùng học tập ngày hôm nay, tôi cầm lấy chiếc áo khoác đồng phục và cặp sách ra phòng khách.
Saeki đang ở trong bếp làm bento trong khi ngân nga những giai điệu vui vẻ, có vẻ như cô nàng có thể đảm nhiệm vị trí ca sĩ trong câu lạc bộ nhạc nhẹ đây. Cơ mà, hôm nay chỉ có một phần bento. Dù sao thì tôi không có ý định tham gia vào tuyển dụng câu lạc bộ nên cũng chẳng cần nó làm gì.
[Saeki-san, tôi đi trước đây.]
[Mình rất muốn nói là mình muốn đi cùng cậu… Cơ mà, nói cũng như không, nhỉ?]
[Đúng thế.]
Tôi trả lời ngay lập tức.
[Hứ, thôi đi nhanh đi.]
Thấy tôi kiên định như thế, Saeki dạo gần đây có vẻ đã từ bỏ, cô giả vờ giận dữ nói.
Tôi mặc vào chiếc áo đồng phục.
[Tôi đi đây. Cửa sổ tôi khóa hết rồi, nhớ khóa cửa phòng cô và cửa chính đấy.]
Tôi căn dặn Saeki một chút, rồi rời khỏi căn hộ.
________________________________________________
Bởi tôi ra ngoài sớm hơn bình thường, nên khi đến trường vẫn còn thừa khá nhiều thời gian.
Đi trên hành lang vắng bóng, tôi bước vào phòng học, và nhìn thấy chỉ có một người trong đó.
Horyu Miyuki.
Cô ấy ngồi tại chỗ của mình, đeo một chiếc tai nghe được nối với máy nghe nhạc. Cô nhắm mắt lại để cảm nhận giai điệu, đầu đung đưa theo bài hát, và ngón tay gõ trên bàn một cách nhịp nhàng.
- Horyu Miyuki rất “khác người”.
Mọi đường nét trên khuôn mặt, kể cả sống mũi cao ráo kia đều toát lên vẻ thanh tú. Đường chân mày và đôi mắt được khắc họa tỉ mỉ. Mái tóc dài hơi xoăn ở phần ngọn trông rất đẹp với màu đen bóng quyến rũ. Không ai có thể cưỡng lại sự ma mị trong vẻ đẹp ấy, cứ như cô là thiếu nữ bước ra từ giáo phái thần bí nào đó vậy.
Nhưng, điểm “khác người” lớn nhất chính là, cô học lại 1 năm.
Cô ấy nhập học sớm hơn tôi 1 năm, nhưng cô không lên năm hai mà học lại năm nhất. Cô từng đạt điểm số cao nhất trong kì thi đầu vào, và cũng từng đại biểu toàn trường đọc diễn văn nhập học, tôi cũng không biết vì sao cô chọn ở lại lớp nữa.
Chần chừ một lúc, tôi bước vào trong phòng, hướng thẳng đến chỗ ngồi của mình.
[Đừng coi tôi là không khí chứ.]
Cô ấy nói ngay khi tôi để cặp sách lên trên bàn.
[Tớ không muốn làm phiền cậu mà thôi.]
Tôi quay sang nhìn cô.
Horyu cất máy nghe nhạc đi, tháo tai nghe trong tai ra, vung vẩy những lọn tóc của mình trong khi nhìn tôi với biểu cảm tức giận. Tuy nhiên, không phải là do thực sự tức giận, mà gương mặt cô sinh ra vốn đã vậy. Nếu có ai hợp với từ “Nữ hoàng băng giá” trong trường nhất, thì chỉ có Horyu Miyuki.
Tôi tựa người vào một cái bàn có hơi xa chỗ ngồi của Horyu.
[Cậu đang nghe gì vậy?]
[Cái đĩa CD mới mua hôm qua. Đây là một bài hát rất hay.]
[Từ cái ban nhạc mà cậu thích đó à?]
Tôi ngay lập tức nhớ tới ban nhạc yêu thích mà cô từng đề cập trước đó.
[Cậu muốn mượn không?]
[Có, dù sao thì tớ cũng không ghét ban nhạc đấy.]
Tôi đã mượn đĩa CD của cô ấy nhiều lần rồi.
[Yukitsugu, dạo gần đây trông cậu khá vui vẻ nhỉ?]
Horyu đột nhiên nói với tôi.
[Kể từ lúc bắt đầu năm hai, tôi đã luôn quan sát và thấy tâm trạng cậu tốt hơn hẳn.]
[Takizawa cũng nói như thế.]
Cả hai đều nói vậy. Bộ tôi có biểu hiện vui vẻ rõ ràng đến thế à?
[Do cậu chia tay với tôi sao?]
[Chuyện đó không liên quan. Tôi sẽ không hề thay đổi dù cho có hẹn hò hay chia tay với Horyu-san.]
[Cậu vẫn như cũ, Yukitsugu.]
Cô gượng cười.
[Vậy thì, do cậu đang sống một mình kể từ mùa xuân này à?]
[Về chuyện đó thì, kế hoạch của tớ chỉ hoàn thành có một nửa thôi.]
[Một nửa?]
[Nhớ giữ bí mật đấy. Thật ra tớ đang ở chung phòng với một người khác. Người này chắc cậu đã từng nghe đến rồi, đó là Saeki Kirika-san học năm nhất. Tớ đang sống cùng với cô ấy.]
[... Thật sao?]
Horyu nhìn chằm chằm tôi, như diều hâu đang tia con mồi. Không, không phải cô ấy đang nhìn tôi như vậy, mà là do ánh mắt của cô sinh ra vốn đã thế. Chỉ là, tôi nhận thấy sự kinh ngạc xen lẫn trong ánh mắt sắc bén của cô.
[Đúng vậy. Chúng tớ vẫn đang giấu diếm chuyện này, nên nếu gặp trường hợp khẩn cập thì tớ cần sự giúp đỡ của cậu.]
[Được thôi. Nhưng mà… cậu không nghĩ hai người giống như đang sống thử sao?]
[Sống thử? Cậu nói quá lên rồi…]
Câu hỏi này ngoài dự đoán của tôi.
Tôi muốn phủ nhận từ “sống thử” của cô, nhưng chẳng thể tìm được từ thích hợp khác để thay thế. Nói như vậy cũng đúng, mà đúng ra cách giải thích như vậy là chính xác nhất.
Horyu hậm hừ vài tiếng “hmm hmm” trong khi gật đầu, như thể đang tán thành.
[Hiểu rồi, hiểu rồi.]
[Hiểu gì cơ?]
[Sống chung một mái nhà với một cô gái dễ thương, nên hẳn là mỗi ngày của cậu đều là một ngày vui thôi.]
[Hah…]
Tôi lại một lần nữa cứng họng.
Và rồi--
[Này, Yumizuki-kun! Cậu đang tính làm gì vậy hả!?]
Ngay khi vào phòng học, người đó la lên.
Tôi quay đầu lại, thấy một nữ sinh rảo bước tới đây mà không chần chờ chút nào. Đó là Suzume, bạn cùng lớp của tôi trong năm ngoái và năm nay cũng thế. Mái tóc ngắn, không hề vi phạm nội quy trường học, đung đưa theo bước chân, đi kèm với biểu cảm giận dữ tột độ.
[Không có gì, tớ chỉ đang nói chuyện với Horyu-san thôi mà…]
[Đó mới là vấn đề!]
Suzume chen giữa tôi và Horyu, rồi nhìn thẳng vào tôi.
[Cậu không có tư cách nói chuyện với Horyu-san. Hay là cậu tính làm gì khác? Muốn nối lại tình cũ hả? Cậu chính là người đã từ bỏ Horyu-san, vậy mà…]
[...]
Nhìn thấy cô nàng vẫn ghét cay ghét đắng mình như trước, tôi không khỏi nở nụ cười chán chường.
Từ năm ngoái đến nay, Suzume toàn đối xử với tôi như vậy. Maa, cũng đúng thôi, dù sao thì hồi đó tôi may mắn được làm bạn trai của “Nữ hoàng băng giá” Horyu Miyuki, nhưng tôi lại từ bỏ cô. Chẳng lạ gì nếu bọn con gái đứng về phía cô cả.
Horyu mỉm cười và nhún vai bất đắc dĩ đằng sau Suzume.
[Hiểu rồi. Tớ rời đi là được chứ gì.]
[Đúng thế, và đừng tiếp cận Horyu-san thêm bất kì lần nào nữa.]
Tôi chia tay với Horyu vào mùa đông, nhưng từng ấy thời gian chắc chưa đủ làm nguôi cơn giận của Suzume. Lúc đó tôi từng bị cô ấy chửi bới thậm tệ, đến giờ mà vẫn còn tức giận.
Tôi quay người lại.
Ngay lúc đó, Horyu mấp máy miệng nói: [Gặp lại sau.]