Sau khi chỉnh lý hết mọi việc trong phòng, tháng 3 cuối cùng đã kết thúc.
Vào buổi sáng ngày 2/4.
[Yumizuki-kun, Good Morning!]
Giọng nói hào hứng của Saeki-san làm tôi tỉnh dậy. Từ khi sống chung với nhau, ngày nào Saeki-san cũng gọi tôi dậy giống như thế này.
Tôi chậm rãi mở mắt ra và nhìn thấy gương mặt cô ấy hiện lên ngay trước mắt. Cô ấy chống tay vào hai bên gối và nhìn chằm chằm tôi. Đây cũng là tư thế thường ngày. Đôi lúc nở nụ cười, đôi lúc có biểu hiện nghiêm túc, mỗi ngày một biểu cảm.
Và hôm nay, cô ấy đang nở một nụ cười rạng rỡ.
Tôi thắc mắc tại sao cô lại cười như vậy, nhưng có một chuyện quan trọng hơn.
[Saeki-san, mấy giờ rồi?]
Nếu đồng hồ sinh học của tôi chính xác, thì cô ấy đánh thức tôi sớm hơn bình thường khá nhiều.
[Gần 8 giờ?]
Đúng như tôi nghĩ.
[Sao lại gọi tôi dậy sớm vậy?]
[Vì hôm nay là ngày lễ nhập học mà.]
À, hiểu rồi. Nghĩ lại thì, hôm nay là ngày 2/4, cũng là ngày toàn bộ trường học trong Thành phố Học viện tổ chức ngày lễ nhập học.
Nhưng mà…
[Đi cẩn thận. Tôi sẽ ngủ thêm lát nữa.]
Nó không liên quan đến tôi. Tôi xoay người lại, biểu hiện thái độ không quan tâm.
[Cậu không muốn xem mình mặc đồng phục trông như thế nào à?]
[Khi bắt đầu vào học thì nhìn lúc nào mà chẳng được.]
Dù sao thì tôi chỉ có thể ngủ suốt cả buổi thế này vào ngày nghỉ thôi.
[Hứ ~~… Thế thì thôi vậy. Mình đang tính cho Yumizuki-kun là người đầu tiên nhìn thấy đó!]
Saeki-san dậm chân mạnh xuống sàn nhà, rồi ngay lập tức rời khỏi phòng.
Tôi lại mở mắt ra, nâng nửa người trên dậy và nhìn cửa phòng. Cửa phòng đóng nghĩa là Saeki-san đã rời đi.
Ban nãy mình đáng nhẽ ra nên nhìn cô ấy một chút nhỉ…?
Thường thì khi mặc đồng phục thì sẽ cho gia đình xem đầu tiên, nhưng với Saeki-san thì không thể. Tôi nhẽ ra chỉ cần nhìn đồng phục của cô rồi khen cô một chút là được, nhưng tôi lại…
Sau khi nghe thấy tiếng cửa chính đóng lại, tôi tỉnh ngủ một chút.
Có lẽ do hối hận mà chẳng thể chợp mắt lần hai, thế là tôi ra khỏi giường.
Saeki-san đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho tôi. Việc của tôi chỉ có nướng vài lát bánh mì và pha cà phê. Cô ấy vẫn luôn rất chu đáo.
Lúc đầu, Saeki-san có nói là phòng khách và phòng bếp là phòng chung nhau. Nhưng chúng tôi không phân chia công việc như những khách trọ bình thường khác. Saeki-san dùng trò oẳn tù tì để quyết định, cô liên tục thắng và ôm hầu hết mọi công việc nhà về phía cô.
Việc của tôi chỉ có quét dọn căn phòng mình và đi mua đồ cùng cô mà thôi.
Nấu cơm cũng là công việc của Saeki-san.
Nhưng tôi sẽ nấu bữa trưa hôm nay và chờ cô ấy về nhà.
Tôi vừa nhâm nhi tách cà phê nóng hổi vừa nghĩ vậy.
________________________________________________
Gần đến giữa trưa, Saeki-san trở về trong khi tôi đang sắp xếp lại đống sách giáo khoa hồi năm nhất của mình.
[Mình về rồi đây ~~]
[Ừm, về rồi đấy à.]
Giọng tôi vọng ra từ trong phòng riêng.
Sau khi xếp lại đống sách giáo khoa, tôi đi vào phòng khách, đúng lúc cửa phòng cô ấy đóng lại.
Cuối cùng thì tôi vẫn không thể nhìn thấy đồng phục của cô.
Tôi cứ nghĩ cô ấy muốn cho tôi nhìn chứ? Hay là do vẫn giận tôi vụ buổi sáng?
Nhưng một lúc sau, cô ấy lại ra khỏi phòng.
[Ahhhh, mệt quá đi à.]
Ít nhất thì không có biểu hiện tức giận trên gương mặt khi cô nói thế.
Tôi ngồi xuống ghế rồi nhìn cô.
Cô ấy đã đổi sang thường phục, mặc trên mình chiếc áo hoodie và quần đùi ngắn. Nhìn kĩ thì, chân cô ấy thon và dài thật.
[Mệt? Lễ nhập học chỉ có ngồi và nghe diễn văn thôi mà?]
[À, đó là trường hợp bình thường thôi.]
Trường hợp bình thường? Chẳng lẽ cô ấy học khác trường mình? Ít nhất thì ở Mizunomori, trong lễ nhập học thì tôi cũng chỉ ngồi và nghe, chán kinh khủng.
Tôi bất chợt nhìn thấy một thứ màu trắng trên đầu cô.
[Saeki-san, đầu cô dính gì này.]
[Hửm. Đâu, đâu?]
Saeki-san đặt tay lên đầu.
[Hướng sang bên trái một chút. Không phải chỗ đó, phía đối diện cơ.]
Tôi nói chỗ nào, cô đặt tay chỗ đó, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa lấy được.
[Cậu lấy hộ mình đi, Yumizuki-kun.]
Cuối cùng Saeki-san ngồi bệt xuống sàn nhà và chúi đầu về phía tôi. Những sợi tóc của cô lắc lư qua lại, tỏa ra mùi hương thanh mát.
Tôi lấy thứ màu trắng trên đầu cô ra.
[Là cánh hoa anh đào.]
[Ah, đúng vậy này. Mình thay quần áo rồi, thế mà nó vẫn không rơi xuống.]
[Chắc nó thích cô đấy.]
Cánh hoa màu hồng nhạt.
Có rất nhiều hoa anh đào ở Thành phố Học viện. Cánh hoa anh đào nở rộ vào đúng mùa lễ nhập học, và cả thành phố bừng lên sự chúc phúc cho những tân học sinh. Vào năm ngoái, tôi cũng đi qua rừng hoa anh đào này để tham dự lễ nhập học.
Tôi đặt cánh hoa anh đào vào lòng bàn tay Saeki-san.
[Vì tóc Saeki-san rất đẹp.]
[Ừm, tất cả mọi người đều khen mình như thế.]
Không biết do dùng dầu gội hay chất nhuộm, mà tóc của Saeki-san hiện ra màu nâu xinh đẹp. Hơn nữa lại còn có sự luân chuyển giữa đậm và nhạt thông qua những nguồn sáng khác nhau, thành ra tôi chưa bao giờ chán nhìn tóc cô cả.
[Thật ra thì, mình sinh ra đã có mái tóc màu nâu này.]
[Heh…]
Bí ẩn thật.
[Đẹp không?]
Saeki-san hỏi.
[Đẹp.]
[Vậy à.]
Cô ngại ngùng cười.
[Được rồi, mình sẽ giữ cánh hoa này.]
Cô nắm chặt cánh hoa anh đào rồi đứng lên.
[Cô giữ cái đó để làm gì?]
[Mình thích nó!]
[Chắc khi còn bé, cô thường xuyên đi nhặt quả thông hoặc hạt dẻ, đúng không?]
[Mình, thích, nó!]
Tuy nhiên, cô ấy trả lời với giọng điệu bực bội, xong thì ngay lập tức trở về phòng.
Rốt cuộc thì cô ấy muốn giữ cái đó để làm gì…?
_________________________________________________
Sau khoảng một tuần, lễ khai giảng bắt đầu.
Tôi vừa cảm thấy hân hoan khi đón năm học mới, lại vừa chỉ muốn ở nhà nằm ỳ trên giường. Cảm xúc phức tạp thật.
Dù sao thì, năm nay tôi chính thức là học sinh năm hai cao trung.
Mặc bộ đồng phục đã được đem ra giặt trước đó, tôi bước vào phòng khách.
Saeki-san cũng đi ra khỏi phòng chậm hơn tôi một chút, và…
[Ah…]
Chúng tôi đồng thành kêu lên một tiếng.
Cô mặc áo blazer đi cùng với chiếc váy ca rô màu đỏ. Dưới váy là đôi tất chân dài màu đen ôm gọn lấy hai chân.
Tôi nhớ rõ bộ đồng phục này.
Lúc trước ngày nào tôi cũng nhìn thấy.
Và sau này ngày nào tôi cũng nhìn thấy.
Đây chính xác là đồng phục của nữ tại trường cao trung tư nhân Mizunomori.
[Ah, hóa ra mình cùng Yumizuki-kun học cùng một trường này.]
[Có vẻ thế…]
Tôi nở nụ cười cay đắng.
Cuộc sống học đường sau này của mình sẽ trở nên khó khăn rồi đây - Tôi có linh cảm như vậy.