Mọi việc còn lại thì được Saeki-san tiếp quản hết.
Cô ấy bắt đầu hào hứng phân loại đồ dùng của cả hai và quyết định chỗ đặt của chúng từng cái một.
Những đồ vật mà chúng tôi mang đến có nhiều cái khá giống nhau, từ TV đến tủ lạnh hay cả những chiếc bàn. Thành ra chúng tôi phải so sánh chúng rồi chọn ra món đồ nào tốt hơn thì dùng. Cơ mà mấy món tôi mang tới toàn hàng giá rẻ, còn đồ của cô toàn hàng chất lượng. Món đồ duy nhất của tôi được chọn chắc chỉ có máy pha cà phê. Những thứ còn lại thì gửi hết về nhà.
Đến gần tối chúng tôi mới dọn dẹp xong hai căn phòng chung là phòng khách và phòng bếp. Do Saeki-san cứ thi thoảng phàn nàn rằng chỗ này “góc độ không tốt” hay chỗ kia “khoảng cách không được”. Nếu là tôi thì đã làm xong sớm hơn rồi.
Tuy nhiên nhờ vậy mà bầu không khí trong căn phòng trở nên sáng sủa, thoáng đãng hơn hẳn. Đúng là con gái có khác.
Sau khi sửa soạn xong, tôi đi vào gian phòng của mình.
Và lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.
Trong căn phòng là một đống thùng giấy chưa được khui ra. Do cả buổi chỉ lo dọn dẹp phòng khách, thành ra tôi không có thời gian sắp xếp đồ đạc của bản thân.
[Vào hiệp 2 thôi.]
Không cần sắp xếp hết, chỉ cần có chỗ để ngủ là được.
[Cơ mà, mình vẫn phải phải nghỉ ngơi trước đã.]
Tôi ngồi trên sàn nhà và tựa người vào đống thùng giấy, căng hết hai chân ra, rồi thở dài. Nhìn lên trần nhà, tôi hồi tưởng lại những việc vừa mới diễn ra ngày hôm nay.
Hôm nay là ngày bắt đầu một cuộc sống mới, một ngày đáng để kỉ niệm.
Tuy nhiên, chủ thuê lại mắc lỗi trùng hợp đồng.
Sau đó là lời đề nghị thuê chung phòng.
Hơn cả thế, người mướn chung phòng cùng tôi là một cô gái rất xinh đẹp.
[Cô gái xinh đẹp à…]
Đúng là một trò đùa tệ hại. Tôi lại một lần nữa thở dài một cách ảm đạm.
Ngay lúc này, có người gõ cánh cửa phòng tôi.
[Đến ngay đây.]
Tôi đáp lại và đứng dậy khỏi sàn nhà.
Trước khi kịp mở cửa thì cánh cửa đã bị ai đó mở ra, và tất nhiên, đó là Saeki Kirika.
[Yumizaki-kun, cậu đang nghỉ ngơi à?]
[Ừm, tôi mệt quá rồi.]
[Vậy thì, chúng ta đi ăn ở ngoài được không?]
Saeki-san đề nghị như vậy với đôi mắt lóe ra ánh sáng chờ mong.
[Dù sao thì cũng phải ăn gì đó chứ, nhỉ?]
[Nghĩ lại thì, hình như chúng ta vẫn chưa ăn cơm trưa thì phải.]
Buổi sáng chúng tôi vẫn chưa ăn gì, vì bận bịu việc sắp xếp căn phòng. Ngay khi nhận ra điều này, tôi bỗng nhiên cảm thấy đói bụng. Cơ thể con người ảo thật.
[Được rồi, đi thôi nào.]
[Hay quá ~~ Vậy nhờ cậu dẫn đường nhé?]
Cô ấy vui đến mức gần như nhảy cẫng lên.
Chúng tôi rời khỏi căn phòng trông-như-nhà-kho này, đi qua phòng khách đã được bố trí gọn gàng rồi ra khỏi cửa. Cả hai cùng nhau bước xuống cầu thang của căn hộ.
Chúng tôi quyết định đi đến nhà ga của Thành phố Học viện. Những vật dụng mà Saeki-san muốn mua đều nằm trong trung tâm thương mại ngay trước nhà ga. Cô cũng nói là muốn mua thêm vài đồ dùng điện, nhưng đồ điện lại chỉ tập trung tại ngoại ô, trong những cửa hàng bán đồ gia dụng điện, và có hướng đi trái ngược với con đường đến nhà ga, nên chúng tôi sẽ đi vào hôm khác.
_________________________________________________________________
Khi đến trung tâm thương mại, chúng tôi ngay lập tức tiến vào phòng ăn.
Bây giờ là 5 giờ chiều.
Với bữa tối thì bây giờ là hơi sớm, nhưng do chúng tôi chưa ăn cơm trưa nên thế này cũng ổn.
Mỗi người chọn xong đồ ăn, sau đó chúng tôi thay phiên nhau đi mua đồ uống. Tôi mua cà phê đá, Saeki-san thì chọn soda dưa gang.
Cô ấy giơ cái cốc thủy tinh lên.
[Cảm ơn vì sự vất vả của cậu ngày hôm nay ~~.]
[Cô cũng đã vất vả rồi.]
Chúng tôi nâng cốc chúc mừng nhau.
Sau khi uống một ngụm để giải khát, tôi mở miệng nói.
[Tôi không nghĩ là chúng ta đột nhiên lại đi thuê chung phòng như thế này đâu.]
[Aaah.]
Saeki-san giật mình, dùng tay che miệng lại.
[Mình xin lỗi, chẳng lẽ cậu không muốn sao? Nghĩ lại thì, mình vẫn chưa tham khảo ý kiến của cậu mà đã tự tiện quyết định.]
[...]
Sao giờ mới nói?
[Đã đến nước này rồi thì chẳng thể nào đổi ý được nữa. Tôi bỏ cuộc.]
Và do cha mẹ cô sẽ về nước vào mùa hè này, nên chắc cô ấy cũng chỉ ở lại đây tạm thời mà thôi.
[Vấn đề ở đây là cô đó. Cô nghĩ việc thuê chung phòng với một thằng con trai lạ mặt thì ổn chắc?]
[Umm, không biết nữa. Mình nghĩ nếu đó là Yumizaki-kun thì sẽ ổn thôi.]
[Lý do?]
[Trực giác.]
[...]
Nên vui vì cô ấy tin tưởng mình hay nên bực vì cô ấy xem thường mình đây…? Tôi ngán ngẩm nghĩ vậy.
[Saeki-san, cô có kế hoạch gì vào kì nghỉ xuân không?]
[Cũng không có gì đặc biệt. Hình như ngày lễ nhập học vào 2/4 là sự kiện đầu tiên thì phải?]
Chắc thế. Các trường học xung quanh đây đều tổ chức ngày lễ nhập học vào 2/4, đây là thường thức của người dân Thành phố Học viện.
Tôi bất chợt nhận ra rằng tôi không biết cô gái trước mặt tôi đây nhập học vào trường nào.
Nếu lấy phòng trọ làm trung tâm, lấy khoảng thời gian đi bộ làm bán kính, thì có khá nhiều trường học phù hợp. Còn nếu đi bằng tàu điện hay xe buýt thì tất cả các trường ở thành phố này đều có thể.
Có khả năng là trường cao trung nữ sinh Akanedai nổi tiếng hoặc là trường điều dưỡng.
[Ah, đúng rồi.]
Saeki-san kêu lên như chực nhớ ra điều gì đó, làm chặn mất luồng suy nghĩ của tôi.
[Cậu có thể dẫn mình đi xung quanh đây được không?]
[...]
[Không được à?]
Cô nghiêng đầu hỏi, quả là một động tác đáng yêu.
[Ừm, cũng được thôi.]
Tuy không phải người địa phương, nhưng tôi học ở đây cũng được 1 năm, nên đã khá quen với Thành phố Học viện. Thế nên dẫn đường cho cô ấy có thể coi là nghĩa vụ của tôi. Cũng có vài nơi mà tôi chưa từng đến, nhân dịp này tôi phải đi qua mấy chỗ đó mới được.
Ngay sau đó, thức ăn được mang tới, chúng tôi bắt đầu ăn bữa ăn cách bữa ăn trưa nửa buổi chiều.
_______________________________________________________________
Sau khi ăn xong, chúng tôi đi dạo quanh khu thương mại thêm một lát, ghé qua siêu thị rồi đi về.
Khi về đến nhà, hiệp 2 bắt đầu, tôi bắt tay vào dọn dẹp đống đồ trong phòng.
Mặc dù đã lựa chọn kĩ lưỡng những vật dụng để mang theo, nhưng vẫn mất khá nhiều thời gian để khui chúng ra.
Đến gần đêm khuya, có người gõ cửa phòng tôi giống lúc chiều.
[Vào đi.]
Vì không rảnh tay mở cửa nên tôi vừa làm việc vừa nói.
Rồi cánh cửa mở ra.
[Yumizaki-kun, nước tắm ấm rồi này.]
Tôi nghe thấy giọng nói của Saeki-san đằng sau lưng.
[Cứ tắm trước đi… Để tôi dọn nốt đống này đã.]
[Oh, vậy mình tắm trước đây… Đừng nhìn lén nhá.]
[Còn lâu.]
[Lạnh lùng quá đó, không vui gì hết.]
Giọng nói của Saeki-san có hơi chán nản, chắc do sự phủ nhận quả quyết của tôi.
[Nếu mới chỉ như này mà tôi đã bối rối thì sau này còn phiền toái hơn.]
Đặc biệt là cô gái có tên Saeki Kirika bất thường này.
Vẫn tiếp tục làm việc, nhưng tôi cảm thấy bóng dáng cô vẫn chưa biến mất.
[Sao thế?]
Tôi hỏi Saeki-san, người hình như vẫn đang đứng ở trước cửa phòng.
[Cậu có muốn tắm cùng mình không?]
[Pfffftttt!!!!]
Chẳng thể nào giữ bình tĩnh nổi, tôi trượt chân, suýt chút nữa đâm đầu vào đống thùng giấy.
[Vì bọn mình sẽ ở chung với nhau, nên mình muốn biết nhiều hơn về cậu, tắm rửa là khoảng thời gian rất thích hợp. Mà cậu hẳn vẫn giữ đồ bơi của trường nhỉ, phải không?]
[C-Cô đang nói cái quái gì vậy?]
Tôi quay đầu lại, cô ấy đang cười khúc khích. Tch, bị trêu rồi.
[Đừng nói vớ vẩn nữa, đi tắm nhanh lên.]
[Rồi rồi ~~]
Saeki-san chạy tót ra khỏi cửa phòng.
Có vẻ như tôi phải đề phòng hơn nữa mới được. Chẳng hiểu cô ấy đang nghĩ gì nữa? Không biết sau này tôi có bị lung lay không đây?
Tôi cố quên đi đoạn đối thoại ban nãy, rồi quay trở lại công việc.
_________________________________________________________________
Sau khoảng 1 giờ, tôi ra phòng khách nhưng chẳng thấy Saeki-san đâu. Nhìn sang phòng cô, chắc cũng chẳng có ai trong đó. Không lẽ cô ấy vẫn đang tắm? Lâu thật đấy. Chắc mọi con gái đều như vậy, dù sao thì em gái tôi cũng như thế.
Phòng khách có TV, bàn và chiếc ghế dựa. Cái của tôi chỉ có thể chỉnh góc dựa, khá đơn giản. Của Saeki-san thì cao cấp hơn, có cả tay vịn và ghế xoay.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế của mình.
Duỗi chân ra hết cỡ rồi đặt hai bàn tay lên bụng. Tôi không mở TV, mà chỉ thở dài trong yên lặng.
Tôi muốn uống một tách cà phê, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp. Vì chắc sẽ không uống được hết trong ngày hôm nay mất. Muốn pha cà phê ngon thì phải canh cho đủ nhiều, nhưng nếu để lâu thì mùi vị sẽ kém đi. Chắc phải kiên trì không uống ngày hôm nay thôi.
Một lúc sau, đằng sau tôi vang lên tiếng mở cửa phòng khách.
[Ah, mình xin lỗi, Yumizuki-kun, cậu có chờ lâu lắm không?]
[Không sao, tôi chỉ vừa mới làm xong việc thôi.]
Tôi trả lời mà không cần ngoảnh đầu lại.
[Thế hả, vậy thì tốt.]
Tiếng bước chân của Saeki-san vang lên cùng với lời nói của cô, hình như đang tiến vào căn phòng. Ngay lúc hình ảnh của cô ấy đập vào tầm mắt của tôi…
[Cái quái…!]
Tôi xém chút nữa ngã ngửa về phía sau.
Cô ấy chỉ trùm mỗi chiếc khăn tắm để bao quanh người.
[Thế quái nào cô lại ăn mặc như thế hả!?]
[X-Xin lỗi ~~]
Saeki-san trốn đằng sau cánh cửa phòng cô, chỉ lộ ra mỗi cái đầu để xin lỗi. Mái tóc cô dài, ẩm ướt, cộng thêm phần bả vai và xương quai xanh hơi lộ ra, trông khá gợi cảm.
[Đây là thói quen ở nhà của mình. Chắc chắn kể từ ngày mai mình sẽ đem quần áo để thay vào phòng tắm mà.]
Sau đó, cánh cửa đóng lại.
[...]
Tôi không thường hay bối rối, nhưng chắc kể từ bây giờ tôi phải rèn giũa tâm trí mình mới được.