235. Mười sáu tuổi. Trưởng nữ gia tộc Williams, Alicia.
Chẳng ngờ mình lại đón sinh nhật ở nước Lavar.
Mười sáu tuổi… là học sinh năm nhất cấp ba mà. Cái tuổi đẹp nhất của con gái!
Dù đến nước Lavar chưa được bao lâu, nhưng đã một năm kể từ khi mình rời khỏi căn chòi đó rồi…
Cảm giác thật kỳ lạ, vừa như nhanh mà lại vừa như chậm.
"Sinh nhật thì năm nào cũng tổ chức làm gì cho mệt nhỉ…? Cứ như lễ Thất Ngũ Tam là được rồi. Mà nói mấy lời này trước mặt cô Liz là y như rằng ăn một bài giáo huấn ngay."
Vừa lẩm bẩm một mình, tôi vừa tiến về phía sân tập như mọi ngày.
Dù là sinh nhật tuổi mười sáu của tôi, hôm nay cũng chẳng khác gì ngày thường. …À, mà trời đang mưa.
Từng hạt mưa nhỏ lất phất táp vào mặt tôi. Trời mưa thì đương nhiên vẫn phải huấn luyện rồi. Làm gì có đội quân nào lại bị thời tiết chi phối chứ.
“Dễ chịu thật.”
Tôi ngẩng mặt nhìn trời. Tôi không ghét mưa. Tôi thích cái mùi và âm thanh của mưa.
“Nhóc con! Mau xếp hàng!”
Đội trưởng Marius từ xa quát lớn vào tôi.
Sáng sớm đã cáu gắt như thế thì hói đầu mất thôi. Tôi thầm nghĩ rồi vội vã chạy về phía họ.
Cũng đâu phải tôi đến muộn. Thậm chí tôi còn đến sớm hơn mọi khi, vậy mà sao hôm nay lại bị giục giã đến thế nhỉ?
Tôi liếc nhanh qua phía sau Marius, thấy một mái tóc vàng óng ả ướt đẫm trong mưa.
“…Victor?”
Sao Vương tử lại đứng ngoài trời mưa thế này?
Tôi vội vàng xếp vào vị trí quen thuộc. Những người lính xung quanh tôi đều to con hơn, nên tôi chẳng nhìn rõ phía trước. Thôi thì cũng đành chịu, mình là lính mới đến sau mà.
Trong tiếng mưa ào ào như trút nước này, tôi phải cố gắng lắng nghe giọng nói để phán đoán tình hình.
Mưa cứ thế nặng hạt dần, Vương tử có ổn không đây? Coi chừng cảm lạnh đó.
“Hôm nay, Điện hạ Victor có chuyện muốn nói!”
Đội trưởng Marius cất cao giọng thông báo cho chúng tôi. Nghe vậy, tất cả mọi người đều thẳng lưng, vào tư thế sẵn sàng lắng nghe.
“Ta sẽ chọn những người đi cùng ta trong chuyến viễn chinh sắp tới. Chuyến đi này tiềm ẩn nhiều nguy hiểm nên quy mô sẽ nhỏ! Năm người mà ta gọi tên ngay bây giờ hãy chuẩn bị gấp! Đầu tiên, Marius!”
“Rõ!”
“Neil!”
“Rõ!”
Đội trưởng và Phó đội trưởng thì đương nhiên sẽ được gọi rồi. Tôi thì mới nhập ngũ có bao lâu đâu. Chắc chắn là sẽ không được gọi rồi. …Phải tự nhủ thế thì mới chịu nổi.
Nếu Vương tử đi rồi, đây sẽ là cơ hội để tôi tha hồ khám phá tòa thành này. Tôi còn muốn tìm hiểu về ông lão và cả cái tháp kia nữa.
“Jerd! Keres!”
““Rõ!””
Ôi, theo cái đà này thì hình như tôi thật sự có khả năng không được gọi tên…
“Rea!”
“Hả?”
“Chỉ có mình ngươi trả lời lạ thôi đấy.”
Victor nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Gieo hy vọng rồi lại dập tắt, đúng là phong cách của Victor mà. Nhất định phải khắc cốt ghi tâm điều này.
“Rõ.”
Tôi đáp lại với giọng nhỏ hơn những người lính khác một chút, và đáng buồn thay, tôi lại được chọn vào đội tuyển chọn. Đáng lẽ phải vui mới phải, nhưng cái cảm giác thất vọng này là sao đây?
…Victor đã nhìn thấu tôi nhiều điều rồi. Nếu có thể thì tôi không muốn ở gần hắn ta lắm đâu, nhưng đã là viễn chinh thì không thể nói vậy được. Bảo vệ Vương tử là công việc của chúng tôi mà.
Đời đúng là chẳng theo ý mình. Thôi thì đành xem đây là thử thách để trở thành ác nữ và vượt qua thôi.
Alicia! Đừng nản chí! Ngươi đã là ác nữ đỉnh cao nhất trong nước rồi! Đây là một cuộc tu luyện đấy!
Tôi tự cổ vũ mình, quên đi những cảm xúc tiêu cực.