I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3372

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

50 392

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

67 7

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

118 125

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

5 2

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

60 34

200 - 299 - Chương 203

203

Vừa thấy tôi xuất hiện, cả khán phòng lập tức lặng như tờ.

Đúng là đồng lòng ghê gớm. Chẳng lẽ không có lấy một ai chịu làm ầm ĩ lên sao? Mà thôi, chắc chẳng ai ngờ lại có một đứa trẻ con như tôi xuất hiện. Hơn nữa, trong mắt họ, tôi lại là một cậu bé mù. Họ chết lặng cũng phải thôi.

Tôi đảo mắt nhìn khắp khán phòng. Dân ở đất nước này toàn người da trắng nhỉ. Không biết mẹ của Công tước Duke là người nước nào nhỉ?

…Tìm thấy rồi. Sao mà nổi bật thế không biết.

Ngay giữa khu vực khán giả là một chỗ có mái che, bày biện những chiếc ghế sang trọng cùng đồ ăn thức uống xa hoa. Tuy nhìn từ xa hơi khó, nhưng chắc chắn đó là Quốc vương và Hoàng hậu. Bên cạnh đó là hai người trông như Vương tử, cùng với Tể tướng và Vệ binh. Họ tỏa ra khí chất thật phi phàm.

Vương quốc Lavar, tôi không chắc lắm, nhưng hình như đất nước này không có ma pháp. …Vậy là, người bình thường đang cai trị đất nước này sao?

…Có chuyện đó thật à? Phải chăng nhà phát triển chỉ tập trung vào đất nước của tôi thôi?

Đây đúng là một trò chơi Otome hay, nhưng đôi chỗ lại hơi tùy tiện nhỉ. Hay là có ẩn ý gì đó? À, nhưng mà, hình như vì đất nước này không dùng được ma pháp nên Nữ chính mới suýt bị sói bắt đi lần trước thì phải?

…Haizz, cốt truyện phức tạp quá đi mất.

Tôi tập trung ý thức vào mắt phải, chăm chú quan sát họ.

Quốc vương có mái tóc vàng nhạt và đôi mắt màu xanh lá cây tươi sáng. Còn Hoàng hậu thì tóc màu xám sẫm, mắt cũng màu xanh lá cây như Quốc vương. Hai Vương tử thì tóc vàng nhạt hơi ngả trắng, một người tóc dài, một người tóc ngắn. Xét một khía cạnh nào đó thì khá cân đối. Cả hai đều có đôi mắt xanh lá cây tươi sáng thừa hưởng từ cha mẹ. …Nói thế này có vẻ thất lễ, nhưng quả thật trông họ không có vẻ gì là dùng được ma pháp.

Dĩ nhiên, không cần phải nói, tất cả họ đều là những người đẹp xuất chúng. Có lẽ ở thế giới này, Vương tộc đều phải là người tài sắc vẹn toàn theo luật pháp hay sao ấy. Vừa giàu có lại vừa hoàn hảo về ngoại hình… Thật là ghen tị không kể xiết.

“Đứa nhóc con thế này có ổn không đấy!”

“Tìm đứa nào xương xẩu hơn chút đi! Thằng nhóc con đó bị ăn thịt trong nháy mắt thôi!”

Xương xẩu hay không thì phải chiến đấu mới biết được chứ.

Khi một người bắt đầu la hét, mọi người cũng dần hùa theo, liên tục cất tiếng. Sự im lặng ban nãy như một lời nói dối, cả khán phòng bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt.

Ai đó làm ơn mang tai bịt đến đây đi. Cứ thế này thì màng nhĩ của tôi sẽ vỡ mất.

“Lùi vào trong đi!”

“Đây không phải chỗ cho trẻ con!”

Không hiểu sao, những lời la ó đó lại khiến tôi cảm thấy như một sự tử tế. Họ đang lo lắng cho tôi sao?

“Chắc là bị lạc đường hả ta~?”

Nghe câu nói đó, cả khán phòng bỗng bật cười ầm ĩ.

Tôi thật ngốc khi nghĩ họ đang lo lắng cho mình. Đối với họ, tôi chỉ là một trò tiêu khiển. Chắc họ không muốn trò tiêu khiển này kết thúc quá nhanh đâu nhỉ.

Cứ yên tâm đi, tôi sẽ khiến mọi người được vui vẻ.

“Sư tử ra sân rồi!”

Tiếng ai đó vang vọng bên tai tôi. Đồng thời, tiếng hò reo “Ồ ồ ồ ồ!” cũng vang lên khắp nơi.

Cánh cổng chuồng sư tử từ từ mở ra. Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được sự căng thẳng tăng lên rõ rệt.

Từ sâu bên trong hàng rào, đôi mắt hoang dã trừng trừng nhìn tôi. Ánh mắt đó đúng là ánh mắt của kẻ săn mồi chỉ đến đây để tóm gọn con mồi.

“Đừng có mà tè ra quần đấy nhé~”

Ai đó hét lên, nhưng tôi không bận tâm đến chuyện đó, chỉ tập trung vào con sư tử trước mắt mình.