Không biết rồi đây mọi chuyện sẽ ra sao đây.
Tôi hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Vì con Thánh nữ ngu ngốc kia mà đất nước này đang dần trở nên hỗn loạn. Tôi cứ cảm thấy như thể cô ta đang tỏa ra một loại pheromone đặc biệt nào đó.
…Nếu đúng là vậy, tại sao tôi và Duke lại không hề hấn gì nhỉ? Có phải vì chúng tôi quá yêu quý Alicia chăng?
Cả Alicia lẫn Duke đều là những người thông minh. Tôi không nghĩ những người như họ sẽ chịu mãi ở lại đất nước này. Dù là Vương tử, tôi vẫn có cảm giác Duke rồi sẽ có ngày từ bỏ đất nước của mình.
“Jill, chúng ta sẽ cùng nhau chấn hưng đất nước này!”
Trước lời nói đột ngột ấy, tôi quay phắt lại nhìn anh ta.
Hả? Anh vừa nói gì cơ? Chúng ta? …Có cả tôi sao?
Tôi như bị hút vào đôi mắt xanh biếc đầy chân thật ấy. Chẳng lẽ tất cả phụ nữ đều yếu lòng trước ánh mắt này sao?
“Anh nói thật đấy chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
Vừa nói, anh ta vừa nở nụ cười nhếch mép. Nụ cười đó khiến toàn thân tôi rùng mình.
“Nếu anh còn khuấy đảo giới quý tộc nữa, anh sẽ bị quở trách đấy.”
“Ai quở trách?”
“…Quốc vương chẳng hạn.”
“Tôi rất muốn chọc giận Người.”
“Anh bị bệnh cuồng ngược sao?”
Nghe tôi nói, Duke nhíu mày.
“Phụ vương không hề ngu ngốc. Người cũng có những suy nghĩ riêng của mình. Những vị Quốc vương như Phụ vương tôi có đầy rẫy trên thế giới này.”
“Ý anh là sao?”
“Ý là tình hình đất nước này chẳng có gì đặc biệt cả. Có rất nhiều quốc gia còn có khoảng cách giàu nghèo tồi tệ hơn nước ta.”
“So sánh với nơi thấp kém làm gì có ý nghĩa.”
“Đúng vậy. Thế nên, chúng ta phải làm cho nó tốt đẹp hơn.”
Duke chắc chắn sẽ trở thành một vị Quốc vương tốt, tôi thầm khẳng định khi nhìn biểu cảm của anh ta lúc ấy. Dáng vẻ không bao giờ trốn tránh mà luôn đối mặt với vấn đề đó khiến tôi nhớ đến Alicia.
…Có lẽ vì chúng tôi khá tài giỏi nên mới nghĩ Quốc vương là người bất tài. Vua tàn nhẫn, vua điên rồ, vua nhân từ, có rất nhiều loại vua trên thế giới này. Tôi chưa từng gặp, nhưng theo những gì đọc được trong sách thì đúng là vậy.
Nghĩ vậy, có lẽ Quốc vương hiện tại không phải bạo chúa đã là may mắn rồi. Chỉ là, việc Người nhốt chúng tôi vào làng nghèo thì tôi vẫn không thể tha thứ. Dù biết rằng phải giam giữ những kẻ nguy hiểm là điều không thể tránh khỏi, nhưng cách làm đó vẫn là sai.
“Thật vinh dự khi Vương tử lại cần đến tôi.”
Nghe tôi nói vậy, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt như thể “Đương nhiên rồi.”
Trong lòng tôi dâng lên niềm vui khôn tả. Tôi lại một lần nữa nhận ra rằng vị trí mà Alicia đã trao cho tôi lại có giá trị đến nhường này.
“Khi Alicia đang chiến đấu ở vương quốc Lavar, chúng ta cũng không thể ngồi yên được, đúng không?”
“Ừ.”
Duke dịu dàng mỉm cười với tôi rồi xoa đầu tôi.
Tôi ghét bị đối xử như trẻ con. Nhưng được anh ta xoa đầu thì lại không hề khó chịu chút nào. Ngược lại, tim tôi còn thấy ấm áp hơn.
“Đầu tiên chúng ta sẽ làm gì?”
“Đưa chú về.”
Duke lập tức trả lời câu hỏi của tôi.
=====
Xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi cập nhật quá lâu.
Thành thật xin lỗi vì đã để quý vị chờ đợi một thời gian dài.
Thật lòng cảm ơn những ai đã kiên nhẫn chờ đợi (T_T)
Chuyện về dịch bệnh cứ liên miên, thế giới này đang trở nên khó khăn hơn, nhưng tôi dự định sẽ cập nhật mỗi ngày để mọi người có thể giải trí một chút.
Hãy cùng cố gắng vượt qua giai đoạn giãn cách này nhé!
Luôn luôn cảm ơn mọi người đã đọc truyện.