211
Tôi và con sư tử được đưa vào một căn chòi hoang, chẳng ai dùng đến.
Tới đây nhanh quá rồi còn gì? Cứ nghĩ phải mất đến hai ba ngày lận chứ. Quốc vương bệ hạ bất ngờ đứng phắt dậy, lập tức đưa tôi và con sư tử lên xe ngựa. Tốc độ phải gọi là nhanh đến chóng mặt! Tôi thật sự phải nể phục cái tốc độ làm việc ấy. Tất nhiên, chúng tôi tới Vương cung bằng hai cỗ xe ngựa riêng biệt.
Tôi liếc mắt nhìn sang con sư tử. Nó nằm bẹp dí tại chỗ, trông mệt mỏi rệu rã. Vết thương bị đâm chỉ được sơ cứu tạm thời bằng cách quấn băng kín mít.
“Để ta giúp ngươi hết đau nhé.”
Cái căn chòi chật hẹp này chỉ có tôi và con sư tử, dùng phép thuật một thoáng chắc cũng không sao đâu nhỉ. Tôi búng tay một cái.
Vết thương ở chân con sư tử được bao phủ bởi một vầng hào quang đen nhạt như cực quang. Cùng lúc vết thương lành lại, màu lông của nó cũng dần dần chuyển sang đen tuyền.
“Cái gì thế này…”
Ủa, từ bao giờ mà tôi có kỹ năng như thợ làm tóc vậy?
Chắc là do ma lực của tôi thấm vào cơ thể nó, giúp thanh tẩy thuốc độc chăng. Chẳng mấy chốc, con sư tử đen tuyền oai dũng đã đứng sừng sững trước mắt tôi. Đôi mắt vàng kim của nó lóe lên tia sáng. Tôi bất giác ngẩn ngơ trước vẻ uy nghi ấy.
Na, này, sao mà ngầu lòi thế cơ chứ!
Đây mới chính là con vật cần có bên cạnh một Ác nữ! Tôi nhìn nó với ánh mắt đầy phấn khích.
“Ngươi tên là… Rai nhé.”
Tôi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó.
Con sư tử chậm rãi cúi đầu, như thể đã chấp thuận lời tôi nói.
…Khoan, chẳng lẽ bên trong nó thực ra là người à?
Đúng là thế giới của game Otome có khác. Con sư tử này thông minh thật. …Hay là Thần linh đã gửi nó đến như một món quà cho tôi, một Ác nữ tiểu thư đang cố gắng hết sức dạo gần đây?
“Nói với Quốc vương bệ hạ là sẽ không để ngươi chết thì hay đấy, nhưng không ngờ ngươi lại hóa đen thế này.”
Khi tôi lẩm bẩm như vậy, Rai dường như hiểu lời tôi nói, nó “phụt” một tiếng, trở về hình dáng ban đầu. Một con sư tử bình thường với bộ lông màu vàng đất.
Cái thiết lập gì mà tiện lợi thế không biết. Hơn nữa, nó dường như hiểu lời tôi nói thật.
“Đâu mới là hình dáng thật của ngươi?”
Tôi vừa dứt lời, Rai lại “phụt” một tiếng, biến thành con sư tử lông đen tuyền.
…À, ra đó mới là hình dáng thật của ngươi.
Chỉ cần chia sẻ một chút ma lực là nó có thể biến hình như vậy ư. Ám ma pháp cũng có vẻ hữu dụng phết chứ! Cưỡi sư tử phi nước đại trên thảo nguyên là ước mơ của tôi đó nha.
“Chẳng hiểu sao chúng ta lại chẳng giống những kẻ vừa kề vai sát cánh chiến đấu với nhau nhỉ?”
Dù cả hai từng thật sự muốn lấy mạng đối phương, nhưng giờ lại hòa thuận cùng nhau trong căn chòi chật chội này, thật là kỳ lạ.
Không biết trong số các Ác nữ đời trước của thế giới này, có ai kết bạn được với sư tử không nhỉ? …Chắc cũng có kha khá người đấy.
Tôi vẫn còn non lắm. Bị trục xuất khỏi đất nước mà đã vội mừng thì không được rồi.
Phải hướng tới mục tiêu cao hơn nữa chứ!