214
214
Tôi bị lộ tẩy trong tích tắc rồi còn gì. Giá mà được tận hưởng màn nam trang này thêm chút nữa chứ. Quả thật, một vị Hoàng tử của cả một quốc gia sao có thể bị cái trò này lừa chứ. Nếu cứ thế này mà chàng ta thực sự tin tôi là nam thì đúng là sẽ bị phong cho danh hiệu Hoàng tử cù lần mất thôi... Cứ tưởng mình đã nam trang khá là thành công rồi chứ.
"Hoàng tử, người đang nói gì vậy ạ? Tên này, nhìn kiểu gì cũng là đàn ông mà. Làm gì có cô gái nào như vậy."
"Câm miệng!"
Victor ngay lập tức khiến tên vệ binh im bặt.
Hoàng tử này cũng có khí chất phết đấy chứ. Xem ra chàng ta không phải chỉ là một kẻ được nuông chiều, ăn không ngồi rồi mà lớn lên. Đất nước Laval là một cường quốc, chắc chắn việc giáo dục phải rất nghiêm túc.
"Cái chuyện mắt không nhìn thấy gì lại càng đáng ngờ hơn."
Trong những trường hợp thế này, tốt nhất là không nên nói gì. Dù cảm nhận được luồng áp lực khủng khiếp tỏa ra từ Victor ngay trước mặt, tôi vẫn tuyệt đối không hé răng nửa lời.
Sau một lúc im lặng, Victor khẽ thở dài.
"Lui xuống đi."
Tôi biết chàng ta đang nói với tên vệ binh, nhưng tôi cũng định nhân cơ hội này chuồn khỏi đây. Victor thật nguy hiểm. Tôi muốn rời đi thật nhanh.
"Ngươi ở lại."
Victor siết chặt cánh tay tôi hơn rồi giật mạnh.
Tên vệ binh tuy có vẻ bất mãn ra mặt, nhưng vẫn tuân lệnh Victor, rời khỏi phòng.
...Cái diễn biến gì thế này?
Victor xác nhận tên vệ binh đã hoàn toàn biến mất, rồi mới buông tay tôi ra. Chàng ta cứ thế ngồi xuống cạnh bàn. Ánh mắt chàng ta nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn nhìn thấu tâm can.
Tôi ghét ánh mắt này. Cứ những kẻ không muốn bị người khác khám phá bí mật lại giỏi thăm dò người khác đến vậy.
"Con gái thì càng thêm phiền phức."
Dù đã bị lộ tẩy rồi thì có lẽ cũng chẳng cần giả vờ là con trai nữa, nhưng để đề phòng, tôi vẫn nên tiếp tục đóng vai này chăng?
"Chàng có chấn thương tâm lý gì với phụ nữ à?"
"...Ngươi thử bị một cô gái làm những trò như thế xem. Hơn nữa, dù cô ta có nhìn thấy hay không thì vẫn bị bịt mắt."
"Đàn ông mất hết thể diện."
"Đúng là như vậy. Lại còn cha ta, ông ấy còn bắt đầu nói những chuyện như giao việc dạy dỗ lễ nghi cho ngươi cho bọn họ... Haizzz, phiền phức chết đi được!"
"Bọn họ là ai?"
"Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gặp thôi, dù không muốn."
Người đó đáng sợ đến vậy sao? ...Nếu thế thì tôi rất muốn được gặp! Phải học hỏi sự đáng sợ từ người khác một cách cẩn thận chứ. Ác nữ là những người khiến người khác phải khiếp sợ mà.
"Ngươi bị cha ta để ý đến là nằm trong dự liệu rồi đúng không?"
Victor nói với giọng trầm hơn lúc nãy.
Tôi quả thực có suy nghĩ rằng mình phải được ngài ấy để mắt đến, nhưng việc Quốc vương có để ý hay không lại phụ thuộc vào cảm nhận của ngài ấy. Tôi không dám chắc, nhưng tôi đã đánh cược tất cả vào cơ hội này. Đương nhiên, tôi sẽ không nói ra, vì nếu đối phương đọc được suy nghĩ của mình thì sẽ rất phiền phức.
"...Ngươi là ai?"
"Chỉ là một đứa trẻ nghèo tên Lia thôi."
"Câu trả lời chẳng thú vị chút nào."
Chàng ta tặc lưỡi một tiếng rõ to.
Ngược lại thì chàng ta muốn tôi trả lời thế nào đây?
"Ngươi hôi hám thật đấy."
Biết rõ tôi là con gái mà lại nói ra những lời đó, chẳng phải quá vô duyên sao?! Sẽ bị ghét bỏ đấy. ...Mà thôi, mặt mũi đẹp trai thế kia thì chắc chẳng thiếu phụ nữ vây quanh đâu nhỉ.
"Cởi ra."
Giọng nói mạnh mẽ của Victor vang vọng khắp căn phòng.
*****
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ và đọc truyện!
Tôi rất vui khi nhận được những lời bình luận đáng yêu!
Tôi đã phác thảo bản đồ thế giới này, nếu có hứng thú mọi người có thể tham khảo nhé...
Bạn có thể tìm kiếm trên Twitter với hashtag #TôiSẽTrởThànhÁcNữĐểLạiLịchSử để xem.