Muốn đi quá. Thật sự là muốn đi mà.
Có cái kiểu mời gọi nào trơ trẽn đến thế không? Dù có lén lút đi thì... cũng sẽ bị phát hiện thôi nhỉ? Bởi lẽ, đây là nhà của Hoàng tử mà.
Trong tòa tháp kia có gì sao, hay có ai đang bị giam cầm trong đó, hoặc là... một cái bẫy?
“Này! Cô có nghe tôi nói không đấy!”
Tiếng quát lớn bất ngờ khiến tôi giật mình bừng tỉnh.
Một khuôn mặt dữ tợn bỗng chốc hiện ra ngay trước mắt. ...Ôi chao, cái mặt gì mà cau có thế không biết. Cứ nhăn nhó cau có như vậy thì hạnh phúc chạy mất dép đấy.
“Mới nãy giờ cứ đứng ngẩn người ra đấy. Nếu không có tinh thần thì về với mẹ đi là vừa.”
Quả không sai chút nào. Kẻ thiếu tinh thần thì chẳng cần thiết. Chỉ cần một kẻ lười biếng là kỷ luật sẽ bị phá vỡ ngay lập tức.
“Tôi xin lỗi ạ!”
Tôi cất cao giọng, cúi đầu thật sâu. Đúng vậy, mình phải cố gắng ở đây. Nhất định phải vươn lên mới được.
Có lẽ không ngờ tôi lại thành thật xin lỗi như vậy, người đàn ông tròn mắt ngạc nhiên. Các binh lính xung quanh cũng đứng đờ ra.
“...Lính mới, tên gì?”
“Rear.”
“Tên tôi là Marius, Lead Marius. Tôi là đội trưởng đội này.”
“...Đội này?”
“Cô không biết mình thuộc đội nào mà cũng có mặt ở đây sao?”
Đội trưởng Marius lộ vẻ chán nản.
Thì Hoàng tử Victor đột ngột ném tôi vào đây mà. Chẳng có lời giải thích nào cả.
“Nghe đây, đội này là đội đặc nhiệm của Hoàng tử Victor. Binh lính khắp nơi đều liều mạng cố gắng để được vào đội này. ...Vậy mà không hiểu sao Hoàng tử lại tống một đứa nhóc nghèo rớt mồng tơi, không có chút kinh nghiệm nào như cô vào đây. Thật không biết ngài ấy nghĩ gì nữa.”
“Cứ chứng tỏ thực lực là được chứ gì.”
Không khí bỗng chốc đóng băng trước lời nói của tôi.
Khuôn mặt đội trưởng Marius cứng đờ. ...À, hình như mình chọc giận anh ta rồi. Mà dù có chọc giận người khác khi không mang thân phận tiểu thư thì điểm ác nữ cũng chẳng tăng lên đâu.
“Nói hay đấy, lính mới.”
Nghĩ lại thì, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nói chuyện với đội trưởng kiểu này. Ở vương quốc Dilukis, tôi cũng không mấy khi tiếp xúc với binh lính.
“Cô, bây giờ chống đẩy hai trăm cái.”
“Ơ?”
Chỉ thế thôi sao? Chỉ cần chống đẩy hai trăm cái là đủ? Có phải hình phạt gì đâu cơ chứ?
Có nên nói ra không nhỉ... Rằng hình phạt chống đẩy một nghìn cái thì tốt hơn.
“Nó sợ rồi kìa.”
“Đội trưởng cũng ác thật, mới vào đã bắt chống đẩy hai trăm cái ngay.”
“Tôi cá nó không trụ nổi một tuần.”
“Không, ba ngày thôi.”
“Tôi thì nghĩ một ngày.”
Từng người lính thi nhau lên tiếng.
Ngày càng rút ngắn lại nhỉ. Họ nghĩ mình kém cỏi đến mức nào vậy? Thật là thất lễ quá đi.
“Nếu thất bại thì làm lại từ đầu.”
“Này, đừng có trêu lính mới quá...”
“Hai trăm cái thôi ạ?”
Tôi ngắt lời người đàn ông tóc ngắn màu kem đang định ngăn đội trưởng Marius lại.
Có thể nói chuyện với đội trưởng như vậy, chắc là phó đội trưởng chăng. Anh ta trông mảnh khảnh hơn đội trưởng, nhưng cơ bắp rất săn chắc.
Thật kỳ lạ, dù tôi có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể lên cơ chút nào, nên tôi ghen tị lắm.
“Này, cô cũng đừng có trêu chọc quá.”
Người đàn ông tóc ngắn nhắc nhở tôi.
Không trêu chọc thì sao mà tăng số lượng lên được. Hai trăm cái thì chẳng đáng gọi là hình phạt gì cả.
“Thú vị đấy chứ. Vậy thì, chống đẩy năm trăm cái liên tục.”
“Vâng.”
Tôi nói rồi chống tay xuống đất, vào tư thế chống đẩy.
“À, cô còn phải dùng kính ngữ cho đàng hoàng.”
Giọng đội trưởng Marius vọng xuống từ phía trên.
“Vâng ạ.”
Tôi đáp lời, rồi bắt đầu chống đẩy ngay tại chỗ.