I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

154 360

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

114 309

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

406 2787

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

454 3158

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

86 95

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

103 2317

200 - 299 - Chương 221

Hôm nay đúng là mệt rã rời rồi… Ta không ngờ việc huấn luyện binh sĩ lại khắc nghiệt đến thế. Đã vậy, đội trưởng còn rèn ta theo kiểu "Sparta" nữa chứ.

Dù sao thì ta cũng đã hoàn thành được tất cả, nhưng khi bị bắt chạy năm cây số gần như dốc hết sức lực ở chặng cuối, ta suýt nữa thì bỏ cuộc. Mặc dù đã cố hết sức lực còn lại để chạy cho xong, nhưng nghĩ đến việc ngày nào cũng phải luyện tập như vậy thì… Ta cứ nghĩ những bài tập rèn luyện từ thuở bé của mình đã là ghê gớm lắm rồi, nhưng so với cái này thì chẳng thấm vào đâu. Quả nhiên, đội quân trực thuộc Vương tử có khác.

Ta nằm xuống cạnh Ly, chú sư tử đang say ngủ ngon lành. Bộ lông đen tuyền, mềm mại của Ly chạm vào thật dễ chịu. Thế này thì đêm nay ta sẽ ngủ thật sâu giấc.

…Nhắc mới nhớ, từng có thời gian ta muốn biến thành sư tử bằng ma pháp. Hồi đó, ma pháp của ta đang gặp trục trặc nên không thể điều khiển thuần thục được.

Thôi nào, giờ không phải lúc hoài niệm về quá khứ. Nhớ lại chuyện xưa, đắm chìm trong ký ức thì cứ để đến mười phút trước khi chết hẳn đi.

Nghĩ vậy, ta nhắm mắt lại.

“Ngủ ngon nhé, Ly.”

Ta khẽ thì thầm rồi chìm vào giấc ngủ say bên cạnh Ly.

Tiếng chim hót líu lo đánh thức ta. Mở mắt ra, ánh nắng ban mai chói chang rọi thẳng vào mắt. Ta không thể mở to mắt ngay lập tức, đành vội vàng thay đồ rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi căn lều để không đánh thức Ly.

…Cứ như một cảnh trong truyện tranh vậy, buổi sáng thức dậy theo kiểu này.

Còn khá nhiều thời gian trước buổi huấn luyện.

“Mình muốn đến ngọn tháp kia ghê.”

Vừa nói vậy, ta đã vô thức bước chân về phía ngọn tháp.

Ta không thích việc hành động của mình lại đúng như ý Vương tử mong muốn, nhưng một khi đã tò mò thì ta không muốn cứ để nó dở dang mãi. Cứ phải băn khoăn mãi thì không hợp với tính cách của một Ác nữ đâu.

“Ngọn tháp kia xa hơn mình nghĩ nhỉ.”

Vì nó là kiến trúc cao nhất nên dù ở bất cứ đâu trong Vương cung cũng có thể nhìn thấy, rất nổi bật, nhưng khi thực sự muốn đến thì lại khá xa.

Từ sáng sớm, các thị nữ đã bận rộn làm việc. Chắc đây là dấu hiệu của một quốc gia lớn chăng? Sự nhanh nhẹn và số lượng đông đảo của các thị nữ… À không, ta chưa từng biết cảnh buổi sáng ở nhà Công tước Duke như thế nào nên không thể khẳng định được.

Ta dừng chân trước ngọn tháp.

“Cao… quá!”

Ai cũng sẽ thốt lên câu này đầu tiên, ta nghĩ vậy. Cao đến mức ta suýt nữa thì đau cổ.

Bước vào trong tháp, ta khẽ thở dài.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, ta thèm có một cái thang máy. Chắc phải coi việc leo tháp là một phần của rèn luyện thì mới chịu nổi.

Cầu thang xoắn ốc cứ thế kéo dài lên mãi. Muốn đến được đích thì phải vận động khá nhiều ngay từ sáng sớm.

“Đã đến đây rồi, chỉ còn cách leo lên thôi.”

Ta nói vậy rồi bước một bước.

Cảnh vật cứ lặp đi lặp lại, ta cứ leo mãi mà chẳng thấy điểm cuối đâu. Đáng lẽ ta đã leo lên khá cao rồi chứ… Ta liếc nhìn xuống dưới. Chắc chắn là đã cách mặt đất một khoảng khá xa.

Tuy đã tiến lên, nhưng ta chẳng hề có cảm giác sắp đến đỉnh. Cứ như thể có thứ gì đó đang ngăn cản ta… ngăn cản ta không cho đến nơi.

“Ngọn tháp này có ma pháp bảo vệ.”

Ta khẽ thì thầm.