Sau khi tắm xong, tôi thay bộ y phục mới.
…À mà nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi được tắm trong một bồn tắm lớn như thế này kể từ khi tới thế giới này đấy. Ước gì nhà mình cũng có một cái bồn tắm lớn như vầy.
“Ơ? …Đâu mất rồi?”
Miếng vải che mắt tôi đã biến đâu mất. Không, không chỉ miếng vải, mà cả bộ quần áo rách rưới tôi mặc lúc nãy cũng không còn.
Bộ đồ mới này không phải loại dễ rách. Victor đã đưa cho tôi bộ quân phục của binh lính nước này, trông rất chỉnh tề.
Không biết là bị đem đi vì dơ bẩn, hay là do Victor cố tình đây…?
Tôi có cảm giác là vế sau thì đúng hơn. Hắn ta vẫn luôn nghi ngờ tôi, đã vậy còn cố tình dẫn tôi đến đây, chắc hẳn là rất tò mò về thân phận thật của tôi rồi.
Tôi đã lỡ nói là năm phút sẽ ra, nhưng lại tranh thủ ngâm mình trong bồn tắm, nên chắc hẳn đã tốn khá nhiều thời gian.
…Thấy cái bồn tắm lớn như vậy, ai mà chẳng muốn vào chứ. Đành chịu thôi.
Với lại, chắc Victor cũng nghĩ tôi ra muộn nên bỏ về rồi. Cứ thế này đi ra cũng chẳng sao đâu nhỉ?
Mà nói đúng hơn, ngoài việc đi ra khỏi đây thì tôi cũng chẳng còn đường nào khác.
Tôi lấy hai tay che mặt, hé mắt ra nhìn xung quanh rồi bước ra ngoài.
“Chậm chạp.”
Vừa bước ra, giọng nói cáu kỉnh của Victor đã vang lên bên tai. Tôi liếc mắt nhìn hắn ta đang dựa vào tường.
Đúng là vẫn còn ở đây mà, phải rồi. Hắn ta sao có thể để một kẻ mà mình chưa tin tưởng tự do được chứ.
“T-tôi xin lỗi. Miếng vải che mắt của tôi biến mất nên tôi phải tìm…”
“À, cái này hả?”
Chưa đợi tôi nói hết, Victor đã giơ bàn tay phải lên, miếng vải bẩn thỉu đang bay phất phới trên tay hắn.
Đúng là trò của ngươi mà.
“Mau bỏ tay ra khỏi mặt đi chứ?”
Thái độ ung dung tự tại đó của hắn thật khiến người ta phát bực. Một ác nữ thì phải luôn giữ được vẻ ung dung, nhưng giờ tôi lại đang trong tình thế khá nguy hiểm.
Thôi thì, vẻ ngoài hiện tại của tôi chẳng khác gì đàn ông, nên cũng chẳng sao…
“Nếu mắt ngươi bị thương, ta sẽ đặc cách gọi thầy thuốc đến. Cho ta xem nào.”
“K-không muốn!”
“Hả? Ngươi dám cãi lời ta, một Vương tử sao?”
Victor trừng mắt nhìn tôi đầy sắc lạnh.
…Bình tĩnh lại nào, tôi ơi.
Vốn dĩ, tôi che mắt là để giấu đi đôi đồng tử màu vàng kim.
Tôi cứ nghĩ màu mắt này rất hiếm ở Durkis nên mới che giấu, nhưng có lẽ ở đất nước này thì không như vậy. Dù tôi không biết tỷ lệ màu mắt ở Lavar thế nào, nhưng cũng có khả năng có rất nhiều người sở hữu đôi mắt này. …Thế thì giá trị của tôi lại giảm xuống mất rồi.
“Ngươi ăn mặc chỉnh tề vào trông cũng ra dáng phết đấy chứ.”
Tất nhiên rồi, dù sao tôi cũng là một tiểu thư mà?
“Hơn nữa, xương cốt cũng đẹp tuyệt vời, làn da cũng mịn màng, tóc thì óng ả…”
Victor ghé sát mặt lại, chăm chú quan sát tôi. Tôi bất giác nhắm tịt mắt lại.
Chỉ vẻ ngoài xinh đẹp thôi thì chắc sẽ không bị lộ thân phận quý tộc đâu, nhưng hắn ta lại có giác quan thứ sáu nhạy bén, nên thật rắc rối.
“Quả nhiên, phải cho ta xem mặt thôi.”
Nói rồi, Victor dùng sức gỡ tay tôi ra khỏi mặt.
Theo phản xạ, tôi đá vào cánh tay hắn, rồi chống tay xuống sàn, bật ngược người ra sau.