I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

138 5478

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

354 11852

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

340 12948

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

(Đang ra)

Gió Mùa Ấm Áp

夜影恋姬 ; Dạ Ảnh Luyến Cơ

Sống lại một đời, hay là... đừng làm "chó liếm" nữa?

60 258

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

590 15534

200 - 299 - Chương 217

"A!"

Tôi và Victor đồng thanh kêu lên. Tay tôi buông thõng khỏi mặt.

Chỉ vì phản ứng theo bản năng mà ra nông nỗi này… Dạo này, sao tôi cứ gặp phải mấy tình huống ngàn cân treo sợi tóc thế không biết.

"Ngươi… đẹp đến mức khiến người ta tức điên lên được."

"Cảm tưởng đầu tiên của ngài lại là cái đó sao?"

Sao không phải là "Thì ra là con gái thật", hay "Sao lại mất một bên mắt", gì đó chứ.

"Quả nhiên, Vương tử thì có lẽ chuyện nhỏ thế này chẳng khiến ngài bận tâm."

Tôi đành bỏ cuộc ý định tiếp tục lừa dối Victor, và trở lại cách nói chuyện bình thường.

"Tất nhiên là ta phải bận tâm rồi. Một thằng nhóc hôi hám lại hóa ra là một mỹ thiếu nữ, nói xem?"

"Hôi hám thì sao nào, đã làm phiền ngài à?"

"Yên tâm, giờ thì ngươi không còn hôi nữa."

Victor từ từ tiến lại gần tôi. Tôi muốn chạy trốn, nhưng chạy rồi thì biết đi đâu bây giờ.

Giờ đây, nói chuyện thẳng thắn với hắn là lựa chọn tốt nhất. Dù chẳng biết hắn sẽ chịu nghe tôi đến mức nào.

"Ngươi đến đây làm gì?"

"Để giúp ích."

"Xuất thân?"

"Một thị trấn nghèo."

"Nghèo vậy mà lại có khuôn mặt quý phái đến thế."

Khuôn mặt gì cơ chứ?

Victor chăm chú nhìn thẳng vào mặt tôi. Đây là lần đầu tiên tôi bị người khác nhìn chằm chằm gần đến vậy.

Không biết tôi sẽ ra sao đây? Nếu hắn mà biết tôi là tiểu thư của quốc gia Dyrkis thì có lẽ đầu tôi sẽ lìa khỏi cổ ngay lập tức. Nhưng, Victor có vẻ đã nhận ra rồi thì phải…

"Đôi mắt vàng… Chỉ với một mắt mà ngươi có thể di chuyển như vậy ư. Lại còn quấn một mảnh vải nát bươm thế này nữa."

Hắn vừa nói vừa liếc nhìn mảnh vải rách nát đang cầm trên tay.

"Ngài định làm gì tôi?"

"Ta không biết ngươi có phải là kẻ có hại hay không. Nhưng ngươi hữu dụng. Chừng nào còn ở trong Vương cung này, ta sẽ lợi dụng ngươi triệt để."

"Ngài sẽ không nói cho ai biết thân phận thật của tôi chứ?"

"Nói ra cũng chẳng lợi lộc gì cho ta. Nhưng mảnh vải này hôi quá, thay cái mới đi."

Với con gái mà cứ nói "hôi" mãi thế có quá đáng không chứ?

Nhưng mà, tôi được phép ở lại đây ư? Hơi bất ngờ một chút. Thành thật mà nói, tôi cứ nghĩ mình sẽ bị đuổi khỏi thành ngay lập tức cơ.

Vừa nãy tôi còn đang nghĩ nếu bị đuổi ra ngoài thì phải tìm cách thu thập thông tin thế nào đây.

"Tên thật của ngươi là gì?"

"...Alicia."

Đã lộ mặt rồi thì có bị biết tên cũng chẳng khác biệt là bao.

"Alicia, vậy nên gọi tắt là Ria à."

Victor gật đầu như đã hiểu ra.

Mình đóng giả con trai thì lẽ ra nên chọn một cái tên khác mới phải. Như Michael hay John chẳng hạn.

"Ta cần xác nhận với ngươi một điều."

"Gì vậy?"

"Ngươi có phải người của đất nước này không?"

"Ngoài điều đó ra thì còn gì nữa?"

"...Người của đất nước này có thể nói Cổ ngữ, ngươi có biết không?"

Ồ, Cổ ngữ thì tôi giỏi lắm. Hai năm bị nhốt trong căn chòi, tôi đã học thuộc tất cả Cổ ngữ của mọi quốc gia mà.

"Mảnh vải mới lấy ở đâu ạ?"

Vừa nói xong, đôi mắt xanh vàng của hắn chợt giãn ra.

…Sao lại ngạc nhiên vậy chứ? Ở đất nước này, đó chẳng phải là chuyện bình thường sao?

"Đi theo ta."

Sau một thoáng im lặng, hắn cũng đáp lại bằng Cổ ngữ.

Tôi bước theo bóng lưng hắn. Cố gắng cúi đầu đi nhanh để không ai nhìn thấy mặt mình.

"Đến cả quân sư của đất nước này cũng chẳng nói được Cổ ngữ đâu."

Victor khẽ lẩm bẩm điều gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.